Kính Hồ Mạnh phủ.

Mạnh Xuyên đang tu luyện Lạc Diệp Đao ở sân luyện võ, chỉ thấy cả người mình giống như một trận gió, từng ánh đao lóe lên. Chớp mắt thi triển đao pháp xong, Mạnh Xuyên đi tới ghế đá ngồi xuống, ngẩn người một mình.

Trong đầu nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm qua với viện trưởng Cát Ngọc.

“Viện trưởng, sau khi ta ngộ ra bí kỹ, Lạc Diệp đao pháp đã tu luyện tới viên mãn, nhưng lại không thể tăng tiến. Tiếp theo ta nên tu luyện như thế nào, làm sao mới có thể ngộ ra đao thế?”

“Mạnh Xuyên, càng về sau, việc tu hành đao pháp này, càng phải dựa vào thể ngộ của chính mình. Những gì ta có thể dạy ngươi cũng không nhiều." Lúc ấy Cát Ngọc đang uống rượu, cười tủm tỉm nói ,"Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, làm sao để ta ngộ ra thế. Trước đây khi ta ở chiến trường Thấm Dương Quan, ta đã liên tục đối mặt với yêu quái trong những cuộc chiến sinh tử. Sau đó ta phát hiện đao pháp ta học hơi vướng víu, vì vậy liền dần thay đổi đao pháp.”

“Làm sao để giết yêu quái một cách thoải mái, thì phải làm sao. Sau khi kết thúc quân dịch, ta tiếp tục yêu cầu ở lại Thấm Dương quan. Ta đợi ở Thấm Dương Quan mười hai năm, cuối cùng có một ngày, đao pháp ta tự nghĩ ra viên mãn, ta cũng ngộ ra đao thế." Cát Ngọc nói.

“Viện trưởng tự nghĩ ra đao pháp sao?" Mạnh Xuyên kinh ngạc.

“Đúng vậy." Cát Ngọc cười híp mắt uống rượu, "Tu luyện một môn đao pháp đỉnh cấp tới khi viên mãn, là có thể ngộ ra bí kỹ, đạt đến Hợp Nhất Cảnh. Mà nếu như tự nghĩ ra một môn đao pháp đỉnh cấp, là có thể ngộ ra đao thế thuộc về mình.”

“Viện trưởng tự nghĩ ra đao pháp gì, có thể cho đệ tử xem không?" Mạnh Xuyên tò mò.

“Ha ha, ta cho ngươi xem thử.”

Lúc ấy Cát Ngọc đã ngà ngà say hăng hái nói, thi triển bộ đao pháp kia.

Đao pháp càng tà ác, càng quỷ dị, càng hung dữ.

Dáng người Cát Ngọc nhỏ gầy, lại sử dụng một thanh trường đao, giống như một con đại mã hầu (khỉ lớn) vung đao, chung quanh thân thể ông ta đều là ánh đao, dường như mỗi một chỗ trên thân thể đều có ánh đao. Lúc ấy trong sân cũng trở nên rét lạnh hơn rất nhiều, vô số lá cây đứt gãy, tung bay dưới đao khí. Mạnh Xuyên nhìn đao pháp tà ác quỷ dị này, trái tim cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.

Đây chỉ là diễn luyện, vẫn chưa phải dùng toàn lực ứng phó giết địch. Nếu như thật sự giết địch thì sợ là còn tốt hơn gấp mười lần.

“Đây chính là khoái đao đầu tiên của Đông Ninh phủ.

Đao pháp này không thích hợp dạy các ngươi." Cát Ngọc vung tay lên, đao cắm vào vỏ đao treo bên cạnh, ông ta cười nói, "Đây là đao pháp thích hợp nhất với ta, vóc dáng ta nhỏ gầy, hai tay lại khá dài. Bộ đao pháp này thích hợp với thân hình của ta. Những người có hình thể bình thường như các ngươi, vẫn nên tu hành Lạc Diệp Đao là tốt nhất. Hơn nữa Lạc Diệp Đao là do Thần Tôn của Nguyên Sơ Sơn tạo ra, dùng nó để đặt nền móng là thích hợp nhất.”

“Đương nhiên, Lạc Diệp Đao của ngươi đã viên mãn, thật ra Kính Hồ đạo viện cũng không còn gì có thể dạy ngươi. Càng phải dựa vào chính ngươi nhiều hơn." Cát Ngọc cười nói, "Ta là viện trưởng, chuyện khác không nghĩ đến, chỉ nghĩ đến việc đời này có thể dạy ra một Thần Tôn của Nguyên Sơ Sơn. Ha ha, Cát Ngọc ta đây có thể khoe khoang cả đời.”

……

Mạnh Xuyên nhớ lại, cũng suy tư.

“Xuyên nhi." Mạnh Đại Giang đi tới sân luyện võ.

“Cha." Mạnh Xuyên đứng dậy.

“Đi, theo ta đến tổ trạch, gặp cô tổ mẫu của con." Mạnh Đại Giang nói.

Mạnh Xuyên giật mình: "Cô tổ mẫu, người cha nói là?”

“Chính là tiên cô." Mạnh Đại Giang thấp giọng nói.

Ánh mắt Mạnh Xuyên tỏa sáng, đây là niềm tự hào của cả Mạnh gia, là trụ cột của Mạnh gia! Vị Thần Tôn thứ hai của nhà họ Mạnh từ trước tới nay.

“Cha, đi thôi." Mạnh Xuyên rất kích động, nóng lòng muốn được gặp cô tổ mẫu.

……

Tổ trạch, viện lạc nơi Mạnh Tiên Cô ở, viện lạc có vẻ bình thường, cũng chiếm diện tích lớn hơn viện tử bình thường trong tổ trạch một chút.

“Theo ta vào." Mạnh Đại Giang dẫn Mạnh Xuyên cẩn thận tiến vào sân, không dám phát ra tiếng động lớn.

Trong sân, một lão phụ nhân chống quải trượng đang nhìn một gốc hoa đào, cẩn thận ngắm nhìn từng đóa hoa nhỏ vừa nở kia.

Mạnh Xuyên cẩn thận quan sát.

Lúc lão phụ nhân quan sát hoa đào rất yên tĩnh, tựa như đã hoà làm một thể với thiên địa này, nếu như bà nhắm mắt lại, thì hoàn toàn không thể cảm giác được tồn tại của lão phụ nhân. Mạnh Xuyên hiểu được, vị lão phụ nhân này chắc là cô tổ mẫu Mạnh tiên cô.

“Tới rồi?" Mạnh tiên cô quay đầu nhìn, cười khanh khách nhìn hai cha con Mạnh Đại Giang, Mạnh Xuyên.

“Mau chào hỏi cô tổ mẫu của con đi." Mạnh Đại Giang thấp giọng thúc giục.

Lúc này Mạnh Xuyên mới vội vàng tiến lên, quỳ xuống dập đầu nói: "Bái kiến cô tổ mẫu.”

“Mau đứng lên." Mạnh tiên cô ngồi xuống, "Hai người các ngươi cũng ngồi xuống đi.”

Lúc này Mạnh Đại Giang, Mạnh Xuyên mới ngồi xuống bên cạnh.

Mạnh Xuyên rất tò mò về cô tổ mẫu của mình, hắn cẩn thận quan sát, nhìn khuôn mặt của cô tổ mẫu, lúc còn trẻ chắc là cũng rất xinh đẹp. Hắn lại không biết rằng... trước khi Mạnh tiên cô bị thương dung mạo chỉ tương đương với một phàm nhân ba đến bốn mươi tuổi mà thôi.

“Mạnh Xuyên, lại đây, lại gần cô tổ mẫu một chút." Mạnh tiên cô nhẹ nhàng nói.

Mạnh Xuyên lập tức ngồi xuống một cái ghế gần đó.

Mạnh Tiên Cô nắm tay Mạnh Xuyên, quan sát Mạnh Xuyên, càng nhìn càng thấy thích. Đây chính là hy vọng của Mạnh gia!

“Mạnh Xuyên, khoảng hai đến ba tháng nữa ngươi sẽ đạt đến Tẩy Tủy Cảnh viên mãn." Mạnh tiên cô nói.

“Vâng." Mạnh Xuyên gật đầu.

“Trúc Cơ, Ngoại Luyện, Tẩy Tuỷ… chỉ là để đặt nền móng để tu dưỡng thân thể đến mức hoàn thiện.” Mạnh tiên cô nói: “Thoát Thai Cảnh mới bắt đầu cởi bỏ xác phàm, tu luyện cơ thể thần tôn, dần dần có được sức mạnh thần tôn. Đây là sự thay đổi về cấp độ sinh mệnh. Tựa như từ kiến hoá thành hổ báo. Chúng ta sẽ dần chuyển hoá từ phàm nhân thành thần tôn.”

“Bước chuyển hóa đầu tiên, chính là Thoát Thai Cảnh.”

Mạnh tiên cô nói, "Bước này vô cùng quan trọng, vào lúc này chỉ cần có đủ bảo vật của thiên địa, là có thể tạo ra căn cơ Thần Tôn vô cùng hùng mạnh.”

“Căn cơ Thần Tôn?" Mạnh Xuyên sửng sốt.

"Sự phát triển của thai nhi ở trong bụng rất quan trọng." Mạnh tiên cô nói, "Có vài gia tộc Thần Tôn cổ xưa, khi thai nhi vẫn còn ở trong bụng, sẽ để cho phụ nữ có thai dùng bảo vật của thiên địa. Khiến cho thai nhi khi vừa sinh ra, đã có thể vượt xa những người cùng thế hệ."

“Thoát Thai Cảnh, giống như thời kỳ thai nhi của Thần Tôn." Mạnh tiên cô nói, "Vào thời điểm quan trọng nhất có thể thay đổi tư chất. Ta đã dốc hết bảo vật tích lũy nhiều năm của gia tộc, đổi lấy một giọt Ngọc Tủy Dịch của Thần Tôn. Chờ khi ngươi bắt đầu tu luyện cơ thể Thần Tôn, sau đó lập tức dùng, sẽ có thể tạo nên căn cơ hùng hồn. Thân thể mạnh mẽ, chân khí hùng mạnh thuần khiết, cũng có thể vượt xa những người cùng thế hệ.”

“Ngọc Tủy Dịch Thần Tôn?" Mạnh Đại Giang khiếp sợ, "Chuyện này...... Cô cô, làm như vậy......”

Những gì Mạnh gia tích lũy nhiều năm, sợ là phải tiêu hao hơn phân nửa.

Việc này cũng không thông qua thương nghị của tộc trưởng, các trưởng lão. Bởi vì Mạnh Đại Giang cũng không biết.

“Đây là quyết định của ta, ta cũng đã từng làm rồi.” Mạnh tiên cô nói, "Căn cơ Thần Tôn rất quan trọng, ta đã bỏ lỡ đoạn thời gian Thoát Thai Cảnh sớm nhất. Tương lai dù có bảo vật gấp trăm ngàn lần cũng không thể thay đổi căn cơ. Tiêu hao tích lũy của gia tộc để đổi lấy một giọt Ngọc Tủy Dịch Thần Tôn này, đáng giá!”

Mạnh Xuyên đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

Tại sao cô tổ mẫu lại muốn được ăn cả ngã về không như thế, bảo vật gia tộc gần như phải dốc hết để đổi lấy một giọt Ngọc Tủy Dịch Thần Tôn, chỉ để dùng trên người một mình mình sao?

Gia tộc vẫn luôn tuân thủ quy tắc công bằng, chính mình mới chỉ ngộ ra bí kỹ mà thôi, cuộc đời này có thể thành Thần Ma hay không, vẫn là hai chuyện khác nhau. Cứ bồi dưỡng mình như vậy sao?

“Mạnh Xuyên." Mạnh tiên cô mỉm cười nhìn tiểu bối gia tộc này, bà có thể nhìn ra sự lo lắng của Mạnh Xuyên, cười nói, "Cô tổ mẫu ta đã bị trọng thương, cũng chỉ có thể chống đỡ thêm bảy tám năm nữa. Cho nên ta không chờ được quá lâu, phải toàn lực bồi dưỡng ngươi.”

Mạnh Xuyên sửng sốt.

Trụ cột của gia tộc, vậy mà chỉ có thể sống thêm bảy tám năm nữa sao?

Mạnh tiên cô tiếp tục nói: "Chẳng những ta sẽ đổi một giọt Ngọc Tủy Dịch Thần Tôn cho ngươi, mà cong, tám mươi năm này chém giết với Yêu tộc, những công lao ta tích luỹ được ở Nguyên Sơ Sơn, chỉ cần trước năm hai mươi tuổi ngươi ngộ ra đao thế, những công lao này sẽ trực tiếp chuyển tới danh nghĩa của ngươi."

“Cô cô, những công lao này là do cô cô tích lũy nhiều năm mới có được." Mạnh Đại Giang không khỏi lên tiếng.

Mạnh tiên cô nhìn Mạnh Xuyên, "Mạnh Xuyên, ngươi là hy vọng duy nhất của gia tộc, ta cảm thấy ngươi có thể gánh vác tất cả.”

Năm Mạnh Xuyên sáu tuổi đã trải qua kiếp nạn kia, tâm tính không giống người bình thường, nhanh chóng tiếp nhận tất cả, gật đầu nói: "Cô tổ mẫu, ta không biết ta có thể trở thành Thần Tôn hay không. Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức lực của ta!"

“Lúc này vẫn rất bình tĩnh." Mạnh tiên cô mỉm cười gật đầu, "Tốt lắm, ta không nhìn lầm ngươi.”

Mạnh Đại Giang ở bên cạnh thì hơi hốt hoảng.

“Đại Giang.”

Mạnh tiên cô nói, "Có lẽ ngươi không đồng ý việc ta nói tất cả mọi chuyện ra, đặt tất cả chúng ở trên người Mạnh Xuyên. Nhưng để trở thành Thần Tôn, nếu không có nội tâm mạnh mẽ thì làm sao có thể? Ngươi phải tin tưởng vào nhi tử của ngươi, Mạnh Xuyên, hắn còn ưu tú hơn những gì ngươi nghĩ.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương