Chương 4

Tôi sẽ thua nếu tôi chống cự. Và tôi sẽ bị bắt nếu tôi chạy trốn. Cách duy nhất để thoát khỏi chuyện này là thuyết phục được ông ta.

Ngay cả khi đang lải nhải liên tục không mệt mỏi, tôi vẫn xây dựng một kế hoạch trong đầu và liên tục cải tiến nó.

Nhờ vào những mẩu thông tin tôi đã nghe về Kayan, những tin đồn về hành động của ông ta, cộng với ấn tượng của tôi khi gặp ông ta bằng xương bằng thịt nên tôi có thể đưa ra giả thuyết từ tất cả những thông tin này, tổng hợp và xem xét chúng hàng chục lần trong đầu.

Một vài điểm, tôi đã đúc kết được một thông tin cơ bản: Nhà thu thập Kayan trước hết là một người có nguyên tắc.

Ông ta không phải là người dễ bị cảm xúc chi phối. Ông già này có thể xuống tay với bất cứ ai miễn là có mệnh lệnh từ cấp trên.

Vì vậy, tôi cần phải tận dụng triệt để những thông tin đó.

Vì ông ta đã thề trung thành với Gia tộc Bednicker nên tôi cần tận dụng sự tò mò của ông ta trong khi vẫn đang tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Tất nhiên rồi...

“…Một loại kiếm thuật nguyên bản,” Kayan nói.

Điều quan trọng nhất là làm thế nào tôi có thể đối phó với ông ta từ thời điểm này trở đi.

Người thu thập quan sát tôi bằng một ánh mắt lạnh lùng.

“Cậu đang nói về một điều khá nực cười đấy.”

Những kỹ năng tưởng chừng như bị bao phủ bởi một lớp sương mù của Kayan bắt đầu lộ rõ ​​trước mắt tôi. 

Kết luận của tôi là ông ta là một ông già quái dị. Không có cách nào khác để diễn đạt nó cả.

Thành thật mà nói, điều đó là hiển nhiên. Người ta không thể trở thành nhà thu thập cũng như không thể giữ được vị trí nếu không trở nên mạnh mẽ.

Những kẻ vô dụng như mình không phải là mục tiêu duy nhất mà ông ta được giao phó.

Những người thu thập cần có khả năng thu thập từ những người ưu tú của Gia tộc Bednicker, những người ưu tú của những gia tộc khác sẽ nhắm đến những người ưu tú đó, và thậm chí cả lính đánh thuê sẽ làm bất cứ điều gì nếu được trả công đầy đủ... Mỗi người trong số họ cũng sẽ phải bị thu thập nếu nhu cầu phát sinh.

Và Kayan nằm trong top ba của một nhóm người ưu tú như vậy. 

Một con quái vật trong số những con quái vật.

“Nực cười sao?” Tôi chế giễu. “Là một trong những người chảy dòng máu Bednicker, chẳng phải ta cần phải sáng tạo một hoặc hai môn võ thuật cá nhân sao?”

Gia tộc Bednicker là một gia tộc khá đặc biệt trong Đế Quốc về nhiều mặt, nhưng quan trọng nhất, họ có một truyền thống kỳ lạ: tất cả những ai mang cái tên Bednicker, dù là ai, đều cần phải tạo ra môn võ thuật của riêng mình trước khi trưởng thành.

Quy tắc này không có ngoại lệ. Nếu một người không thể tạo ra võ thuật của riêng mình, thì họ sẽ bị tước bỏ mọi đặc quyền mà họ có với tư cách là thành viên của gia tộc Bednicker.

“Tất nhiên, ta vẫn còn một thời gian nữa cho đến khi trưởng thành, nhưng nhị ca của ta đã sáng tạo ra võ thuật của riêng anh ấy ở độ tuổi này nên điều đó không phải là không có khả năng xảy ra.”

Khi tôi nhắc đến đứa con trai thứ hai của Chúa tể Máu và Sắt, ánh mắt của Kayan càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Thiếu gia.”

“Ừ?”

“Giờ cậu bao nhiêu tuổi?”

Đột ngột vậy?

“Mười lăm,” Tôi trả lời, cảm thấy hơi bối rối.

“Ở tuổi của cậu, thiếu gia Hector đã tạo ra được bảy loại kiếm thuật đấy.”

…Vậy là ông ta hỏi chỉ để làm tôi bẽ mặt hơn thôi.

“Ngay từ khi còn trẻ, cậu ấy đã bộc lộ tài năng không một ai sánh kịp. Cậu ấy ghi nhớ mọi hành động chỉ trong một lần và cũng có thể thực hiện lại giống hệt vào ngày hôm sau. Khi chỉ mới 11 tuổi, cậu ấy đã chỉ ra những điểm tiến bộ mà cậu ấy có thể thấy được trong môn võ bí truyền của gia tộc, và một vài trong số đó thực sự được hoàn thiện.”

Chỉ một số ít trong những đứa con của Chúa tể Máu và Sắt có trí thông minh vượt trội. Rõ ràng Hector là một trong số họ.

So với tôi lúc này, anh ấy làm tốt một cách vô lí.

“Tôi làm việc cho gia tộc Bednicker nhiều năm rồi và đã gặp rất nhiều người. Khoảng thời gian đó không hề lãng phí vì tôi đã có thể đọc vị được con người ta khá chính xác.”

“Ông đang cố nói điều gì vậy?”

“Thiếu gia Luan, cậu đang đánh đồng mình với thiếu gia Hector à?”

Thật là ngớ ngẩn. Tôi không nhịn được cười nói: “Sao có thể như vậy?”

“Vậy thì-”

“Trình độ anh ấy thua xa ta,” tôi nói với Kayan.

Tôi công nhận rằng Hector thật phi thường.

Và đó không chỉ là Hector; tất cả những đứa con của Chúa tể Máu và Sắt đều rất phi thường.

Nhưng so với những đứa trẻ khác, con trai cả Hero, con trai thứ Hector và con gái thứ Nero đều là những trường hợp đặc biệt.

Trước đây, tôi luôn coi họ là những người đáng để tôn trọng. Ngay cả khi tôi trở thành kẻ vô tích sự, tôi vẫn không ngừng nghe ngóng tin tức về họ, và khi cảm thấy thua kém họ, tôi đã cố tình tránh xa khỏi những tin tức đó.

Nhưng bây giờ?

Mình đã được tận mắt nhìn thấy những thiên tài thực sự.

Đã bao nhiêu lần tôi chán nản sau khi nhìn thấy các sư huynh của mình trên đỉnh Linh Sơn rồi?

Họ không bị giới hạn bởi khái niệm “thiên tài” của thế gian, và họ thậm chí không thể được coi là quái vật. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra những sinh vật như họ lại tồn tại.

Sau khi im lặng nhìn tôi một giây, Kayan thở dài một cách trắng trợn.

“Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm về những lời nói đó.”

“Cái gì?”

“Làm ơn đứng lên đi.”

Vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc.

Tôi cảm thấy như nếu tôi nói “Nhưng ta không thể đứng dậy được?” thì ông ta sẽ chỉ nói “Có phải vậy không?” và cắt gân tôi ngay lúc đó, nên tôi lặng lẽ đứng dậy mà không phàn nàn.

“…Ư.” Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng tôi khi tôi đứng trên hai chân.

Nếu tôi cảm thấy như vậy thì có nghĩa là cơ thể tôi đang ở trong tình trạng thảm hại hơn tôi tưởng.

Không phải chỉ vì tôi bị quản gia đánh. Cuộc sống hàng ngày vô dụng của tôi trước đây là yếu tố ảnh hưởng lớn hơn.

“Cậu có lưỡi dao nào không?” Nhà thu thập Kayan hỏi tôi.

“Lưỡi dao ư? Giống như một thanh kiếm à?”

“Vâng.”

“Cần phải có sao?”

“Xin hãy lấy kiếm ra.”

Rõ ràng không có thanh kiếm nào không có trong phòng này nên tôi đã gọi người hầu đến lấy cho mình.

“Ý ông là kiếm gỗ hay kiếm thật?”

“Một thanh kiếm thực sự.”

“Hi-eek…”

Vai người hầu hơi căng lên trước câu trả lời thẳng thừng của Kayan. Anh ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng trước khi quay lại với một thanh kiếm ngay sau đó.

Khi nhận lấy thanh kiếm, tôi nghĩ, anh ta thậm chí còn không hỏi thanh kiếm dùng để làm gì.

Chà, với tư cách là thành viên của ngôi nhà này, không ai ở đây có quyền ngăn cản người thu thập thực hiện công việc của họ cả.

“Hãy rút kiếm ra và chém nó vào không khí,” Kayan nói.

“Cái gì?”

“Xuống ba đường kiếm là đủ rồi.”

Tôi bắt đầu hơi khó chịu, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy đây sẽ là yêu cầu cuối cùng.

Tôi vẫn để thanh kiếm trong vỏ và chém vào không khí ba lần.

Một, hai, ba.

Chỉ ba lần thôi.

Kayan theo dõi quá trình với vẻ mặt nghiêm túc.

“Thiếu gia, cậu có biết vấn đề quan trọng nhất của bất kì môn võ nào là gì không?”

Đó là một câu hỏi khá thú vị.

Đó cũng là một câu hỏi không có câu trả lời cụ thể, nhưng người ta có thể sử dụng nó để phân biệt cấp độ võ kỹ của đối phương.

Mình chỉ có thể nói những gì mình nghĩ. Nhưng tôi đoán rằng trả lời như vậy sẽ không giúp tôi được 100 điểm.

Kayan, Người thu thập Máu và Sắt. Một người đàn ông đã chứng tỏ được giá trị và lòng trung thành của mình sau hàng chục năm làm việc cho gia tộc. Một người đã năng động vì tất cả suốt thời gian qua. Câu trả lời nào mà ông ta muốn nghe nhất?

“Hiệu quả trong thực chiến.”

“…”

“Cho dù kỹ thuật này có xuất sắc đến đâu thì cũng chẳng ích gì nếu ông không thể sử dụng nó trong một trận chiến thực sự.”

“Cậu học điều đó từ ai vậy?”

“Đó chỉ là suy nghĩ của ta khi tự mình đọc sách và luyện tập,” Tôi nói.

Tôi thực sự ngạc nhiên trước những lời phát ra từ miệng mình. Tôi đã định nói dối để cố gắng kiếm thêm điểm với ông ta, nhưng câu trả lời tôi đưa ra là sự pha trộn một phần giữa câu trả lời tôi đã chuẩn bị và suy nghĩ thực sự của tôi.

Kayan nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt trống rỗng. Ông ta dường như đang cố gắng phân biệt xem tôi có thực sự tin vào lời nói của mình hay không.

Tôi thách ông làm thế. Hãy xem liệu ông có thể hiểu được tôi đang nghĩ gì không nào.

Nếu tôi thực sự tỏ ra không biết gì, ngay cả Sư phụ cũng không thể chắc chắn 100% về ý định của tôi.

Mặc dù sau này tôi bị đập như một con búp bê rách sau khi Sư phụ biết được về những suy nghĩ đó.

“Nếu cậu thực sự nghĩ vậy thì chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều đấy.”

* * * * *

Vút.

Con dao găm ẩn lại xuất hiện.

Kayan đeo găng tay của mình và lau lưỡi dao.

“Như cậu nói, vấn đề quan trọng nhất của bất kỳ môn võ thuật nào là tính thực chiến. Một kiếm kỹ không thể sử dụng trong thực chiến còn tệ hơn một thanh kiếm làm từ rơm.”

“Vậy là ông định đích thân kiểm tra ta à? Để xem kỹ năng kiếm thuật của ta thực tế đến mức nào à?”

“Tôi xin lỗi, nhưng chính là ý này.”

Toàn bộ mục đích của cuộc nói chuyện nãy giờ là vì tôi chắc chắn rằng mình sẽ thua trong một trận chiến trực tiếp.

Ngay khi tôi bắt đầu cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều trở nên lãng phí...

“Tất nhiên, đây sẽ không phải là một cuộc đấu tay đôi thông thường,” Kayan nói. “Tôi sẽ ghi nhớ trình độ và tình trạng của cậu.”

“Thì sao?”

“Chuyển động mà cậu đã thể hiện khi vung kiếm lúc trước, tôi sẽ không di chuyển nhanh hơn thế.”

Tôi đã tự hỏi điều đó là về cái gì. Vì vậy, ông ta muốn xem tôi di chuyển nhanh như thế nào.

Nếu ông ta thực sự làm đúng như những gì đã nói đó, điều đó là công bằng nhất có thể.

Tôi nhìn Kayan một lần nữa. Tất nhiên, tôi chưa bày ra ông ta xem mọi thứ, nhưng tôi có cảm giác rằng điều đó cũng đúng với ông ta thôi.

Ông già này vẫn còn là một mớ bí ẩn.

Tuy nhiên...

“Được rồi.”

Tôi sẽ bị thu thập nếu tôi không chấp nhận lời đề nghị này. Tôi biết điều đó là sự thật nên tôi đành gật đầu. Tôi thực sự chưa bao giờ có sự lựa chọn cả.

Dĩ nhiên, tôi hiểu lý do rằng: đây là sự thật đơn giản của thế giới. Kayan mạnh mẽ còn tôi thì yếu đuối.

Thật không may, kẻ yếu khó được quyền lựa chọn trong thế giới này. 

Và vì vậy...tôi muốn tự chúc mừng bản thân. Dù có xảy ra thế nào đi chăng nữa, tôi cũng đã lôi kéo mạnh mẽ được ai đó đến kết quả mà tôi mong muốn.

***

Cuộc nói chuyện về việc tạo ra võ kỹ có lẽ đã làm xáo trộn tâm trạng của Kayan.

Ông già này có thể đã đầu tư vô số thời gian vào việc luyện tập của mình.

Lý do Kayan không thể hiện một dấu hiệu nào là vì ông ta có sự phân chia hoàn hảo giữa suy nghĩ cá nhân và công việc của mình.

Vút.

Tôi rút thanh kiếm của mình ra khỏi vỏ và nhìn qua toàn bộ lưỡi kiếm để kiểm tra chất lượng của nó.

Mặc dù lưỡi kiếm hơi cùn nhưng đó là một thanh kiếm thật. Một thanh kiếm có thể dễ dàng giết chết một người nếu chủ sở hữu đủ khéo léo.

Thực ra, tôi có thể biết được trọng lượng của nó ngay khi tôi nhặt nó lên, nhưng xác nhận bằng mắt cho tôi sự chắc chắn.

“Xin hãy cho tôi biết khi nào cậu sẵn sàng,” Kayan nói. Hành động và lời nói của ông ta vẫn là của một ông già điềm đạm.

Tôi ném vỏ kiếm lên giường và cầm thanh kiếm chỉ bằng tay phải.

“…”

Nặng.

Và vụng về.

Ở kiếp trước, ngay cả sau khi bị đứt gân ở cánh tay phải, tôi vẫn không thể quên được môn võ Bednicker.

Tôi thậm chí còn không cố quên nó đi. Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, môn võ cổ truyền mà tôi đã học được chính là mối liên hệ cuối cùng mà tôi có với gia tộc Bednicker.

Trong khi tôi lang thang khắp lục địa, môn võ này đã trải qua những thay đổi của chính nó trong tay tôi. Tôi nghĩ, có thể nói rằng nó đã được thay đổi để phù hợp với kiếm sĩ thuận tay trái.

Tất nhiên, nó không bị biến đổi một cách có phương pháp và khoa học mà thay vào đó là do nhu cầu sinh tồn nên nó khá là phổ biến.

Thậm chí không thể gọi nó là một sáng tạo mới mẻ gì cho cam.

Tôi có thể bị liệt nửa người nếu điều đó bị coi là xúc phạm đến môn võ cổ truyền.

Tuy nhiên...

—Có chuyện gì với chuyển động kỳ quặc đó vậy?

—Ồ hô. Vậy là con đã thay đổi môn võ ban đầu để phù hợp với cơ thể mình hơn à.

—Ta có thể hiểu con đang cố gắng làm gì, nhưng hãy bỏ nó đi. Ta đã sửa lại cánh tay phải của con rồi. Thấy không? Nó hoạt động được như bình thường rồi đấy.

Môn võ tôi sắp biểu diễn không phải do một mình tôi sáng tạo ra.

—Con có quá nhiều động tác thừa thãi. Con đang lãng phí hơi thở của mình. Có quá nhiều lỗ hổng.

—Đã bao nhiêu lần ta khắc sâu vào đầu con tầm quan trọng của khoảng cách tới mục tiêu rồi hả? Con có thể thử điều đó và thay đổi thế đứng của mình đi.

—Điều quan trọng nhất trong một cuộc chiến là kiểm soát khoảng cách. Nếu con luôn có thể ghi nhớ rằng mình cách họ bao nhiêu bước, bao nhiêu hơi thở thì con sẽ không bao giờ bị trúng đòn một lần nào cả.

Đây là một môn võ được tạo ra theo lời khuyên của Sư phụ.

Tôi bắt đầu có chút tò mò. Nhà thu thập Kayan sẽ đánh giá thế nào về môn võ thuật mà tôi sắp cho ông ấy xem đây?

“Bắt đầu thôi,” Tôi lẩm bẩm.

Một giây sau, đột nhiên tôi cảm thấy ánh sáng như trở nên tối hơn một chút.

Có thể đó không phải là ảo ảnh. Không khí có vẻ nặng nề hơn, và khi ánh đèn nhấp nháy một cách đáng quan ngại...

Kayan bắt đầu di chuyển.

Ông ta di chuyển chậm rãi—nhưng kỳ lạ thay, khoảng cách đang được rút ngắn khá nhanh.

Có phải vì những bước chân kỳ lạ mà ông ta đang thực hiện không?

Tốc độ hành động của ông ta chậm, nhưng chuyển động lại nhanh. Đây chẳng phải là kỹ năng hoàn hảo để giết ai đó khi họ mất tập trung sao?

Nó khá hữu ích.

Tất nhiên, đó không phải là thứ mà tôi có thể chỉ nhìn chằm chằm với sự kinh ngạc, nên tôi tập trung chăm chú vào chuyển động của Kayan.

Khi khoảng cách giữa chúng tôi đã giảm xuống còn khoảng hai bước...

Tôi tấn công trước.

Kayan né được cú đấm đơn giản của tôi chỉ bằng một cử động đầu.

Né đòn tấn công bằng cách di chuyển ở mức tối thiểu nhất có thể là điều chỉ có thể thực hiện được khi người ta có thể dự đoán chính xác đòn tấn công của đối thủ.

Mặc dù đòn tấn công đầu tiên đầy tham vọng đã thất bại nhưng tôi không hề chùn bước và tiếp tục tấn công.

Tôi đâm nhiều nhát liên tiếp, cố gắng chém ông ta, thậm chí còn vung kiếm như một cây gậy.

Kayan không để một đòn tấn công nào trúng mình trong khi tiếp tục thu hẹp khoảng cách.

Chẳng mấy chốc, một khung cảnh kỳ lạ đã được bày ra.

Mặc dù tôi là người tấn công và Kayan chỉ né tránh, nhưng đã đến lúc tôi phải lùi dần.

Bộp.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã dựa lưng vào tường nhưng vẫn không thể cắt được dù chỉ một góc áo của Kayan.

Khoảng cách quá ngắn để tôi có thể vung kiếm đúng cách thêm lần nữa.

Kayan đang đứng cao hơn một cái đầu và đứng trước mặt tôi với một bầu không khí ngột ngạt tỏa ra từ ông ta.

“Hà, hà…”

Cái cơ thể chết tiệt này. Tôi đổ mồ hôi khắp người chỉ sau vài lần vung kiếm.

Gần như kiệt sức, tôi ngước nhìn ông già trước mặt.

Kayan nói: “Tôi đã mong đợi nó đôi chút.”

“…”

Có cảm xúc trong những lời nói đó, nhưng tôi có thể nói rằng Kayan đã cố tình nói điều này.

Giọng nói điềm tĩnh và ánh mắt kiên định của ông già này không hề có ý định che giấu sự thất vọng đối với tôi.

“Nhưng tất cả đều vô ích thôi.”

Tôi nghiến răng và vung kiếm lần nữa. Tôi có thể bị thương khi vung kiếm ở khoảng cách gần như vậy, nhưng tôi lờ điều đó đi.

Pặc!

Cổ tay tôi bị nắm lấy. Bàn tay của Kayan to như hình thể của ông ta vậy, và bàn tay của ông ta có thể bao quanh toàn bộ cổ tay của tôi, chỉ còn chừa lại một ít.

Rắc.

“Keuk!”

Khi ông ta nắm lấy và siết chặt cổ tay tôi, cuối cùng tôi phải buông thanh kiếm ra khỏi cơn đau tê dại. Thanh kiếm cùn rơi xuống đất.

Vút!

Một nắm đấm bay về phía tôi.

Đó chỉ là nắm tay trái của ông ta; con dao găm thì không thấy ở đâu cả. Tôi hơi vặn vai để né cú đấm.

Lúc đó, Kayan mở lòng bàn tay ra và nắm lấy vai tôi.

Rắc!

Bả vai của tôi nhói lên.

Ông già này khá mạnh đấy. Có phải ông ta đang cố gắng làm trật khớp vai của tôi không?

“Tôi đã thấy rõ kiếm thuật mà cậu đã tạo ra. Nếu cậu vẫn chưa đặt tên cho nó, tôi có thể đưa ra gợi ý được không?”

“…”

“‘Kiếm thuật rơm’ thì sao nhỉ?”

Có lẽ vì ông ta đang tự hào về võ thuật của mình nên tôi có thể cảm nhận được chút chế giễu trong giọng nói ấy.

Sau khi rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra lần nữa, Kayan thở dài. “Có vẻ như tôi đã lãng phí thời gian của mình. Đã muộn rồi nhưng bây giờ tôi sẽ thực hiện việc thu thập. Xin hãy đứng yên.”

Khoảnh khắc Kayan trở lại thành nhà thu thập, tôi cười lớn.

‘Kiếm thuật rơm.’ Đó là một cái tên buồn cười đấy. Nhưng thưa ngài, ta nói ta sáng tạo ra kiếm thuật khi nào vậy?”

“Cậu đang cố câu giờ bằng những cuộc nói chuyện vô ích nữa phải không?”

“Ta chỉ muốn giải quyết sự hiểu lầm của ông mà thôi. Thứ ta tạo ra là võ kỹ bằng nắm đấm cơ.”

Rắc!

Cằm của Kayan hếch lên.

Sự khác biệt về kích thước, khoảng cách và quan trọng nhất là điểm mù trong tầm nhìn của ông ta...

Chỉ với những thứ này, tôi đã tạo ra chiến lược của mình.

Một yếu tố cần thiết để một kẻ yếu có thể đánh bại một sinh vật mạnh: chờ đợi mục tiêu hạ thấp cảnh giác trong sự kiêu ngạo.

“...!”

Kayan dường như không hề bối rối ngay cả khi cằm ông ta hướng lên ​​cao vì ông ta đã dùng tay đỡ được một phần theo bản năng.

Rõ ràng là, ông ta sẽ lấy lại bình tĩnh trong vòng chưa đầy một giây, vì vậy tôi đã không để cơ hội này trôi qua vô ích. Tôi tiếp tục cuộc tấn công của mình.

Theo thứ tự, tôi đánh vào giữa ngực, vào thái dương và sau đó là bụng ông ta.

Bùm, bùm, bùm.

Trước những đòn tấn công uyển chuyển như nước này, cơ thể của Kayan cuối cùng cũng bị đẩy lùi một bước.

Dù vậy, ông ta vẫn còn chút sức lực trong bàn tay đang nắm lấy vai tôi.

Không tệ.

Tôi dùng ngón tay đâm vào khuỷu tay của Kayan, phần mềm mại bên trong cơ thể không thể được che phủ bởi lớp cơ bắp đã được luyện tập.

Phập!

Ngón tay tôi đâm sâu khoảng một đoạn.

Kayan rên lên một tiếng ngắn khi sức lực trong tay ông ta biến mất.

Chuyện xảy ra tiếp theo diễn ra nhanh như chớp.

Sau khi xô ngã Kayan, người vẫn chưa kịp đứng vững, tôi nhặt thanh kiếm rơi xuống đất lên…

Và rồi tôi chĩa mũi nhọn của nó vào cổ Kayan.

“…”

Nhà thu thập Máu và Sắt đang mở to mắt nhìn tôi.

“Khả năng đặt tên của ông tệ thật đó.”

“Cái gì cơ…”

“Môn võ này đã có tên rồi.”

Tên của môn võ thuật được tạo ra bởi tôi và Sư phụ của tôi, Cổ kim đệ nhất nhân, Bạch Lộ Quang. Tôi bình tĩnh nói to.

“Bạch Dương Thuật.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương