Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 19 Con đường tu luyện của Mạnh Xuyên
Chương 19: Con đường tu luyện của Mạnh Xuyên
Mạnh Đại Giang nhìn nhi tử của mình, nghĩ đến hai ngày trước nhi tử chém giết cùng yêu quái trong lễ hội trảm yêu, trong lòng hiểu ra. Đôi cánh của Xuyên nhi có lẽ còn non nớt, nhưng thật sự nên để cho bản thân hắn giương cánh bay.
Trước khi Mạnh Xuyên chuẩn bị tu luyện cơ thể Thần Tôn, ngươi mang hắn tới chỗ ta, lấy Ngọc Tủy Dịch Thần Tôn." Mạnh tiên cô nhắc nhở.
“Vâng." Mạnh Đại Giang đáp.
Một giọt Ngọc Tủy Dịch Thần Tôn vô cùng quý giá.
Cho dù là một vài Thần Tôn của các gia tộc cổ xưa ở vương đô, đại đa số các thiếu niên thiên tài đó cũng không thể có được một giọt Ngọc Tủy Dịch Thần Tôn dùng để tạo ra căn cơ Thần Tôn. Bình thường chỉ có những thiên tài xuất chúng, thiên tài trăm năm có một của các gia tộc... mới được các cổ lão Thần Tôn và gia tộc tận lực bồi dưỡng. Nền tảng của gia tộc Thần Tôn cũng có hạn, sao có thể được ăn cả ngã về không như Mạnh gia?
“Mạnh Xuyên, trong lúc ngươi tu hành có điều gì khó hiểu, cũng có thể tới hỏi cô tổ mẫu." Mạnh tiên cô cười nói, "Gặp phải chuyện phiền phức gì cũng có thể tới tìm cô tổ mẫu nói.”
“Cô tổ mẫu.”
Mạnh Xuyên lập tức nói, "Ta quả thực có một chuyện, bây giờ đang hơi hoang mang.”
“Làm thế nào để đạt tới cảnh giới đao pháp tầng tiếp theo, phải không?" Mạnh tiên cô mỉm cười nói.
“Vâng." Mạnh Xuyên gật đầu, "Ta đã hỏi viện trưởng đạo viện, viện trưởng chỉ nói, sau khi ông ấy tự nghĩ ra một bộ đao pháp đỉnh cao mới ngộ ra đao thế.”
“Đây thật sự là một phương pháp." Mạnh tiên cô gật đầu, nhìn về phía Mạnh Đại Giang, "Đại Giang, ngươi đột phá như thế nào?”
Mạnh Đại Giang sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên một tia hồi ức, nói: "Lúc trước khi ta phục quân, cũng được phân vào trong một chi tiểu đội, nhiệm vụ của ta chính là bẫy yêu quái. Cho nên chủ yếu cũng chỉ tu luyện ba chiêu đao pháp...... Ta đã đợi ở Thấm Dương quan mười năm. Sau đó ta rời khỏi quê hương, cũng thuận đường đi khắp các phủ chung quanh. Tình cờ gặp được một nữ tử đang chém giết với yêu quái.”
Mạnh Đại Giang nhìn về phía Mạnh Xuyên, cười nói: "Đó chính là mẫu thân con.”
Lòng Mạnh Xuyên run lên.
Mẫu thân?
“Mẫu thân con rất xinh đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống, hình bóng mẫu thân con chém giết với yêu quái, cả đời này ta cũng sẽ không quên. Lúc ấy toàn thân ta tràn đầy sức mạnh, không nghĩ ngợi được gì trực tiếp xông lên, thi triển đao pháp dễ dàng cuốn lấy yêu quái. Lúc đó, ta thi triển đao pháp đặc biệt kỳ ảo, đặc biệt thoải mái. Vậy mà lại ngộ ra đao thế như vậy." Mạnh Đại Giang cười nói, "Lần đầu tiên gặp mẫu thân ngươi, ta liền ngộ ra đao thế, thật khéo.”
Mạnh tiên cô nói, "Đại Giang chỉ tu luyện ba chiêu đao pháp, viện trưởng Kính Hồ đạo viện của các ngươi lại tự nghĩ ra một bộ đao pháp hàng đầu, viện trưởng các ngươi là bác, đại giang là tinh. Hai người không phân cao thấp, thậm chí ở phương diện quấn lấy kẻ địch phụ thân ngươi còn am hiểu hơn.”
Mạnh Xuyên cũng gật đầu: "Ta đã từng đọc truyện ký Thần Tôn, viết về Thần Tôn Đặng Phong. Ông ấy cô độc một mình một người luyện đao trong núi sâu, mỗi ngày rút đao hàng vạn lần, rút đao trong suốt hai mươi năm. Vừa ra khỏi núi, đã dùng một đao sức mạnh Tẩy Tủy Cảnh giết chết một vị Vô lậu cảnh.”
“Đúng vậy, một đao đó của hắn… đã vượt xa cấp bậc đao thế để giết chết những người Tẩy Tủy Cảnh. Hắn là đại diện cho sự tinh thông, nhưng tài năng của hắn cao hơn cha ngươi rất nhiều, thanh đao đấy thật kinh diễm, hắn được Nguyên Sơ Sơn trực tiếp chiêu mộ, không cần phải thông qua khảo nghiệm.” Mạnh tiên cô nói: “Nhưng mà hắn không có người chỉ điểm, đao pháp có khuyết điểm trí mạng, khuyết điểm của hắn chính là chỉ biết dùng một đao kia! Nếu như người khác hiểu rõ lai lịch của hắn, nhằm vào nhược điểm của hắn, hắn sẽ thê thảm. Đương nhiên hắn vừa bộc lộ tài năng, đã được Nguyên Sơ Sơn mời chào, cũng nhanh chóng bù đắp được nhược điểm của mình. Hơn nữa còn khiến cho những gì hắn am hiểu càng mạnh hơn. Mới chính thức bất khả chiến đại trong một thời đại.”
Mạnh Xuyên khẽ gật đầu.
“Ta đã ở An Hải quan rất lâu, cũng được An Hải Vương chỉ điểm." Mạnh tiên cô nói, "An Hải Vương, thực lực khó có thể đo lường, địa vị cực kỳ tôn kính ở Nguyên Sơ Sơn. Xét về thực lực chắc chắn không thua gì vị thần tôn Đặng Phong mà ngươi nói.”
Mạnh Xuyên đương nhiên biết An Hải Vương rất lợi hại.
Ở Đông Ninh phủ, những người dân thường đi phục quân đều sẽ đến Thấm Dương quan! Khi nhóm Thần Tôn ở Đông Ninh phủ ra chiến trường, phần lớn sẽ đến An Hải Quan. Thống soái tối cao của An Hải quan chính là An Hải Vương. Ngay cả hoàng thất của vương triều Đại Chu cũng vô cùng kính trọng hắn, trực tiếp phong vương vị.”
“An Hải Vương đã nói với ta." Mạnh tiên cô nhìn Mạnh Xuyên, "Tu hành, chính là phải đi theo trực giác, theo phương hướng ngươi thích nhất trong nội tâm, đi thẳng một đường. Ngươi sẽ đi càng ngày càng xa, mấy chục năm sau, khi ngươi quay đầu lại nhìn, ngươi đã vượt xa chính mình lúc trước. Những lời này ta cũng tặng cho ngươi. Theo trực giác, theo điều mà ngươi thích nhất trong lòng mà đi tới.”
“Vâng." Mạnh Xuyên nhẹ nhàng gật đầu.
……
Mạnh Xuyên về tới Kính Hồ Mạnh phủ, đi đến sân luyện võ.
Hắn ngồi một mình, ăn trái cây, và suy nghĩ.
"Những lời mà An Hải Vương chỉ điểm cho cô tổ mẫu kia, có điểm giống với điều thứ tư trong chín điều tu hành “Thợ thủ công cùng tông sư” mà ta tổng hợp." Mạnh Xuyên thầm nghĩ, "Nếu đi theo trực giác, theo điều mà nội tâm ta thích nhất, vậy tất nhiên có thể tu luyện càng “chuyên tâm”, càng hưởng thụ những gì bên trong đó, càng si mê, càng có hi vọng trở thành tông sư."
“Nghe viện trưởng, nghe cha hắn, lại nghe cô tổ mẫu nói. Lại dựa theo chín điều trong tu hành mà ta tổng......”
“Tiếp theo nên tu luyện như thế nào, trong lòng ta đã nắm chắc.”
Thật ra Mạnh Xuyên đã có ý tưởng từ trước.
Chỉ là hắn vẫn muốn nghe những tiền bối đã tu luyện xuất thế chỉ điểm, nghiệm chứng lẫn nhau.
“Điều thứ sáu trong chín điều tu hành: những gì bản thân đã học, phải có hệ thống. Như vậy mới không có sơ hở trí mạng, điều quyết định sinh tử của một cường giả, bình thường chính là khuyết điểm trí mạng nhất của hắn! Chỉ cần có một nhược điểm rõ ràng, tương lai sẽ bị nhằm vào. Bị khắc chế, sẽ mất mạng! Cho dù một chiêu của ngươi vang danh khắp nơi. Thắng mười lần hay trăm lần. Nhưng chỉ cần một lần thua thì có thể sẽ mất mạng.”
“Vị thần tôn Đặng Phong rất am hiểu dùng đao kia! Cô tổ mẫu cũng nói thần tôn Đặng Phong có một điểm yếu trí mạng, may mắn ông ấy đã lập tức được mời vào Nguyên Sơ Sơn, bù đắp khuyết điểm.”
“Là một đao khách.”
“Giết địch, hộ thân, trốn thoát cũng chỉ có ba khía cạnh.” Mạnh Xuyên nói: “Ba khía cạnh này đã hình thành nên một hệ thống, tiếp theo ta sẽ tập trung vào ba con đường này.”
"Điều thứ năm trong chín điều tu hành: tiến bộ mỗi ngày, thay đổi mỗi tháng, cuối cùng sẽ có thành tựu. Chỉ cần tu hành tiến bộ mỗi ngày, mỗi ngày tiến bộ một chút, ba năm, năm năm hay mười năm sau, sẽ có thành tựu to lớn."
Người xưa có câu: "Đất tích thì núi thành, mưa thuận gió hoà; nước thành vực thẳm, giao long được sinh ra; việc thiện tích đức, chư thiên tự bằng lòng, thánh tâm sẵn sàng. Cho nên nếu không bước từng bước, thì không thể đi ngàn dặm; không tích luỹ những dòng suối nhỏ, không thể trở thành biển lớn. Ký nhảy lên, không thể đi được mười bước; cung mã thập giá, công tại không bỏ. Kiên nhẫn không bỏ, gỗ mục không gãy; có kiên nhẫn, khắc được đá vàng. Giun không có răng nanh, gân cốt mạnh mẽ, trên ăn đất cát, xuống uống hoàng tuyền, dụng tâm nhất dã. Cua sáu quỳ hai càng, không phải lươn thì không thể gửi gắm, dụng tâm nóng nảy.” Đoạn văn này cũng có điểm chung với Điều 5. "
Nhưng điều này lại có một khuyết điểm trí mạng.
Cho dù mỗi ngày tiến vào, nhưng nếu như đi một vòng tròn lớn, cuối cùng vẫn sẽ đi đến chỗ cũ! Cho dù bước từng bước một, nhưng nếu phương hướng sai lầm, thì cũng khó có thể đạt được mục tiêu cách xa ngàn dặm.
"Tu hành cũng như thế... Nếu như không có phương hướng rõ ràng, chỉ biết tu luyện, rất có thể đi lạc đường, cũng có thể xoay tròn tại chỗ. Cho dù mười năm hai mươi năm sau, vẫn sẽ không thành công. Đây cũng là đao pháp mà Thần Tôn Đặng Phong khổ luyện, cũng là một trong những nguyên nhân mà phần lớn mọi người thất bại." Mạnh Xuyên thầm nghĩ.
Hậu bối học đao pháp mà Thần Tôn Đặng Phong cũng có.
Những người thất bại, tuyệt đại đa số đều do bỏ cuộc giữa chừng! Bởi vì bọn họ được đạo viện dạy dỗ, có trưởng bối dạy dỗ, ai có thể không để ý đến sự can thiệp của thế giới bên ngoài, mỗi ngày lãng phí bốn canh giờ chỉ để vùi đầu luyện một thanh đao?
Cho dù thật sự có thể loại bỏ hết tất cả sự quấy nhiễu, chỉ luyện một thanh đao, thì việc luyện sai sót cũng rất bình thường.
Đương nhiên cũng có người thành công.
Cho nên mới có câu "Chỉ một chiêu, ăn cả thiên hạ" này.
“Phải có một phương hướng rõ ràng, mới có thể đảm bảo mình vẫn luôn tiến về phía trước." Mạnh Xuyên thầm nghĩ, "Dọc theo phương hướng đi về phía trước, không vòng vèo, không có đường vòng. Mỗi một ngày sẽ càng đi xa hơn, cuối cùng có thể thật sự đi đến mục tiêu cách ngàn dặm.”
“Vì sao ta lại thích khoái đao, chính là bởi vì nhanh." “Cho nên phương hướng ta đặt ra -- chính là nhanh!"
……
Sân luyện võ.
“Thiếu gia, ta bắt đầu nhé?" Một hộ vệ cầm nỏ bắn tên đứng trên một cành cây đại thụ, cung chĩa xuống mặt đất.
“Bắt đầu đi.”
Mạnh Xuyên đứng ở đó.
“Vút.”
Hộ vệ bắn nỏ, lập tức một mũi tên bắn xuống phía dưới.
Mạnh Xuyên rút đao ngay lập tức, chém xuống.
“Phụt!”
Mũi tên này bị chặt đứt, có một vết đao khí cắt vào cây đại thụ tráng kiện, để lại một vết trên đại thụ.
“Chỉ cần đao khí để lại dấu vết trên cây, vẫn hướng lên trên, thì có nghĩa là tốc độ xuất đao của ta đã nhanh hơn, chém trúng mũi tên sớm hơn." Mạnh Xuyên thầm nghĩ.
Giết địch, bảo vệ bản thân, chạy trốn, ba con đường.
Giết địch hắn chỉ luyện một chiêu, theo trực giác, theo điều mình thích nhất trong lòng, hắn lựa chọn rút đao thức! Hắn thích khoảnh khắc khi rút đao kia, đao ra khỏi vỏ lặng lẽ không một tiếng động, phá vỡ lúc gió lặng, nghe gió gào! Đao pháp như vậy mới đủ đẹp, khiến mỗi lần hắn sử dụng đều rất si mê. Hắn thích xuất đao nhanh hơn, tiếng đao xé gió càng hay hơn.
Chỉ luyện một chiêu, theo đuổi tốc độ!
Nhanh, cũng là điều hắn thích từ nhỏ.
Càng sớm càng tốt.
“Vút." Hộ vệ trên đại thụ lại bắn một mũi tên xuống phía dưới, ưu điểm của nỏ bắn tên chính là đủ ổn định, đảm bảo mỗi một mũi tên đều nhanh như nhau! Như vậy mới có thể khiến Mạnh Xuyên xác định được đao pháp của mình có đang nhanh hơn hay không. Hơn nữa hắn không đơn thuần chỉ theo đuổi tốc độ, mà còn yêu cầu sự 'chuẩn xác'. Giữa điện quang hỏa thạch, một đao phải chém đứt mũi tên.
Bài tập đầu tiên mà Mạnh Xuyên tu luyện mỗi ngày: Rút đao thức! Mỗi ngày rút đao chém mũi tên ba canh giờ, tám ngàn lần.
Mạnh Xuyên rút đao thức, bắt nguồn từ lá rụng đao rút đao thức, đó là bài học được Thần Tôn của Nguyên Sơ Sơn quy định các đạo viện dạy dỗ ở vương triều Đại Chu, chiêu thức đủ hoàn mỹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook