Chương 5

Nếu hỏi bất kỳ ai thân cận với nhà thu thập Kayan, từ nào hiếm thấy trong từ điển của ông ta nhất, hầu hết sẽ trả lời là “tự phụ”, “kiêu ngạo” hoặc “bất cẩn”.

Ông ta đã làm công việc thu thập cho gia tộc Bednicker 34 năm và đã hoàn thành 1.031 nhiệm vụ.

Mặc dù ông ta không phải là nhà thu thập mạnh nhất nhưng không ai có thể phủ nhận rằng ông ta là nhà thu thập hoàn hảo nhất.

Ông ta không ngờ hôm nay lại là ngày làm hoen ố sự nghiệp của ông ta.

Tất nhiên, với tính cách khô khan của mình, Kayan không đặt quá nhiều ý nghĩa vào thành tích cá nhân của mình, nhưng đây vẫn là một điều hết sức bất ngờ đối với ông ta.

Kayan gần như thở dài khi nhớ lại giọng nói của những người đề nghị ông nghỉ hưu.

Có vẻ như cuối cùng mình cũng đã già rồi.

Ông nhìn về phía trước lần nữa.

Lưỡi kiếm cùn chĩa thẳng vào cổ ông ta mà không một chút run rẩy, còn người cầm thanh kiếm đó nở nụ cười méo mó kèm theo ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào ông ta.

Luan Bednicker có đôi mắt như vậy từ khi nào?

Chuyện gì đã xảy ra với tất cả những gì ông đã thấy ở tòa nhà chính vậy? Luan có phải đã tỉnh ngộ trong khoảng thời gian ngắn như vậy không? Và nếu không... Mọi thứ chỉ là diễn thôi sao?

Kayan gạt bỏ ý nghĩ đó. Ông kiểm tra thương tổn bên trong cơ thể do đòn tấn công mà Luan vừa tung ra.

“…Kiếm thuật được truyền lại của Gia tộc Bednicker: Tim Sắt.”

“…”

“Đòn tấn công vào cằm tôi là chiêu thứ bảy, Xuyên Thiên. Các đòn tấn công liên tục vào ngực, đám rối thần kinh thái dương và dạ dày của tôi có dấu vết của chiêu thứ tư, đòn ba cuộn.” Kayan nhìn Luan rồi hỏi: “Có lẽ cậu đã sáng tạo ra một môn võ thuật dựa trên kiếm thuật của gia tộc ư?”

Nghe vậy, Luan cười rạng rỡ, thu kiếm. “Đó là những gì ta đã nói với ông.”

Kayan thầm nghĩ.

Mặc dù điều này có vẻ hiển nhiên, nhưng sự khác biệt giữa kiếm thuật và võ thuật là khá lớn. Càng tìm hiểu, sự khác biệt càng trở nên rõ ràng. Suy cho cùng, vai trò của một lưỡi kiếm trong chiến đấu hoàn toàn khác với một nắm đấm.

Tất cả điều này có ý nghĩa gì?

Nếu cậu ấy thực sự đã tạo ra một võ thuật dựa trên kiếm thuật của Gia tộc Bednicker... 

Đúng như Luan đã nhấn mạnh trước đó, điều này không thể giải thích rằng đây chỉ là việc tạo ra một môn võ mới. Điều này phức tạp hơn thế nhiều.

Giống như vẽ lên một bức tranh đã hoàn thiện bằng một tác phẩm nghệ thuật mới, nhưng vẫn giữ được cảm xúc của tác phẩm gốc vì sẽ chẳng ích gì nếu sức mạnh của tác phẩm gốc bị thay đổi quá nhiều.

Kayan biết hành động đó phi lý đến mức nào.

Điều này chỉ có thể thực hiện được nếu ta có trình độ hiểu biết sâu hơn gấp nhiều lần so với người sáng tạo ra kiếm thuật ban đầu.

Gia tộc Bednicker phải đưa ra thông báo rằng.

Còn có một thiên tài khác có thể đứng ngang hàng với người con trai cả, Hero.

* * * * *

Sau khi thu kiếm bước đi, tôi nhất thời không nói gì, mà chỉ chờ đợi.

Tôi muốn cho nhà thu thập, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ, thời gian để sắp xếp chúng.

Không nói một lời, Kayan đứng dậy.

Ông ta kiểm tra lại bộ quần áo nhếch nhác của mình và thậm chí còn vuốt lại tóc cho thật hoàn hảo trước khi nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

“Bạch Dương Thuật,” ông nói. Ông ta thở dài. “Đó có phải là tên môn võ mà cậu đã tạo ra không?”

“Đúng vậy.”

“Thật xuất sắc.”

Thành thật mà nói, vì đó không phải là thứ tôi tự làm ra nên tôi cảm thấy hơi tội lỗi. Tôi thay đổi chủ đề để giải thoát bản thân khỏi sự khó chịu.

“Chuyển động của ông cũng rất xuất sắc. Bước chân của ông cũng khá độc đáo. Kỹ thuật đó là gì?”

Vì lý do nào đó, ánh sáng trở lại trong mắt Kayan. Ông ta nhìn tôi với vẻ mặt khó nói hết.

“Không thể nói được nếu ngài không nói cho tôi biết.”

“Không phải vậy, nhưng…” Kayan kéo dài câu nói trước khi lắc đầu và nhìn thẳng vào tôi. “Cậu có thể cho tôi xem toàn bộ Bạch Dương Thuật được không?”

“Đây có phải là bài kiểm tra cuối cùng không?”

“Không phải vậy đâu. Cậu đã chứng minh được giá trị của mình rồi, thiếu gia.”

“Ồ.” Thấy thái độ của ông ta đối với tôi đã hoàn toàn thay đổi, tôi nghịch ngợm hỏi: “Ý ông là tôi đã giỏi hơn nhị ca rồi phải không?”

“Nếu những gì tôi thấy là chính xác,” Kayan nói khi kiểm tra lại tình trạng quần áo của mình, “Cậu vượt xa thiếu gia Hector.”

“…”

Mọi người quen biết Kayan đều biết rằng ông ta không dễ dàng đưa ra lời khen ngợi. Thực tế là ông ta đang cố gắng hết sức để tâng bốc tôi.

Vì tôi không trả lời ngay nên Kayan trả lời trước. Ông ta nói một cách bình tĩnh, nhưng trong giọng điệu và vẻ mặt lại có chút bất an.

“Điều tôi vừa hỏi hoàn toàn là một yêu cầu cá nhân. Xin hãy quên chuyện đó đi.”

Ông ta dường như muốn duy trì thái độ của mình như một nhà thu thập, nhưng ông ta vẫn mong muốn được nhìn thấy toàn bộ hình thái của Bạch Dương Thuật.

Vì vậy, đây là phản ứng mà mình sẽ nhận được nếu mình cho ai đó xem Bạch Dương Thuật.

Như đã nói ở trên, công việc của một nhà thu thập có rất nhiều khía cạnh.

Hai trong số đó là “kiểm tra” và “đánh giá”.

Họ phải đích thân quan sát võ thuật của dòng máu Bednicker và đánh giá chúng.

Ông già trước mặt tôi là nhà thu thập lớn tuổi nhất và đã đánh giá nhiều môn võ khác nhau. Thấy một người có tầm cỡ như vậy trở nên “hưng phấn” sau khi nhìn thấy một phần của Bạch Dương Thuật khiến tôi cảm thấy khá vui.

Nhưng mình không thể chỉ cho ông ta mọi thứ được.

Nhà thu thập Kayan.

Ông ta là mục tiêu mà tôi có thể học hỏi được rất nhiều.

Tôi lặng lẽ nhìn người đàn ông đó.

“Bạch Dương Thuật không phải là một môn võ thuật hoàn thiện,” Tôi chậm rãi nói, “nên ta thực sự không thể cho ông xem tất cả được.”

“Tôi hiểu rồi.”

Một môn võ chưa hoàn thiện chắc chắn còn nhiều điểm yếu.

Nếu một người vô tâm khoe nó với người khác, họ có thể nhìn ra điểm yếu của nó và tìm cách đoạt nó trước khi nó thực sự hoàn thành.

Kayan dường như hiểu được điểm này ngay cả khi tôi không nói thẳng ra vì ông ta bắt đầu có chút coi thường trong im lặng.

Tôi có nên ném mồi vào đây không?

“Tất nhiên,” Tôi bắt đầu, “Ta biết ngài Kayan đây là một người đáng tin cậy. Vì thế ta có một đề nghị…”

Với vẻ mặt lo lắng, tôi nhìn Kayan.

“Ta sẽ chỉ cho ông vài chiêu của Bạch Dương Thuật. Đổi lại, ông có thể dạy ta động tác mà ông vừa dùng lúc nãy được không?”

“Bằng bước chân…?”

“Thứ mà ông đã bày ra lúc trước. Kỹ thuật khiến đối thủ đánh giá sai tốc độ của ông bằng cách thay đổi bước đi của bản thân.”

Khi tôi nói vậy, nét mặt của Kayan thay đổi rất nhiều.

Có phải tôi đã nói sai điều gì không?

Vẻ mặt của ông ta rất khó đọc và thật khó để diễn tả nó chỉ bằng vài từ.

Tôi nhìn Kayan đang có vẻ mặt phức tạp.

“Có lẽ ta đã yêu cầu quá nhiều ư?”

“Không phải thế đâu. Chỉ là…”

Kayan nhắm mắt lại.

Ông ta dường như đang chìm sâu vào suy nghĩ của mình, nhưng không lâu sau ông ta lại nói.

“Đã 34 năm rồi.”

“Hửm?”

“Khi còn là một kiếm sĩ tự do, tôi đã gặp Lãnh chúa Dellark— trưởng tộc hiện tại.”

“…”

“Đó là sau khi Chiến tranh Krunbell kết thúc. Đế quốc thực sự đã thất bại, và tôi đã bỏ trốn ba ngày ba đêm mà không hề ngủ nghỉ. Những kẻ đi theo Dark Genesis chết tiệt đó theo dõi tôi không ngừng nghỉ. Tôi giơ kiếm lên, sẵn sàng đối mặt với cái chết và chiến đấu với chúng. Tôi đã chiến đấu không biết trong bao lâu. Khi ý thức của tôi bắt đầu mờ dần và cơ thể tôi không thể cử động thì trưởng tộc xuất hiện.”

Tôi chưa bao giờ biết Kayan lại là người có thể nói nhiều như vậy.

Nhưng, không nghĩ nhiều về điều đó, tôi vẫn im lặng lắng nghe, và khung cảnh trong câu chuyện của ông ta dường như bắt đầu hiện ra trong đầu tôi.

“Ngài ấy tàn sát những người theo Dark Genesis và cứu tôi. Sau đó, những lời đầu tiên ngài ấy nói với tôi…”

Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi Kayan.

“Bước chân của anh khá đặc biệt. Đó là kỹ thuật gì vậy?”

Tôi nhíu mày.

Đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay tất yếu? Chúa tể Máu và Sắt trước đây đã từng nói những điều tương tự trong quá khứ như tôi đã nói ở đây.

Mặc dù tôi nghĩ, chính xác hơn nếu nói rằng tôi đã nói điều tương tự như trưởng tộc.

“Ngài ấy tiếp tục nói và hỏi tôi liệu tôi có thể dạy nó cho ngài ấy không.”

“…”

“Sau khi gặp cậu ở đây ngày hôm nay, thiếu gia ạ, những ký ức bụi bặm trong quá khứ đó đã sống lại. Vậy…” Kayan dừng lại để tìm lời trước khi lắc đầu. “Có vẻ như tôi đã đi chệch hướng. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi muốn nói với cậu điều này.”

Ngay cả Kayan dường như cũng không biết tại sao ông ta lại nói với tôi điều này.

Tôi cũng im lặng lại một lúc.

Nụ cười tôi vừa thấy trên gương mặt Kayan là nụ cười của một ông lão đang hồi tưởng về quá khứ.

Xét đến độ tuổi của ông ta thì điều đó không có gì bất ngờ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Kayan cười như vậy.

Có một sự thật khiến tôi cảm thấy đặc biệt kỳ lạ là tôi sẽ không bao giờ biết được chuyện này nếu tôi không quay về quá khứ.

Nếu không có cơ hội này, cho đến chết tôi vẫn sẽ nhớ đến Kayan như “một nhà thu thập lạnh lùng, không đổ máu cũng không rơi nước mắt”.

“Động tác mà tôi đã cho cậu xem không có tên gì đặc biệt cả. Cá nhân tôi chỉ gọi đó là những bước ẩn.”

“Các bước ẩn.”

“Đối với tôi, việc dạy cậu không khó…nhưng tôi không biết liệu nó có hữu ích cho cậu hay không thôi.”

“Ý ông là gì?”

“Đó là một kỹ thuật để thành thạo được thì khá khó.”

Tôi đã mong đợi điều đó.

Kayan tiếp tục, “Như cậu thấy, đó là một dạng kỹ năng thực chiến, vì vậy một số nhà thu thập và thậm chí cả những cao thủ trẻ khác đã yêu cầu tôi chia sẻ loại kỹ thuật này với họ. Đó không phải là điều tôi cần giấu, nên tôi đã dạy tất cả bọn họ…”

“Nhưng không ai trong số họ có thể học nó một cách hoàn chỉnh,” Tôi đoán.

“Theo những gì tôi biết, người duy nhất học được nó hoàn chỉnh là trưởng tộc.”

“Ừm…”

Nó giống như một chiêu khó, nhưng liệu nó có khó đến thế không? Tôi không thể biết được chỉ bằng cách quan sát.

Có lẽ cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, Kayan lùi lại vài bước, rồi tiến lên vài bước để cho tôi một ví dụ thực tế.

“Điều quan trọng hơn động tác chân là chuyển động của vai cậu. Người ta thường lấy vai làm điểm dẫn đường cho phần thân trên của mình.”

Khác biệt là lần này ông ta di chuyển chậm hơn nhiều và vì ông ta đang đi ngang nên đó là một góc khách quan hơn cho việc học.

Tôi chăm chú nhìn cách ông ta di chuyển một lúc.

“Tôi hiểu những điều cơ bản. Mục đích chính là làm nhầm lẫn các giác quan của mục tiêu bằng cách làm mất đồng bộ chuyển động của phần trên và phần dưới cơ thể.”

“Đúng vậy. Chuyển động nhẹ nhàng phần thân trên kết hợp với bước đi chậm nhưng lớn. Đây là những điều cơ bản, nhưng…”

“Nhưng cậu cần phải phối hợp chúng một cách hoàn hảo. Được rồi.” Tôi liếc sang bên nhìn Kayan và bắt chước chuyển động của ông ta. “Nó… như thế này à?” 

Một bước, hai bước, ba bước...

“Ồ, ồ, ồ hô—!?”

Tôi không thể thực hiện được bước thứ tư. Tôi mất thăng bằng và úp mặt xuống thảm.

Đó là một cảnh xấu hổ đến mức tôi không thể không cười.

“Có vẻ như bây giờ ta sẽ gặp khó khăn khi sử dụng nó. Ta thậm chí không thể sao chép nó một cách chính xác vì hiện tại hông ta không động được. Những bước ẩn của ta thế nào rồi?”

Kayan im lặng, như thể ông ta đã mất đi khả năng nói.

“Đã bao lâu rồi?”

“Hửm?”

“Cậu đã lừa cả gia tộc được bao lâu rồi, thiếu gia?”

Lừa cả gia tộc á? Cái gì cơ?

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương