Tôi Nhặt Được Một Vật Phẩm Cấp Huyền Thoại
-
Chapter 18 Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (2)
Chương 18 – Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (2)
"Xin chào."
Nở nụ cười trên môi, JaeHyun cẩn thận nói với viên bảo vệ.
Lý do cậu làm vậy rất đơn giản. Để vào được Học viện Millaes, cậu phải được sự cho phép của người bảo vệ ở cổng vào.
Nhân viên bảo vệ đáng nhớ với mái tóc trắng hoa râm và bộ râu rối bù là Park Ho-Cheol. Ông ấy, tất nhiên, là một gương mặt quen thuộc với JaeHyun.
“Là một cơ sở quân sự, Học viện Millaes là khu vực không phận sự miễn vào. Vui lòng cho tôi xem giấy tờ tùy thân của cậu.”
Một câu trả lời hợp tình hợp lý trong sách hướng dẫn. Nhưng JaeHyun vẫn mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Park Ho-Cheol.
‘Thật may, ông Park Ho-Cheol là người trực lần này. Vậy thì cũng đơn giản thôi.’
Thông thường, các nhân viên bảo vệ ở Học viện Milles cứ hai ngày lại thay ca một lần.
Giấy phép đi lại sẽ được cấp dựa trên quyết định của nhân viên an ninh, và tất nhiên, không phải ai cũng tuân thủ các quy định này.
Theo quy luật, nếu có những người khó đối phó, thì cũng có những người dễ đối phó.
Park Ho-Cheol là người dễ nói chuyện nhất trong số các nhân viên bảo vệ. JaeHyun biết rằng cậu sẽ được ông ấy cho phép vào mà không cần phải nói chuyện quá lâu.
Với một biểu cảm hết sức tuân thủ quy định, JaeHyun cúi đầu chào Park Ho-Cheol.
"Xin chào. Cháu là Min JaeHyun, một học sinh tương lai của Học viện Millaes. Cháu đến vì muốn có một chuyến tham quan học viện…… Liệu có được không ạ?”
JaeHyun đưa cho Park Ho-Cheol xem giấy chứng nhận đầu vào Millaes của mình bằng điện thoại thông minh. Park Ho-Cheol vuốt bộ râu rối bù của mình và sau đó gật đầu.
“Aha, trong trường hợp đó thì cậu được chào đón nhiều hơn đấy. Vì tôi đã kiểm tra giấy tờ tùy thân của cậu nên cậu có thể thoải mái quan sát xung quanh. Trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ cấp cho cậu một tờ giấy thông hành tạm thời, vì vậy vui lòng đợi trong giây lát.”
‘Đúng như mong đợi, ID của một học viên thực sự hữu ích.’
Sau khi lấy ra một tờ giấy có kích thước bằng lòng bàn tay, Park Ho-Cheol dùng bút viết nguệch ngoạc lên đó. Quay đầu lại nhìn, JaeHyun thấy trên đó viết ‘Giấy phép vào cửa tạm thời’.
Park Ho-Cheol xé tờ giấy ra và đưa cho JaeHyun.
“Cậu có thể đi lại ở đây trong khoảng 2 giờ. Hãy chú ý thời gian, và nếu cậu cần ở lại lâu hơn chút nữa thì hãy đến tìm tôi. Cậu chắc cũng biết rồi, nhưng gây ồn ào hoặc làm phiền các học viên khác là không được phép trong khuôn viên trường đâu đấy.”
"Vâng, cháu hiểu rồi ạ."
Sau khi cúi đầu chào Park Ho-Cheol, JaeHyun bước vào khuôn viên trường. Mặc dù đó là cảnh tượng lần đầu tiên cậu nhìn thấy kể từ khi tốt nghiệp 7 năm trước, nhưng cậu lại chẳng hề có cảm giác xa lạ
Bước vào tòa nhà màu xám nhạt, cậu nhìn thấy bốn phòng học được sử dụng bởi các học sinh năm Nhất.
Nếu Lee JaeSang đang học, khả năng cao là anh ấy đang ở một trong những căn phòng đó. Bởi mặc dù Lee JaeSang không có tài cho lắm, nhưng anh ấy là học sinh thuộc hệ Pháp thuật và không thích chiến đấu chút nào.
Một Lee JaeSang như vậy lại đi tận dụng hội trường ở Học viện Millaes, đúng thật là khó tin.
‘…Dù sao thì, mình mở cửa đi vào thôi liệu có được không nhỉ?’
Khi JaeHyun đang lưỡng lự đặt tay lên nắm cửa—
“Mẹ kiếp! Nhìn tên khốn lắp bắp này đi. Mày sợ à? Tại sao thế? Thử tỏ ra táo tợn như trước đi xem nào!”
"Ừ! Thằng khốn. Nào!"
Tiếng chửi bới phát ra từ bên trong lớp học. JaeHyun nhíu mày.
Nếu những gì cậu nghe thấy là chính xác, thì người nói lắp mà họ đang nói đến chính là Lee JaeSang.
‘Trong quá khứ, Lee JaeSang tài năng đã từng bị ruồng bỏ tại Học viện Millaes. Cuối cùng anh ấy đã thú nhận điều đó trên TV."
JaeHyun gật gù với vẻ kiên quyết.
Nếu chỉ là một chút thì làm ồn chắc không sao đâu.
Tất nhiên, cậu đã hứa với Park Ho-Cheol sẽ không ồn ào, nhưng chuyện lần này khiến cậu không thể nào đứng yên đó nhìn được.
Két!
JaeHyun nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Cảnh tượng khốn khổ trong phòng lọt vào mắt JaeHyun.
“Hộc…… hộc……”
Bên trong là một chàng trai với vóc dáng nhỏ nhắn đang sụp xuống sàn, thở hổn hển.
Ngồi trên người anh ta là Kẻ Xấu 1 với đôi lông mày như cánh chim mòng biển, hai bên là Kẻ Xấu 2 và 3 đang thúc giục anh ta.
Trong số đó, người thu hút sự chú ý của JaeHyun là chàng trai nằm trên sàn. Mặc dù đã bị đánh đến mức chảy máu, nhưng anh ta vẫn ngồi nguyên đó với vẻ mặt vô hồn.
Như thể anh ta đã quen với những điều như vậy.
Khóe môi JaeHyun cong lên như vầng trăng khuyết.
'Mình tìm thấy anh ấy rồi. Lee JaeSang.'
<Tại thời điểm đó>
Lông Mày Mòng Biển, kẻ đang ngồi trên người Lee JaeSang và vẫy tay, mắt đối mắt với JaeHyun.
Lông Mày Mòng Biển giận dữ hét lên.
"Mày muốn gì? Mẹ kiếp. Mày có cút đi không thì bảo? Muốn gây sự với chúng tao à?”
Trước những lời đó, JaeHyun nhếch mép.
Ngay cả khi Yoo Sung-Eun là một phục hồi sư, thì JaeHyun cũng đã dành mấy ngày trời để chiến đấu với một đột kích giả hạng S. Trên hết, trước khi trở về quá khứ, cậu đã sống sót qua 7 năm trong những hầm ngục đầy nhóc ma vật.
Một JaeHyun như thế có sợ mấy tên lưu manh không?
Đương nhiên là không.
JaeHyun phớt lờ lời nói của Kẻ Xấu 1 và chuyển ánh mắt tới Lee JaeSang đang nằm trên sàn.
'Nhân tiện. Gan chúng cũng khá lớn đó chứ. Chúng dám động đến con trai của đột kích giả hạng S Lee JaeShin sao?'
Tất nhiên, lúc này, Kẻ Xấu 1, 2 và 3 có lẽ không biết rằng Lee JaeSang là con trai của Lee JaeShin. Dù gì Lee JaeShin cũng coi cậu con trai út của mình như nỗi ô nhục của gia đình.
Tuy nhiên, dù ông có coi anh ta là một nỗi xấu hổ lớn như thế nào đi chăng nữa, Lee JaeSang vẫn là con trai của ông. Không đời nào ông ấy sẽ mặc kệ khi nghe tin con trai mình bị đánh ở đâu đó.
Nếu Lee JaeShin phát hiện ra rằng những kẻ này dám đánh Lee JaeSang, thậm chí sau một thời gian nữa, nhẹ nhất thì ông ta sẽ khiến họ què quặt – hoặc nặng nhất là khiến họ bỏ mạng.
Nếu một người trở thành một đột kích giả hạng S, họ sẽ là những người nằm ngoài tầm với của luật pháp đất nước.
"Nhưng đó là việc của chúng mày mà."
JaeHyun nhẹ giọng nói khi cậu tiến lên vài bước. Lông Mày Mòng Biển bực tức hét lên.
"Mẹ nó! Mày không nghe tao bảo mày cút đi à? Đừng loanh quanh ở đây nữa, thằng khốn nạn này!"
"Ừ. Thế sao mày không cút trước đi?"
"Mày muốn chết đúng không?"
Kẻ Xấu 2 và 3 lần lượt đứng lên nhập hội khi thấy sự tức giận của Lông Mày Mòng Biển.
“Chúng mày có biết người mà chúng mày đang bắt nạt là ai không?
… Chà, làm sao chúng mày biết được chứ. Chúng mày chỉ là những kẻ lưu manh mà thôi."
Lông Mày Mòng Biển nhíu mày chặt lại. Bây giờ lông mày của hắn gần như nối liền vào với nhau.
"Mẹ nó... khốn kiếp...!"
Đám người xấu trở nên tức giận trước câu trả lời đầy bất ngờ của JaeHyun. Khuôn mặt của Lông Mày Mòng Biển nhăn lại thành một biểu cảm khủng khiếp. Và rồi hắn buông cổ áo Lee JaeSang ra, và dậm chân đi về phía JaeHyun.
Hắn nắm chặt lấy cổ áo JaeHyun.
"Mày có muốn chết không?"
"Ha ... Tại sao bây giờ cứ hễ có chuyện là người ta lại túm lấy cổ áo tao vậy?"
Lông Mày Mòng Biển cố gắng dồn lực vào bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo JaeHyun để đẩy cậu về phía sau
Tuy nhiên-
'Huh?'
Hắn đã dồn hết sức vào tay mình và cố gắng lay chuyểnJaeHyun, nhưng JaeHyun không hề động đậy. Lúc đó Lông Mày Mòng Biến mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
JaeHyun nhếch mép cười và hỏi Lee JaeSang đang nằm trên sàn.
"Đám người rác rưởi này. Có vẻ chúng không phải là bạn của anh nhỉ. Đánh chúng một chút có được không?"
***
"D-dừng lại đi! Chúng tôi sai rồi! Khục!"
"Mẹ nó. Á! Đau quá ... Đừng đánh tôi!"
Bụp! Bịch!
Âm thanh của một thứ gì đó bị đánh liên tục vang lên trong lớp học.
"Ặc! Làm ơn dừng lại đi mà..."
JaeHyun bất ngờ nắm lấy cằm Lông Mày Mòng Biển, người đang hét lên thảm thiết, rồi thì thầm.
"Im lặng nào. Tiếng của mấy người sẽ lọt ra ngoài đấy. Mày có muốn chịu trách nhiệm khi làm hỏng cơ hội tuyệt hảo của tao về một cuộc sống học sinh vui vẻ không?"
"Khục! Hự!"
Ba tên côn đồ không thể phát ra tiếng nào vì sợ hãi đã bị đánh thêm khoảng 10 phút nữa, trước khi chúng quỳ xuống xin lỗi trước mặt Lee JaeSang.
Giờ thì chúng chỉ có thể nằm bẹp trên sàn lớp học và chớp mắt.
"Với tình trạng đó, có lẽ chúng sẽ không thể đứng dậy sớm được đâu, đúng không?"
JaeHyun vô tư bỏ mặc bọn côn đồ và tiến lại gần Lee JaeSang đang run rẩy.
"Xin chào. Tiền bối Lee JaeSang. Tôi nói đúng, đúng không? Tôi đến tìm anh là vì có một yêu cầu."
"N-N-N-N-N-Nếu đó là một yêu cầu ... Không thể nào?! T-T-T-T-Tôi xin lỗi, n-nhưng tôi không có tiền đâu!"
Lee JaeSang ngồi yên một chỗ, lắp bắp và hét lên với JaeHyun đang tới gần. Nghe vậy, JaeHyun gãi má tỏ vẻ ngượng ngùng.
‘Hở? Có vẻ như anh ấy đang có một hiểu lầm lớn đối với mình thì phải… thôi. Không quan trọng cho lắm.'
Giờ thì cậu có thể di chuyển dễ dàng hơn trước, chắc là cậu đã đánh đập lũ côn đồ kia hơi mạnh tay thì phải.
JaeHyun quyết định không quan tâm đến điều đó. Dù sao thì, cậu đến tìm Lee JaeSang để nhờ anh ấy làm cho một viên thuốc, và khi tiếp xúc thì hai người họ có thể hóa giải hiểu lầm của anh ta.
Nhưng Lee JaeSang lại nghĩ khác.
'C-C-C-Cậu ta sẽ không đánh mình như khi nãy đúng không?!'
Răng của Lee JaeSang va vào nhau lập cập. Giờ thì anh ta gặp nhiều khó khăn khi nói chuyện hơn bình thường.
‘M-mình cần phải trốn đi!'
JaeHyun đến trước mặt Lee JaeSang và nhẹ nhàng nói.
"Chúng ta đi ra ngoài trước đi?"
JaeHyun cười rạng rỡ, nhưng đối với Lee JaeSang, đây không khác gì một cảnh trong phim kinh dị.
Chẳng phải người ta nói rằng nếu một nam diễn viên điển trai đảm nhận vai phản diện thì sẽ càng đáng sợ hơn sao?
JaeHyun mang đến cho anh ta một cảm giác y hệt như vậy. Cậu ta trông xinh như một cô gái, nhưng một vẻ gì đó trên gương mặt của cậu ta mang lại cảm giác kinh hãi!
"… V-vâng."
Lee JaeSang chỉ biết vô hồn trả lời với đôi mắt ngấn lệ.
Đó là cách duy nhất hiện tại.
Ngay cả khi cố gắng trốn được, anh ta kiểu gì cũng sẽ bị bắt, và anh ta vẫn chưa bị đánh nữa.
Vẫn chưa.
Vẫn chưa…
Ngược lại, JaeHyun gật đầu hài lòng trước câu trả lời của Lee JaeSang.
"Vậy thì đi thôi."
Lee JaeSang theo sau JaeHyun mà run cả người. Anh ta thu hết can đảm có được và hỏi JaeHyun.
"N-N-N-Nhưng cậu l-l-là ai?"
"Tôi là Min JaeHyun. Tôi là học sinh sắp nhập học vào Học viện Millaes."
***
<Một lúc sau>
JaeHyun và Lee JaeSang đi tới một băng ghế nằm sát cổng trường Millaes. Chiếc ghế có một mái che màu gỗ mun, nhưng đây là một nơi mà những người khác không thường xuyên lui tới.
JaeHyun đã cố tình chọn nơi này. Bởi thông tin liên quan đến [Thuốc tăng cường mana] mà họ sắp nói tới là những thông tin từ tương lai.
May mắn thay, cậu không thấy có bất kỳ ai xung quanh họ.
Đó là bởi giờ học đã kết thúc, và các học viên đã chuyển đến một tòa nhà khác để sử dụng các trang thiết bị đặc biệt.
Một thoáng im lặng kéo qua. Lee JaeSang hỏi trước, có vẻ như anh ta đã bình tĩnh lại một chút rồi.
"T-T-T-T-Tôi không biết cậu là ai, nhưng... cậu t-tới theo lời của c-cha tôi đúng không?"
"Không...? Làm sao tôi biết được cha anh là ai chứ, tiền bối?"
JaeHyun nói một cách rất lén lút.
Cậu ngạc nhiên về khả năng diễn xuất của chính mình.
Lee JaeSang hỏi lại với vẻ mặt hơi cứng nhắc.
"V-V-V-Vậy tại sao c-c-cậu lại đến tìm tôi?"
"Tôi muốn nhờ anh làm một viên thuốc cho tôi."
"T-Thuốc á?"
"Đúng vậy. Tôi muốn ủy thác anh làm cho tôi một viên thuốc. Tôi cũng sẽ mua tất cả các thành phần và thiết bị cần thiết cho anh. Điều kiện của tôi hẳn sẽ không tệ đối với anh đâu."
Nghe JaeHyun nói vậy, Lee JaeSang dường như rất bối rối. Không ngờ một sinh viên sắp nhập học, người anh ta chẳng có chút liên quan nào đột nhiên lại tới tìm và nhờ anh ta làm cho một viên thuốc.
Nhưng những lời tiếp theo của JaeHyun còn gây sốc hơn.
"Tôi biết anh muốn trở thành một nhà giả kim. Và nếu anh muốn, tôi có thể giúp đỡ anh một chút."
Lee JaeSang sững người lại và trưng ra vẻ mặt kinh ngạc. Lúc này, chỉ có duy nhất một câu hỏi lướt qua tâm trí anh ta.
Làm sao Min JaeHyun biết rằng mình muốn trở thành một nhà giả kim?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook