Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 20 Cha và nhi tử
Chương 20: Cha và nhi tử
Có ba hộ vệ đảm nhận nhiệm vụ bắn tên từ nỏ, bọn họ sẽ luân phiên nhau.
Đồng thời còn có năm hộ vệ khác đảm nhận nhiệm vụ nạp một số lượng lớn mũi tên vào những nỏ trống, những cái nỏ bắn cung này đều khá tinh xảo, mỗi một lần có thể chứa được mười mũi tên.
May mắn là việc chế tạo mũi tên rất dễ dàng, mỗi một mũi tên dài bằng khoảng một lòng bàn tay, thanh gỗ chứa mũi tên. Mỗi ngày Mạnh Xuyên phải chém đứt tám ngàn mũi tên bằng gỗ... cho nên các thợ thủ công cần phải nhanh chóng chế tạo ra đủ thanh gỗ để lắp mũi tên.
“Nhanh lên một chút.”
Mỗi ngày, những người hầu mang một đống mũi tên đến xưởng.
Công xưởng đặc biệt sắp xếp mười người học việc chịu trách nhiệm làm mấy cây gỗ nhỏ này, lắp đặt các mũi tên thật tốt. Dựa theo yêu cầu của Mạnh Xuyên, những thanh gỗ này đều phải có một chấm đỏ! Đến khi Mạnh Xuyên rút đao chém xuống, sẽ chém vào chấm đỏ trên thân gỗ. Việc chế tạo cán gỗ này cũng không khó khăn, chỉ là phải cần thời gian. Theo thời gian, những chiếc nỏ bắn cung kia cũng phải bảo trì, thậm chí phải thay đổi.
"Vút."
Mạnh Xuyên đứng tại chỗ, ngay lập tức rút đao ra, ánh đao lóe lên, đã chém gãy mũi tên vừa bắn ra giống như ảo ảnh. Vừa lúc chém vào chấm đỏ của thanh gỗ kia! Khí thế còn sót lại của ánh đao, rơi xuống thân cây đại thụ bọc sắt, đều để lại dấu vết.
“Phải nhanh hơn nữa.”
Mỗi một đao đều theo đuổi tốc độ.
Thân thể, chân khí, đao pháp... dưới khát vọng mãnh liệt của ý chí và tinh thần, không ngừng huy động tiềm lực, không ngừng theo đuổi tốc độ nhanh hơn.
Thân thể con người có tiềm lực rất mạnh, tiềm lực được huy động càng nhiều, uy lực bộc phát ra càng mạnh. Tu luyện trên trăm lần trên ngàn lần, còn có hiệu quả hơn nhiều so với khi ở trên không trung kia. Trong quá trình xuất đao hết lần này đến lần khác, thân thể, chân khí và đao pháp sẽ càng ngày càng hợp thành một thể, kết hợp càng ngày càng chặt chẽ.
Mặc dù tiến bộ rất nhỏ.
Nhưng nhìn dấu vết để lại trên thân cây, Mạnh Xuyên có thể nhìn ra sự tiến bộ của mình.
Mỗi ngày, những dấu vết đao khí này dần di chuyển lên trên, cho dù chỉ di chuyển lên trên một chút, cúng khiến lòng hắn cảm thấy vui mừng. Hắn biết mình đang tiến bộ! Đao pháp lại nhanh hơn!
"Phải chính xác hơn, nhanh hơn." Mạnh Xuyên tu luyện như vậy rất xa xỉ, nhưng mà nếu ban đầu để mấy vị Vô Lậu Cảnh luyện tập cùng hắn...... bởi vì bọn họ đã không cần thiết nữa. Mỗi tháng số bạc tiêu tốn trên người Mạnh Xuyên, lại còn giảm bớt đi một chút. Nếu như thật sự mời mấy vị Vô lậu cảnh, cái giá phải trả quá lớn.
Đối với Mạnh Xuyên bây giờ, hắn đã ngộ ra bí kỹ.
Nếu luyện tập cùng mấy vị Vô Lậu Cảnh cũng đã ngộ ra bí kỹ, việc đó sẽ chẳng giúp đỡ được gì nhiều cho hắn.
……
Mục tiêu thứ hai để tu luyện mỗi ngày: Thân pháp và đao pháp hộ thân!
“Thả ra đi!" Có một người hầu hạ lệnh.
Vút vút vút vút vút vút!!!
Chỉ thấy mười hộ vệ Tẩy Tủy Cảnh, hai hộ vệ Thoát Thai Cảnh đồng thời bắn tên! Cán mũi tên được chế tạo bằng Xích Huyết Huyền Thiết, nhưng lại không có mũi tên, đầu cán tên còn bọc vải.
Nhưng mười hai mũi tên bắn ra trong khoảng cách mười trượng, hơn nữa mỗi hộ vệ Tẩy Tủy Cảnh đều có sức mạnh ngàn cân, hộ vệ Thoát Thai Cảnh càng không cần phải nhắc đến. Cung tiễn này tốc độ cực nhanh, có thể tưởng tượng được. Những mũi tên dày đặc được bắn tới, Mạnh Xuyên chỉ có thể cố gắng hết sức thi triển thân pháp để né tránh, đồng thời thi triển đao pháp ngăn cản.
“Phóng đi." Toàn bộ nhóm hộ vệ đầu tiên đều lui về phía sau, nhóm hộ vệ thứ hai cũng là mười người Tẩy Tủy Cảnh, hai người Thoát Thai Cảnh, lần thứ hai đồng thời phóng tên.
“Phóng." Không lâu sau đó, nhóm thứ ba, mười người Tẩy Tủy Cảnh, hai người Thoát Thai Cảnh đồng thời bắn tên.
Tổng cộng có ba nhóm.
Luân phiên nhau!
Sau khi nhóm thứ ba bắn xong, nhóm đầu tiên lại sẵn sàng.
Hết nhóm này đến nhóm khác...... mỗi lần đều là phóng tên cùng lúc! Mà mỗi một lần mười hai mũi tên đều chứa hai mũi tên do thoát thai cảnh bắn ra. Sức mạnh của hai mũi tên kia càng mạnh và nhanh hơn! Trong khoảng cách ngắn như vậy, mối đe dọa là rất lớn. Mưa tên như thế, Mạnh Xuyên thỉnh thoảng sẽ trúng tên.
Hắn cũng sẽ mệt mỏi, ngày càng mệt hơn.
Nhưng hắn phải kiên trì, càng mệt mỏi thì càng phải kiên trì.
Rèn luyện thân thể và tinh thần hoà thành một thể, khi thể xác và tinh thần kết hợp càng sâu sắc...... Như vậy thì, thân pháp sẽ nhanh hơn! Linh hoạt hơn! Đao pháp phòng vệ cũng nhanh hơn!
Việc tu luyện này cần tổng cộng ba mươi hộ vệ Tẩy Tủy Cảnh, sáu hộ vệ Thoát Thai Cảnh luyện tập cùng. Mỗi ngày cùng luyện nửa canh giờ.
Nửa canh giờ mưa tên không ngừng, cho dù nhóm hộ vệ chia làm ba nhóm thay phiên nhau, cũng sẽ mệt mỏi đến kiệt sức. Mạnh Xuyên cũng đã đến cực hạn.
……
Đêm đã khuya, mọi thứ đều yên tĩnh.
Mạnh Xuyên đang ở trong tiểu viện của chính mình, chân khí đã hoàn toàn khôi phục, tiến hành việc tu luyện đơn giản cuối cùng -- rút đao thức đến cực hạn!
Mạnh Xuyên đứng một mình bất động.
Đột nhiên......
Thân thể hắn hóa thành ảo ảnh, nhảy ra ngoài mười trượng, chém ra một nhát đao. Lúc này đây, thân phấpo về phía trước nhanh hơn, đao pháp chém ra cũng nhanh hơn! Nhanh hơn nhiều so với ban ngày.
Vì sao thân pháp và đao pháp của hắn đều nhanh hơn?
Là bởi vì “Rút Đao Thức Cực Hạn” sẽ dùng trình độ lớn nhất để bộc phát chân khí! Dùng kinh mạch có thể thừa nhận cực hạn, đưa chân khí vào, khiến kinh mạch cũng cảm thấy được một chút đau đớn. Có một cảm giác rằng, nếu như rót thêm một chút chân khí vào, thì sợ là kinh mạch cũng sẽ bị tổn thương. Chân khí bộc phát cực hạn như thế, thân pháp đương nhiên sẽ nhanh hơn, đao pháp cũng nhanh hơn.
Chỉ là mỗi một lần rút đao thức cực hạn...... chân khí tiêu hao đều vô cùng kinh người.
Nhưng uy lực cũng rất lớn!
“Một lần, hai lần......" Mạnh Xuyên lần lượt thi triển cực hạn.
Thân pháp liên tục hóa thành ảo ảnh, để lại vệt kiếm sáng bất thường.
“Ba mươi mốt lần!” Mạnh Xuyên dừng lại, khi chân khí toàn thân bộc phát đi qua kinh mạch đều hơi trướng đau, nhưng hắn lại không có “Cảm giác đau đớn”.
“Chân khí của ta, sau khi liều lĩnh thi triển toàn lực, cũng chỉ có thể thi triển ba mươi mốt lần thức rút đao cực hạn." Mạnh Xuyên suy nghĩ, "Dựa theo những gì đạo viện dạy, thân thể rất thần kỳ, gân cốt và cơ bắp khi rèn luyện sẽ trở nên mạnh hơn. Nếu như rèn luyện cực hạn, kinh mạch cũng sẽ dần trở nên rộng hơn, kiên cường và dẻo dai hơn. Chân khí bộc phát đến cực hạn, cũng sẽ kích thích kinh mạch không ngừng thích ứng.”
“Ta muốn kinh mạch có thể chịu đựng sự bạo phát mạnh hơn. Như thế thì vào thời điểm chiến đấu sống còn, hoàn toàn bạo phát, thân pháp có thể nhanh hơn, sức mạnh của đao pháp cũng có thể nhanh hơn.”
Mạnh Xuyên thầm nghĩ.
Cách để thân thể thích ứng với chân khí mạnh hơn, một con đường khác ngoài “Thể xác, tinh thần và kỹ năng kết hợp”. Hai con đường kết hợp với nhau, có thể làm cho hắn mạnh hơn.
……
Ba cách tu luyện này, cộng thêm việc tắm thuốc thông thường, uống đan dược để tăng tốc độ tẩy tủy... chính là chuyện tu luyện mỗi ngày bình thường của Mạnh Xuyên.
Kiên trì bền bỉ.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Phụ thân đã rời khỏi Đông Ninh phủ đi xa nhà, tửu lâu phụ thân mở có thể xưng là đệ nhất ở Đông Ninh phủ, là bởi vì có một loại gia vị - - (Liên Ngư Phấn) bột cá sen! Là một loại cá nhỏ rất đặc biệt phơi khô mài thành, dùng làm gia vị, có thể khiến món ăn bình thường không tệ biến thành mỹ vị tuyệt thế. Vì thế dựa vào "liên ngư phấn" này, tửu lâu trở thành đệ nhất Đông Ninh phủ.
Chỉ là rốt cuộc “Liên Ngư” là cá gì, cả bốn gia tộc lớn Thần Tôn khác ở Đông Ninh phủ cũng rất muốn biết.
Nhưng hiển nhiên Mạnh gia vẫn giữ bí mật, đây là một loại cá nhỏ thần bí mà Mạnh Đại Giang phát hiện, hàng năm Mạnh Đại Giang đều phải đi xa nhà hai chuyến, mỗi lần đều đi từ một đến hai tháng, chính là để mang loại “Liên Ngư Phấn” thần bí này về.
Chuyện này cũng tốt, hàng năm Mạnh Đại Giang đều ở bên ngoài ba đến bốn tháng, còn phần lớn thời gian một năm phụ thân Liễu Dạ Bạch của Thất Nguyệt đều ở bên ngoài.
……
Đêm khuya.
Hai thân ảnh giống như bóng ma, xuyên qua vùng hoang dã.
"Đến Dư Phường Phủ rồi, cuối cùng chúng ta cũng tiến vào cảnh nội Ngô Châu, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở Dư Phường Phủ, vết thương này của ngươi nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể chạy đi nữa." Hai thân ảnh dừng lại, một người là Liễu Dạ Bạch phong lưu phóng khoáng, người kia là Mạnh Đại Giang sau khi gầy đi.
Mạnh Đại Giang mặc hắc y, sau khi gầy đi thân hình không khác ông ta lúc còn trẻ nhiều lắm, cũng đẹp trai hơn rất nhiều.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, không nhịn được thấp giọng ho khan.
“Khụ, khụ." Mạnh Đại Giang che miệng ho khan, có vết máu trong lòng bàn tay.
“Ngươi thật là liều mạng." Liễu Dạ Bạch không khỏi nói.
“Xuyên nhi sắp tiến vào Thoát Thai Cảnh rồi, ta phải gom đủ công lao." Mạnh Đại Giang nói.
Liễu Dạ Bạch lắc đầu nói: "Ngươi lần lượt vào sinh ra tử, liều mạng nhiều năm như vậy, công lao toàn bộ đổi thành một quả “Băng Tâm Quả”, để cho nhi tử của ngươi tạo ra căn cơ Thần Tôn, đáng giá sao?"
Mạnh Đại Giang hơi mệt mỏi mỉm cười: "Niềm tự hào lớn nhất đời này của ta chính là nhi tử của ta, vì Xuyên nhi, trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng giá!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook