Tôi Nhặt Được Một Vật Phẩm Cấp Huyền Thoại
-
Chapter 17 Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (1)
Chương 17 – Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (1)
Sau khi JaeHyun rời đi, quản lý cửa hàng của Re-Enew, Park Jin-Cheol, đón thêm một vài vị khách.
Hầu hết họ đều là những kẻ giàu có có địa vị cao thứ 2 hoặc 3 trong xã hội với sự tự mãn và coi tiền như cỏ rác. Họ coi cái trò đỏ đen với đám vật phẩm chưa được thẩm định là một thú vui tiêu khiển.
‘Chà, mình kiếm sống dựa trên đồng tiền của họ.’
Park Jin-Cheol tỏ ra hòa nhã khi bán đồ cho đám người đó, nhưng trong bụng thì lại chế giễu họ
Tuy nhiên,
vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, lúc nào cũng có những khách hàng khó đối phó hơn cả.
Một trong số đó là Baek JiHyun, người hiện đang lướt qua cửa hàng.
“Hàng hôm nay có vẻ không ngon lắm nhỉ… anh chỉ có từng này thôi à?”
“Ặc, vâng. Đúng rồi. Đây là tất cả những món đồ đã được mang đến trong ngày hôm nay.”
"Không được rồi."
Baek JiHyun vừa lẩm bẩm vừa khoanh tay.
Đó là nữ Hội trưởng của [Curator] có Kỹ năng độc nhất [Thấu thị] có thể nhìn thấu giá trị của các vật phẩm.
Bằng Kỹ năng độc nhất của mình, cô ấy đã dẫn dắt Công Hội Curator phát triển và trở thành một trong năm Công hội giàu có bậc nhất Hàn Quốc.
Dù không trực tiếp tham gia vào các cuộc chiến, nhưng ảnh hưởng của Công hội ấy đối với cả nước là vô cùng to lớn.
Gần đây, Công hội của cô ngày càng được nhiều người biết đến và danh tiếng của nó đã lan rộng trên toàn thế giới.
Dù nổi tiếng là thế, nhưng có vẻ hôm nay cô không được vui cho lắm.
Đó là vì các mặt hàng được trưng bày trong cửa hàng.
‘Dù có nghĩ thế nào thì cũng thật lạ.’
Cô khoanh tay và chăm chú suy nghĩ, nhưng cô vẫn không tài nào hiểu được.
Baek JiHyun thường đến cửa hàng [Re-Enew] của Park Jin-Cheol để mua đồ. Cô có thể tận dụng kỹ năng của mình để tìm ra những vật phẩm tốt ở Re-Enew, và đem đi bán lại cho người khác.
Nhưng hôm nay thì khác, dù có mở banh con mắt cô cũng không tìm được một vật phẩm có giá trị.
Tại sao vậy?
Baek JiHyun cẩn thận nhìn xung quanh rồi cắn môi.
Đó là điều mà cô ấy không thể hiểu được. Thông thường, sẽ có ít nhất một hoặc hai vật phẩm hạng C hoặc B được phát hiện.
Tại thời điểm này, tỷ lệ xuất hiện các vật phẩm hạng C trở lên là 6%.
‘Ít nhất thì cũng phải có một vật phẩm hạng C trở lên chứ…’
‘Kỳ lạ thật đấy……’
Chỉ cần liếc qua là biết có tới cả trăm món đồ trong cửa hàng. Nhưng thật vô lý vì không có một vật phẩm hạng C nào.
Sau khi trầm ngâm một lúc, Baek JiHyun sải bước đến chỗ Park Jin-Cheol. Park Jin-Cheol trở nên khúm núm như thể gặp ma.
'Ả đàn bà này…! Chẳng nhẽ cô ta tính ăn tươi nuốt sống mình hay gì……'
Vì bản chất nóng nảy, Baek JiHyun thường xuyên gây chuyện.
Đã từng có lần Baek JiHyun hành hạ Park Jin-Cheol vì không có món đồ nào ở Re-Enew vừa mắt cô ta, làm ông ta sợ chết khiếp.
Baek JiHyun hỏi Park Jin-Cheol, người đang cười mà trong lòng thì run rẩy, bằng một giọng gay gắt.
“Chắc chắn là đã có người tới trước tôi và mua vài vật phẩm ở đây. Và đó cũng là người càn quét sạch những vật phẩm tốt.”
"Sao chứ?"
Trước cái nhìn lạnh lùng của Baek JiHyun,
Park Jin-Cheol lóng ngóng và tiếp tục nói với vẻ mặt hoang mang.
“Đ-Đúng thật là có một người, nhưng… Cô Baek JiHyun sẽ không cần để mắt tới cậu ta đâu……”
“Không phải chuyện của ông.
Cái tên đã cuỗm hết đồ ngon ở đây. Hắn là ai vậy?"
“T-Tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân khách hàng dù cho cô có là Hội trưởng……”
Baek JiHyun nheo mắt trước những lời nói của Park Jin-Cheol. Một bầu không khí ảm đạm bao quanh cửa hàng.
‘A-Ặc! Ả điên này lại như vậy rồi!’
Khi ông ta cảnh giác lùi lại vài bước, Baek JiHyun lại đi tới chỗ ông với vẻ mặt hung tợn.
"Ông đang xem thường Công hội Curator của tôi sao."
"Hự!"
Dường như ông ta bắt đầu sợ. Trán Park Jin-Cheol đẫm mồ hôi.
“T-Tôi hiểu. Xin hãy bình tĩnh. Tôi sẽ nói cho cô biết……"
Theo luật, việc tiết lộ thông tin cá nhân của người mua là bất hợp pháp.
Nhưng ở trong một cái thế giới coi trọng sức mạnh này, bị ‘ghim’ bởi một Hội trưởng thì không khác nào tán gia bại sản. Bây giờ ông chỉ còn cách vâng lời cô ta.
Park Jin-Cheol co người lại nói với giọng rất run.
"Min JaeHyun ... Đó là tên của cậu ấy."
***
Bục bục bục bục—
Chiếc nồi inox đựng dược liệu sôi lên.
Dung dịch vẩn đục màu tím ấy dường như báo trước một điều chẳng lành. Mùi hương của nó dường như làm cho không khí thêm căng thẳng.
JaeHyun như phát điên vì cái ấm, bởi cậu không thể nào kìm được cái bụng của mình thêm nữa.
"Chết tiệt! Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?”
Lạch cạch.
Chiếc muôi cậu ném phát ra âm thanh yếu ớt khi nó lăn lóc trên sàn bếp.
Nếu Lee SeonHwa nhìn thấy, mẹ cậu sẽ mắng cậu một trận, nhưng thật may là hiện tại JaeHyun đang ở nhà một mình. Đó là bởi Lee SeonHwa đã ra ngoài một lúc trước, bà nói sẽ tới một cuộc họp nhóm gì đấy.
Nhưng bằng cách nào đó—
"Đùa nhau à? Mình đã sử dụng hết ba phần nguyên liệu! Mày có biết từng đó đắt thế nào không hả? Hừ?!"
Cậu chỉ thẳng vào cái ấm, nhưng mọi chuyện vẫn không thay đổi. JaeHyun thở dài thườn thượt rồi ngồi sụp xuống tại chỗ.
[Thuốc tăng cường Mana] là một loại tiên dược huyền thoại chỉ có thể được sản xuất sau khi hoàn thành thành công tất cả các quy trình phức tạp được chia thành nhiều giai đoạn. Nhưng một Chiến binh như JaeHyun làm sao mà biết được điều đó chứ.
Cậu cứ nghĩ mình chỉ cần ném nguyên liệu vào nồi và đun lên giống như trong TV là được.
Vì thế mà giờ cậu đang phí phạm một đống nguyên liệu.
“Haaa…… Nếu tiếp tục thế này thì 30 triệu won sẽ đi tong mất……”
Cậu cảm thấy tuyệt vọng. Nếu không thể tạo ra loại thuốc đó thì có cả núi nguyên liệu cũng vô ích.
“Mình chắc rằng cái ấm sẽ chuyển sang màu trắng ở giai đoạn đầu ……”
Nhưng trong cái ấm của JaeHyun, nó lại chuyển sang màu tím đục. Đó là thứ kinh khủng và khó nuốt hơn bùn, cho dù là người với cái dạ dày khỏe đến mức nào cũng sẽ từ chối tiêu hóa chúng.
Màu sắc đó quả thực quá kinh khủng với các loại thực phẩm hay thuốc men.
“Haa…… Mình là người duy nhất biết công thức của [Thuốc tăng cường Mana].”
Đó là những gì cậu đã nói. Viên thuốc này sẽ không được phát minh ra trong 5 năm nữa.
JaeHyun là người duy nhất hiện tại biết thành phần có trong thuốc và cách tạo ra viên thuốc.
Tức là cậu phải tự lực cánh sinh.
JaeHyun ngồi sụp xuống sàn bếp với thứ chất lỏng màu tím sau lưng.
“Chẳng phải mình có thể đưa cái này cho người đã phát minh ra nó để nhờ anh ta chế tạo hay sao… Hử?!”
JaeHyun đột ngột đứng bật dậy khỏi nền nhà.
"A! Chính là nó! Mình có thể nhờ người đã tạo ra viên thuốc này! Sao mình không nghĩ về nó sớm hơn nhỉ?"
Vừa nói, JaeHyun vừa ném những thứ còn nóng hổi trong nồi xuống bồn rửa mặt. Cậu nhanh chóng chuẩn bị rời đi, thay quần áo và bước đến cửa với một nụ cười.
“Lee JaeSang. Mình có thể hỏi người đó. Ngay cả khi anh ấy không thể tạo ra thuốc vì mình quá xui xẻo, thì mình vẫn có thể tạo dựng mối quan hệ với anh ta về sau này.”
Lee JaeSang mà JaeHyun luôn nghĩ đến là một người tài năng, người sẽ ghi dấu ấn lớn trong thế giới giả kim thuật trong tương lai.
Sinh ra trong gia đình họ Lee danh giá với rất nhiều Đột kích giả, anh ta bị đối xử tệ bạc vì không có bất kỳ tài năng chiến đấu nào, nhưng một Công hội đã tạo điều kiện để giúp anh ta phát triển năng lực của mình.
Ngoài ra, anh ta hơn JaeHyun một tuổi và hiện đang theo học tại Học viện Millaes.
“Tất nhiên, anh ấy không phải là người dễ gặp… nhưng cũng không thành vấn đề.”
Lee JaeSang có bản tính yếu đuối và hay nói lắp, vì vậy anh ta rất khó gần gũi với mọi người. Tuy nhiên, JaeHyun rất biết cách đối nhân xử thế.
Cậu tự tin rằng nếu mình thành tâm, cậu và Lee JaeSang có thể trở thành bạn thân.
"Nếu thành công thì mình vừa có thuốc lại còn có thêm một mối quan hệ tuyệt vời... một mũi tên trúng hai đích."
Mở cửa đi ra ngoài, JaeHyun cười rất tươi.
Điểm đến của cậu không gì khác ngoài lối vào chính của ‘Học viện Millaes’.
***
Ding ding ding ding.
Tiếng nhập mật khẩu của cửa trước vang lên, Lee SeonHwa, người ra ngoài vì một buổi họp nhóm, đã trở về nhà.
Sau đó, bà ấy chỉ biết cầm chặt chiếc điện thoại vì sốc.
"M-mình có nên gọi cảnh sát không?"
Lee Seonhwa hoảng sợ khi nhìn qua căn bếp bừa bộn.
Một dung dịch màu tím kỳ lạ đã được đổ ra trong bồn rửa, và một cái nồi và một cái muôi cháy xém bị ném trên sàn nhà.
Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Bà lục tung mọi thứ, nhưng không thiếu gì cả.
Trên thế giới này làm gì có tên trộm nào vào đây để lục phòng bếp chứ?
Lee SeonHwa cẩn thận cầm lấy chiếc chảo rồi ra khỏi phòng bếp.
Đề phòng bà vô tình gặp tên trộm đã phá tung nơi này.
Ngay sau khi Yggdrasil trỗi dậy và lũ quái vật tràn ra, một vài gia tộc lớn đã được thành lập.
Một trong số đó là gia tộc họ Lee, là gia đình của Lee JaeSang - người mà JaeHyun đang tìm kiếm.
Gia đình của Lee JaeSang ban đầu là một gia đình điều hành một công ty nhỏ. Nhưng khi Lee JaeShin, một đột kích giả hạng S được sinh ra, họ bắt đầu có được sức mạnh áp đảo.
‘Lee JaeShin. Đột kích giả hạng S đầu tiên ở Hàn Quốc.'
JaeHyun nuốt nước bọt. Người mà cậu định gặp là con trai út của JaeShin, Lee JaeSang.
Với năng lực của Lee JaeSang, làm bạn với anh ta chắc chắn sẽ có lợi, nhưng nếu cậu nhờ việc quan hệ với Lee JaeSang mà giúp đỡ gia đình họ Lee giảm bớt gánh nặng thì sẽ càng tuyệt hơn.
Vấn đề là để gặp Lee JaeSang, cậu phải đến học viện Millaes.
“Học viện Millaes là một khu vực chỉ cho phép người có phận sự ra vào."
Nhưng với JaeHyun đó chỉ là chuyện nhỏ.
Vì cậu là sinh viên tương lai của học viện. Trên thế giới này, ít có chứng chỉ nào có giá trị như ID Millaes.
"Mình nên dùng cổng dịch chuyển."
Sau khi đến nhà ga, JaeHyun đã nói chuyện với hướng dẫn viên để mở cổng.
"Xin chào, tôi muốn sử dụng một cổng dịch chuyển."
"Cậu muốn đi đâu?"
"Đến Daegu."
Trước câu trả lời của cậu, cô nhân viên có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đồng ý.
Đó là điều mà cậu mong đợi.
Daegu đã bị phong toả vì những sinh vật ma quỷ. Daegu của hiện tại là nơi tràn ngập ma thuật và không khác gì một tử địa với con người.
Nhưng có một lý do duy nhất mà mọi người vẫn đến Daegu.
"Cậu có phải là sinh viên tại Học viện Millaes không?"
"Không. Tôi là sinh viên chưa chính thức."
Sau khi đơn giản xác nhận bằng cấp của mình bằng một ứng dụng, JaeHyun đã vào cổng.
Cậu hơi bị say tàu xe, đầu óc cậu lúc này như một bóng đèn chập chờn, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Nó chỉ trong giây lát, nhưng với những người đi qua nó thì khá khó để làm quen với cánh cổng. Giống như bị say sóng, người ta cảm thấy sự bất ổn trong dòng chảy mana trong cơ thể họ.
<Một lúc sau>
Cổng dịch chuyển đưa JaeHyun đến thẳng trung tâm Daegu.
Được bao quanh bởi ánh sáng xanh, cậu tiến lên một bước rồi lẩm bẩm.
“Cũng khá lâu rồi. Đến đây nào.”
JaeHyun nhìn xung quanh với cảm xúc lẫn lộn.
Nơi đó u ám như trong trí nhớ của cậu và điểm xuyết một quá khứ đầy ô nhục.
Một cái cây bỗng nhiên mọc ra từ vết nứt giữa tòa nhà bỏ hoang và đống gạch đá. Giống như ngày tận thế trong trò chơi điện tử sau khi một cuộc chiến tranh hạt nhân nổ ra vậy.
Sau một lúc do dự, JaeHyun định thần lại và bước vài bước. Cách đó không xa chính là cánh cổng của học viện Millaes-
một nơi mà đối với cậu, rất quen thuộc và đầy ắp kỷ niệm.
JaeHyun bước nhanh hơn và lẩm bẩm với giọng bình tĩnh.
"Giờ thì vào thôi nhỉ?"
Cậu không thể tận hưởng sự xa hoa của việc lãng phí thời gian chìm đắm trong ký ức rồi quay về thực tại. JaeHyun nhanh chóng ra khỏi cổng và bước đến cổng chính của học viện.
Mặc dù khu vực này đã được che chắn bằng ma thuật tạm thời, nhưng nó vẫn rất nguy hiểm. Điều này là do vẫn còn rất nhiều sinh vật ma quỷ lang thang khắp nơi.
Như để tránh bị các sinh vật ma quỷ chú ý,
JaeHyun thở chậm lại.
***
Đến Học viện Millaes sau một thời gian, nó vẫn đang tỏa ra một lượng áp lực rất lớn.
JaeHyun băng qua những ngôi nhà cao tầng và tiến ra cổng chính.
Hiện tại là 1 giờ chiều. Học viện cũng đang trong kỳ nghỉ đông, vì vậy các lớp học nên đã đóng cửa vào lúc này.
"Giờ thì muốn vào lúc nào cũng được."
JaeHyun đứng trước cổng chính của học viện Millaes và đút hai tay vào túi quần. Ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt đã bị tòa nhà cao tầng trước mắt che khuất.
Quy mô của nó khổng lồ đến mức trông ngôi trường rộng tương đương năm đến sáu trường đại học lớn.
Học viện Millaes chiếm toàn bộ khu vực được phục hồi ở Daegu, một thành phố bỏ hoang bị phá hủy bởi sự ra đời của ma thuật, vì vậy quy mô là vô cùng khổng lồ.
Trong lúc đang mải mê ngắm cảnh, JaeHyun đã nghe thấy tiếng của các học viên tan học. Cậu nhìn những gương mặt đang trở về ký túc xá từ xa.
30 phút trôi qua…… và sau đó một giờ.
JaeHyun đợi rất lâu nhưng không thấy mặt Lee JaeSang đâu cả.
“Tên khốn này ở đâu nhỉ. Phù……”
JaeHyun đứng ngay trước cổng Học viện Millaes và vò đầu bứt tai.
Không có cách nào khác. Cậu phải vào và tìm Lee JaeSang mới được.
JaeHyun nói chuyện với bảo vệ canh cổng bằng vẻ mặt niềm nở.
"Chào buổi chiều."
JaeHyun đã thử vận may của mình bằng gương mặt ngây thơ như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook