[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Quyển 3 - Chương 42
****
Mẫu thân của Triển Chiêu dung mạo hiền từ, giơ tay nhấc chân lại có cảm giác oai hùng hiên ngang, dung mạo so với trong tưởng tượng càng trẻ hơn vài phần. Triệu Trăn ngốc hồ hồ nhìn sư bà trong truyền thuyết, một tiếng “Sư Bà” kẹt trong cổ họng gọi cũng gọi không ra. Triệu Trăn cào cào tóc, quay đầu nhìn Triển Chiêu…
— trẻ như vậy, gọi sư bà thật sự sẽ không bị đánh sao?
Người Triển gia thích đùa tiểu hài tử là nhất mạch truyền thừa, Triển phu nhân lôi kéo Triệu Trăn xoa xoa nắn nắn: “Oa nhi sao không gọi người a?”
Triệu Trăn mở miệng điềm nhiên gọi: “Tỷ tỷ ~~~~”
Triển phu nhân bế Triệu Trăn cười nghiêng cười ngả: “Oa nhi miệng thật ngọt, nên gọi Tổ mẫu mới phải.”
Triệu Trăn lập tức sửa miệng: “Tổ mẫu trông thật trẻ ~ Tổ mẫu thật xinh đẹp ~” ngữ khí này hiển nhiên là do ăn đường quá nhiều…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời đỡ trán: cái đồ mã thí tinh*! (*Chuyên gia vuốt mông ngựa = siêu cấp biết nịnh nọt)
Triển phu nhân đùa Triệu Trăn xong, lại cười tủm tỉm nói chuyện với Thừa Ảnh. Thừa Ảnh mặt đơ đầu gỗ không biết phải làm sao, đích thực chống đỡ không nổi liền “viu” một cái lủi lên xà nhà, giấu mình vào chỗ tối nhất trốn đi. Thời khắc mấu chốt chỉ có xà nhà mới đem lại cảm giác an toàn cho Thừa Ảnh!
Triển phu nhân lại cười rũ rượi một hồi, tiếp đó quay sang ghẹo Bạch Ngọc Đường: “Ai nha, tiểu hỏa nhi thực tuấn tú, sao không chào hỏi a ~”
Bạch Ngọc Đường cứng ngắc mở miệng, lúng ta lúng túng nói: “Bá mẫu hảo.”
Triển Chiêu đứng ngoài xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nhỏ, nhàn nhàn nhã nhã thưởng thức vẻ quẫn bách của Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn không có ý ra tay tương trợ.
“Khụ khụ khụ khụ khụ…” ngoài cửa đi vào một nam tử cao lớn nghiêm túc, Triển Huy đi theo sau lưng ông dùng lực ho khan một tràng, nam tử quay đầu trừng mắt lườm Triển Huy một cái. Triển Huy đang ‘khụ khụ khụ khụ khụ’ liền bị sặc nước miếng, lúc này thật sự là ho khan. ╮(╯_╰)╭
Vỏn vẹn vừa đối mặt, Triệu Trăn liền có thể khẳng định – người này tuyệt đối là cha ruột Triển Chiêu, nhìn giống nhau cực kỳ! Điểm duy nhất phân biệt giữa hai người chính là, Triển Chiêu toát ra khí chất thân thiện hiền hòa, còn Triển Thanh Phong lại lãnh nghạnh nghiêm túc, trừ điểm đó ra thì ngũ quan, dáng người, tư thế đi đứng đều giống hệt!
Triển Thanh Phong đi vào phòng, Triển gia huynh đệ rõ ràng im bặt, chỉ có Triển phu nhân vẫn tươi cười đầy mặt.
Triển Huy cung kính đi phía sau phụ thân, hoàn toàn không còn bộ dáng tự nhiên thoải mái như lúc đầu mới gặp.
Triển Thanh Phong nhìn nhìn Triển Chiêu, trên mặt không thấy một nụ cười, ngữ khí cứng rắn nói: “Đã về.”
Triển Chiêu sờ sờ mũi, trừ gọi một tiếng “Cha” ra hoàn toàn không biết nên nói gì.
Triển Thanh Phong bỗng nhiên nói: “Cự Khuyết.”
Triển Chiêu liền dâng Cự Khuyết lên cho cha hắn xem.
Hai cha con mặt đối mặt, một người cau mày nhíu mặt, một người cúi đầu bi ai, không khí cực kỳ quái ~
Triển phu nhân hứng thú dạt dào đứng xem kịch vui, Triển gia đại ca cũng lộ ra biểu tình lực bất tòng tâm. Triệu Trăn chậc lưỡi, khó trách Triển gia phụ tử không quá thân thiết, sư công khí tràng quá mức cường đại, thái độ lại vô cùng cứng rắn, ngữ khí lạnh như băng, tương đối có hiệu quả chọc con nít khóc quấy…
Triệu Trăn nhận được ánh mắt Triển Chiêu, đành phải kiên trì đánh vỡ trầm mặc: “Sư công hảo.”
Triển Thanh Phong gật đầu với bé, trả Cự Khuyết lại cho Triệu Trăn, lại rời tầm mắt sang người Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng nói: “Minh Hồng.”
Bạch Ngọc Đường mạc danh khẩn trương, hai tay dâng Minh Hồng đưa cho Triển Thanh Phong.
Triển Thanh Phong nhíu mày: “Đưa cho ngươi, trả ta làm gì?” Hắn thầm nghĩ chỉ muốn cùng Minh Hồng chào hỏi…
Bạch Ngọc Đường ‘viu’ một chút thu hồi tay, nhân sinh lần đầu trong đời cảm giác được tình cảnh chân tay luống cuống.
Lúc này, Triển Thanh Phong đem tầm mắt nhìn lên phía trên, Thừa Ảnh trốn ở một nơi bí mật gần đó bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng từ trên xà nhà nhảy xuống.
Ánh mắt Triển Thanh Phong đảo qua đảo lại trên người Thừa Ảnh, bỗng nhiên nói: “Hảo kiếm!”
Khóe miệng mọi người thoáng co giật – Hảo tiện*? (*Kiếm và tiện (ti tiện) đều phát âm là “jiàn”)
Triệu Trăn buồn bực – sư công làm sao vừa gặp mặt đã trắng trợn mắng chửi người?
Triển Chiêu thập phần lý giải lão cha nhà mình – thật lâu không gặp Cự Khuyết, cửu biệt gặp lại muốn nắm tay thân cận một chút; Minh Hồng đưa cho Bạch Ngọc Đường, khó được khi gặp lại chỉ muốn chào hỏi một câu; phát hiện binh khí của Thừa Ảnh cũng không tệ, thấy cái mới liền muốn cầm xem một chút…
Triển Chiêu chỉ chỉ tay áo Thừa Ảnh: “Đưa [Thừa Ảnh] cho cha ta mượn xem chút.”
(tác giả: manh manh nhóm chắc đều đã quên, Thừa Ảnh và binh khí tùy thân của nhóc ấy là cùng tên, đều gọi Thừa Ảnh.)
Thừa Ảnh lấy [Thừa Ảnh] giấu trong tay áo ra cung kính đưa cho Triển Thanh Phong, Triển Thanh Phong đối với binh khí thái độ rõ rệt tốt hơn hẳn so với người nhà, hai tay tiếp nhận [Thừa Ảnh], vừa cầm trong tay hai mắt liền phát sáng, từ khi vào cửa tới giờ mới lộ ra biểu tình sung sướng đầu tiên – “Hảo kiếm!”
Hảo tiện cái gì chứ, Triệu Trăn vô lực châm chọc…
Lại nói, Triệu Trăn vẫn cho rằng [Thừa Ảnh] chỉ là một thanh chủy thủ tương đối dài thôi, hóa ra nó lại là một thanh đoản kiếm sao?
Triển phu nhân không hổ là nương Triển Chiêu, sức mạnh đứng xem náo nhiệt một chút cũng không thua kém hắn, biết rõ mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên, còn cố tình cứng rắn lôi kéo trượng phu ngồi xuống cùng trò chuyện. Triển Thanh Phong đoan đoan chính chính ngồi ở ghế chủ vị, biểu tình nghiêm túc khí tràng cường liệt. Triển phu nhân cười tủm tỉm ngồi bên cạnh ông, nhẹ giọng thầm thì nhuận vật vô thanh.
╰(= ̄ω  ̄=)(*°▽°*)╯ Này băng hỏa lưỡng trọng thiên, cảm giác thật là say….
Cuối cùng vẫn là Triển đại ca giải vây lên tiếng: “Tiểu Chiêu từ xa trở về khẳng định mệt mỏi, trước để bọn họ đi rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi chút đi.”
Triển Thanh Phong nghiêm túc gật đầu, đứng dậy muốn rời đi.
Động tác Thanh Phong đứng dậy quá nhanh, vừa vặn Triệu Trăn đứng cạnh theo Triển phu nhân đứng lên trốn tránh không kịp bị hất lảo đảo một chút. Triệu Trăn theo bản năng bắt lấy góc áo Triển Thanh Phong bảo trì cân bằng, vừa đứng vững liền cảm thấy da đầu run lên, ngẩng đầu nhìn – Triển Thanh Phong đang cau mày, cúi đầu nhìn bé.
Dưới tình huống thông thường, biểu tình nhíu mày trừ bỏ tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu ra còn có không kiên nhẫn, không thích thú, mất hứng linh tinh gì đó. Nhưng Triển Thanh Phong lại không có loại cảm xúc này, trong mắt ông không có tình tự, tựa hồ chỉ bình tĩnh nhìn Triệu Trăn, còn nhíu mày chỉ là thói quen.
Triệu Trăn chớp chớp mắt mấy cái, tựa hồ có chút minh bạch sư công nhà mình.
Triệu Trăn nhếch miệng cười tươi: “Cám ơn sư công.”
Triển Thanh Phong không nói chuyện, vươn tay vuốt vuốt cái đầu ngốc mao bị cọ loạn của Triệu Trăn, rồi không nói một tiếng liền rời đi.
Mọi người theo bản năng liền thả lỏng.
Mẫu thân của Triển Chiêu dung mạo hiền từ, giơ tay nhấc chân lại có cảm giác oai hùng hiên ngang, dung mạo so với trong tưởng tượng càng trẻ hơn vài phần. Triệu Trăn ngốc hồ hồ nhìn sư bà trong truyền thuyết, một tiếng “Sư Bà” kẹt trong cổ họng gọi cũng gọi không ra. Triệu Trăn cào cào tóc, quay đầu nhìn Triển Chiêu…
— trẻ như vậy, gọi sư bà thật sự sẽ không bị đánh sao?
Người Triển gia thích đùa tiểu hài tử là nhất mạch truyền thừa, Triển phu nhân lôi kéo Triệu Trăn xoa xoa nắn nắn: “Oa nhi sao không gọi người a?”
Triệu Trăn mở miệng điềm nhiên gọi: “Tỷ tỷ ~~~~”
Triển phu nhân bế Triệu Trăn cười nghiêng cười ngả: “Oa nhi miệng thật ngọt, nên gọi Tổ mẫu mới phải.”
Triệu Trăn lập tức sửa miệng: “Tổ mẫu trông thật trẻ ~ Tổ mẫu thật xinh đẹp ~” ngữ khí này hiển nhiên là do ăn đường quá nhiều…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời đỡ trán: cái đồ mã thí tinh*! (*Chuyên gia vuốt mông ngựa = siêu cấp biết nịnh nọt)
Triển phu nhân đùa Triệu Trăn xong, lại cười tủm tỉm nói chuyện với Thừa Ảnh. Thừa Ảnh mặt đơ đầu gỗ không biết phải làm sao, đích thực chống đỡ không nổi liền “viu” một cái lủi lên xà nhà, giấu mình vào chỗ tối nhất trốn đi. Thời khắc mấu chốt chỉ có xà nhà mới đem lại cảm giác an toàn cho Thừa Ảnh!
Triển phu nhân lại cười rũ rượi một hồi, tiếp đó quay sang ghẹo Bạch Ngọc Đường: “Ai nha, tiểu hỏa nhi thực tuấn tú, sao không chào hỏi a ~”
Bạch Ngọc Đường cứng ngắc mở miệng, lúng ta lúng túng nói: “Bá mẫu hảo.”
Triển Chiêu đứng ngoài xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nhỏ, nhàn nhàn nhã nhã thưởng thức vẻ quẫn bách của Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn không có ý ra tay tương trợ.
“Khụ khụ khụ khụ khụ…” ngoài cửa đi vào một nam tử cao lớn nghiêm túc, Triển Huy đi theo sau lưng ông dùng lực ho khan một tràng, nam tử quay đầu trừng mắt lườm Triển Huy một cái. Triển Huy đang ‘khụ khụ khụ khụ khụ’ liền bị sặc nước miếng, lúc này thật sự là ho khan. ╮(╯_╰)╭
Vỏn vẹn vừa đối mặt, Triệu Trăn liền có thể khẳng định – người này tuyệt đối là cha ruột Triển Chiêu, nhìn giống nhau cực kỳ! Điểm duy nhất phân biệt giữa hai người chính là, Triển Chiêu toát ra khí chất thân thiện hiền hòa, còn Triển Thanh Phong lại lãnh nghạnh nghiêm túc, trừ điểm đó ra thì ngũ quan, dáng người, tư thế đi đứng đều giống hệt!
Triển Thanh Phong đi vào phòng, Triển gia huynh đệ rõ ràng im bặt, chỉ có Triển phu nhân vẫn tươi cười đầy mặt.
Triển Huy cung kính đi phía sau phụ thân, hoàn toàn không còn bộ dáng tự nhiên thoải mái như lúc đầu mới gặp.
Triển Thanh Phong nhìn nhìn Triển Chiêu, trên mặt không thấy một nụ cười, ngữ khí cứng rắn nói: “Đã về.”
Triển Chiêu sờ sờ mũi, trừ gọi một tiếng “Cha” ra hoàn toàn không biết nên nói gì.
Triển Thanh Phong bỗng nhiên nói: “Cự Khuyết.”
Triển Chiêu liền dâng Cự Khuyết lên cho cha hắn xem.
Hai cha con mặt đối mặt, một người cau mày nhíu mặt, một người cúi đầu bi ai, không khí cực kỳ quái ~
Triển phu nhân hứng thú dạt dào đứng xem kịch vui, Triển gia đại ca cũng lộ ra biểu tình lực bất tòng tâm. Triệu Trăn chậc lưỡi, khó trách Triển gia phụ tử không quá thân thiết, sư công khí tràng quá mức cường đại, thái độ lại vô cùng cứng rắn, ngữ khí lạnh như băng, tương đối có hiệu quả chọc con nít khóc quấy…
Triệu Trăn nhận được ánh mắt Triển Chiêu, đành phải kiên trì đánh vỡ trầm mặc: “Sư công hảo.”
Triển Thanh Phong gật đầu với bé, trả Cự Khuyết lại cho Triệu Trăn, lại rời tầm mắt sang người Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng nói: “Minh Hồng.”
Bạch Ngọc Đường mạc danh khẩn trương, hai tay dâng Minh Hồng đưa cho Triển Thanh Phong.
Triển Thanh Phong nhíu mày: “Đưa cho ngươi, trả ta làm gì?” Hắn thầm nghĩ chỉ muốn cùng Minh Hồng chào hỏi…
Bạch Ngọc Đường ‘viu’ một chút thu hồi tay, nhân sinh lần đầu trong đời cảm giác được tình cảnh chân tay luống cuống.
Lúc này, Triển Thanh Phong đem tầm mắt nhìn lên phía trên, Thừa Ảnh trốn ở một nơi bí mật gần đó bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng từ trên xà nhà nhảy xuống.
Ánh mắt Triển Thanh Phong đảo qua đảo lại trên người Thừa Ảnh, bỗng nhiên nói: “Hảo kiếm!”
Khóe miệng mọi người thoáng co giật – Hảo tiện*? (*Kiếm và tiện (ti tiện) đều phát âm là “jiàn”)
Triệu Trăn buồn bực – sư công làm sao vừa gặp mặt đã trắng trợn mắng chửi người?
Triển Chiêu thập phần lý giải lão cha nhà mình – thật lâu không gặp Cự Khuyết, cửu biệt gặp lại muốn nắm tay thân cận một chút; Minh Hồng đưa cho Bạch Ngọc Đường, khó được khi gặp lại chỉ muốn chào hỏi một câu; phát hiện binh khí của Thừa Ảnh cũng không tệ, thấy cái mới liền muốn cầm xem một chút…
Triển Chiêu chỉ chỉ tay áo Thừa Ảnh: “Đưa [Thừa Ảnh] cho cha ta mượn xem chút.”
(tác giả: manh manh nhóm chắc đều đã quên, Thừa Ảnh và binh khí tùy thân của nhóc ấy là cùng tên, đều gọi Thừa Ảnh.)
Thừa Ảnh lấy [Thừa Ảnh] giấu trong tay áo ra cung kính đưa cho Triển Thanh Phong, Triển Thanh Phong đối với binh khí thái độ rõ rệt tốt hơn hẳn so với người nhà, hai tay tiếp nhận [Thừa Ảnh], vừa cầm trong tay hai mắt liền phát sáng, từ khi vào cửa tới giờ mới lộ ra biểu tình sung sướng đầu tiên – “Hảo kiếm!”
Hảo tiện cái gì chứ, Triệu Trăn vô lực châm chọc…
Lại nói, Triệu Trăn vẫn cho rằng [Thừa Ảnh] chỉ là một thanh chủy thủ tương đối dài thôi, hóa ra nó lại là một thanh đoản kiếm sao?
Triển phu nhân không hổ là nương Triển Chiêu, sức mạnh đứng xem náo nhiệt một chút cũng không thua kém hắn, biết rõ mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên, còn cố tình cứng rắn lôi kéo trượng phu ngồi xuống cùng trò chuyện. Triển Thanh Phong đoan đoan chính chính ngồi ở ghế chủ vị, biểu tình nghiêm túc khí tràng cường liệt. Triển phu nhân cười tủm tỉm ngồi bên cạnh ông, nhẹ giọng thầm thì nhuận vật vô thanh.
╰(= ̄ω  ̄=)(*°▽°*)╯ Này băng hỏa lưỡng trọng thiên, cảm giác thật là say….
Cuối cùng vẫn là Triển đại ca giải vây lên tiếng: “Tiểu Chiêu từ xa trở về khẳng định mệt mỏi, trước để bọn họ đi rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi chút đi.”
Triển Thanh Phong nghiêm túc gật đầu, đứng dậy muốn rời đi.
Động tác Thanh Phong đứng dậy quá nhanh, vừa vặn Triệu Trăn đứng cạnh theo Triển phu nhân đứng lên trốn tránh không kịp bị hất lảo đảo một chút. Triệu Trăn theo bản năng bắt lấy góc áo Triển Thanh Phong bảo trì cân bằng, vừa đứng vững liền cảm thấy da đầu run lên, ngẩng đầu nhìn – Triển Thanh Phong đang cau mày, cúi đầu nhìn bé.
Dưới tình huống thông thường, biểu tình nhíu mày trừ bỏ tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu ra còn có không kiên nhẫn, không thích thú, mất hứng linh tinh gì đó. Nhưng Triển Thanh Phong lại không có loại cảm xúc này, trong mắt ông không có tình tự, tựa hồ chỉ bình tĩnh nhìn Triệu Trăn, còn nhíu mày chỉ là thói quen.
Triệu Trăn chớp chớp mắt mấy cái, tựa hồ có chút minh bạch sư công nhà mình.
Triệu Trăn nhếch miệng cười tươi: “Cám ơn sư công.”
Triển Thanh Phong không nói chuyện, vươn tay vuốt vuốt cái đầu ngốc mao bị cọ loạn của Triệu Trăn, rồi không nói một tiếng liền rời đi.
Mọi người theo bản năng liền thả lỏng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook