****

Thường Châu phủ tuy không thể so độ phồn hoa với Khai Phong phủ, nhưng lại có cảm giác thanh thản an dật. Người người đi lại trên đường không hề có thần sắc bận rộn vội vàng, cũng không nhìn thấy tình cảnh xe ngựa như rồng gầm ồn ào náo động, ngay cả tiếng rao bán hàng cũng là nhất vịnh tam thán, âm cuối kéo dài thật dài, không giống kiểu vội vã chào mời chèo kéo khách, mà càng giống như đang chuyên tâm biểu diễn.

Triệu Trăn bị hai tiểu bánh bao ú kéo đi lê la hết đường này sang phố khác, không bao lâu trên tay ôm đầy đồ vật, hai tiểu bánh bao vẫn còn hớn hở muốn mua nữa, Triệu Trăn gọi tới hai ám vệ, đi theo sau hai đứa nhỏ chuyên môn phụ trách trả tiền mua đồ. Triệu Trăn tự mình thoát thân đi ra, phát huy chức năng lớn nhất làm bóng đèn, cọ tới bám dính trên người Triển Chiêu, cấp Bạch Ngọc Đường ngột ngạt đã trở thành sự nghiệp suốt đời vĩnh viễn không thể vứt bỏ!

Bạch Ngọc Đường ánh mắt ghét bỏ: “Làm sao không đi chơi đi.” Tiểu thí hài suốt ngày dính chặt lấy con mèo, thần phiền!

Triệu Trăn nhu thuận chớp chớp mắt: “Ta muốn bồi sư phụ.” Bạch cha ghẻ suốt ngày chê ta phiền, phiền chết ngươi!

Triển Chiêu mải cắn hạt dẻ sao đường, căn bản không biết trong mắt một lớn một nhỏ bên cạnh mình đang thi nhau bắn ra tia lửa điện, vui vẻ đem hạt dẻ nhét vào miệng hai người, cười tủm tỉm nói: “Ngọt lắm ~ ăn thử đi ~” hai người rối rắm gật đầu, Triển Chiêu cao hứng phấn chấn nói với người bán rong: “Tiểu ca! lấy thêm hai bao hạt dẻ sao đường!”

╮(╯_╰)╭ Cái gọi là hạnh phúc của cật hóa, đại khái chính là dạng này đi…

Dù sao cũng đã ra ngoài đi dạo, mọi người cũng không vội trở về, đơn giản thuê hẳn một chiếc du thuyền lớn dạo chơi trên hồ ngắm cảnh.

Cũng vừa vặn, hai người giang hồ một nam một nữ lại đang đánh nhau tàn nhẫn trên cái đình xây giữa hồ, roi ảnh lóe ra ám khí bay loạn xạ, đám thuyền phu xung quanh sôi nổi tránh xa, đồng dạng đám du khách đang thưởng cảnh trên đình cũng loạn thành một đoàn, giữa đám người nhốn nháo chen lấn có người chẳng may rơi xuống nước, có người hô cứu mạng, có người hét bắt tặc, cũng có người nhảy xuống hồ cứu người… tình huống thập phần hỗn loạn.

Ba tiểu hài tử chen nhau thò đầu ra cửa sổ xem náo nhiệt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sợ bị người khác phát hiện, đứng cách xa hơn một chút.

Hai người bọn họ đều là người có tiếng tăm trên giang hồ, nam hiệp Triển Chiêu hiệp nghĩa lan xa, từ sau khi nhận Triệu Trăn làm đồ đệ danh tiếng càng như sấm bên tai. Bạch Ngọc Đường từ trước siêu cấp trạch nam, rất ít đi lại trên giang hồ, nhưng khuôn mặt của hắn lại có độ nhận biết rất cao, soái đến mức khiến người người ấn tượng khắc sâu, cũng coi như diễm danh lan xa…

Nói đến cũng quái, Bạch Ngọc Đường tuy rằng không hiểu phong tình, nhưng lại có hồng nhan tri kỉ khắp thiên hạ, các chủng loại hình mỹ nữ đều thích hắn. Triển Chiêu lại tương phản, bởi vì làm người hào sảng rộng rãi, tính tình phóng khoáng thoải mái, nên Triển Chiêu có thể kết giao hảo hữu khắp thiên hạ, so với mỹ nhân nũng nịu càng được nam nhân hoan nghênh…

Đôi nam nữ đang hỗn ẩu giữa hồ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa khéo nhận thức, thần sắc nhất loạt đều 囧.

Triệu Trăn đang ngó đầu ra xem náo nhiệt cùng đôi Long Phượng thai, bất giác quay đầu lại hỏi hai người: “Là người quen?”

Bạch Ngọc Đường chỉ vào hồng sắc nữ nhân: “Nữ hiệp Tiêu Phương danh khí rất lớn, tính tình mạnh mẽ được xưng là Yên Chi Hổ, thích đùa giỡn mỹ nam tử.”

Triển Chiêu chỉ vào hạnh hoàng (đỏ vàng) nam nhân: “Nhân tài mới xuất hiện quái hiệp Ân Dương, là đoạn tụ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, thích đùa giỡn mỹ nam tử.”

Nói xong, hai người liếc nhau, đồng thời ngữ khí đầy khó chịu nói: “Ngươi nhận thức Tiêu Phương / Ân Dương?”

Ba cặp mắt bánh bao mắt to trừng mắt nhỏ, Triệu Trăn nhăn nhăn mũi: “Đầy mùi dấm chua.”

Triển Tân Duệ sờ sờ cái cằm ngấn thịt của mình: “Mẫu thân cũng thường xuyên rống phụ thân như vậy.”

Triển Tân Như cũng sờ sờ cái cằm ngấn thịt: “Phụ thân đáp không tốt liền ngủ thư phòng.”

Triệu Trăn nắn bóp hái cái quai hàm đầy thịt của tụi nó: “Việc gì phải bắt ngủ thư phòng? Ta cảm thấy cho nằm dưới sàn phòng ngủ càng tốt hơn!” Khiến ngươi thấy được mà không sờ được!

Song bào thai đồng thời hai mắt đều sáng lên: “Về nhà nói cho mẫu thân biết!”

Giờ khắc này, Triệu Trăn vì hãm hại lão cha đôi song bào thai mà mở ra cánh cửa tân thế giới!

Triệu Trăn không hề có tý ti thành ý sám hối nào – Triển gia đại ca gắng bảo trọng, một trận gió thổi liền bay gì đó, ta tha thứ cho ngươi ~

[tác giả: bụng dạ hẹp hòi Triệu Tiểu Trăn, ngươi quả nhiên rất để ý cái kia!]

Khi hai vị đại hiệp sắp nháo tới nội chiến thì cuộc chiến giữa hồ lại chấm dứt. Tiêu Phương đem mấy người rơi xuống nước đều xách lên bờ, Ân Dương mắt thấy đã gây họa liền muốn xoay người bỏ chạy, lại bị Tiêu Phương dùng roi cuốn chặt cổ chân, sống chết giữ hắn lại đòi bồi tiền. Chiến hỏa của hai người lại lần nữa bùng phát, tiếp tục khai chiến lần thứ hai!

Hai người ở trên mặt hồ bay tới bay lui đánh nhau, vừa khéo nhìn thấy chiếc thuyền lớn của bọn Triệu Trăn.

Tiêu Phương một cái liếc mắt liền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, nào còn suy nghĩ gì tới Ân Dương nữa, hoan thiên hỉ địa nhảy lên thuyền ngắm mỹ nam. Ân Dương cũng nhìn thấy Triển Chiêu, theo bản năng che mặt lại – ngẫu ngộ lúc trước của cả hai, Ân Dương thấy Triển Chiêu bộ dạng nhu thuận, không thèm hỏi thăm tính danh liền sán tới trêu ghẹo, kết quả bị Triển Nam hiệp phẫn nộ đánh cho sao bay đầy trời, thậm chí còn bị văng mất hai cái răng hàm, hiện tại nghĩ lại vẫn còn ân ẩn đau nhức…

Nếu đã gặp, cũng không thể giả vờ không nhìn thấy, mọi người chào hỏi nhau rồi cùng lên thuyền du ngoạn.

Triển Chiêu chỉ vào cặp Long Phượng thai nói: “Hai nhóc tỳ này là điệt nhi (cháu) của ta.”

Bạch Ngọc Đường chỉ vào Triệu Trăn nói: “Tiểu nhi tử của đại ca ta.”

Cái này gọi là ngã một keo leo một nấc, lần trước ở trong miếu hoang không kịp phòng bị, bị Mạnh Kha một ánh mắt liền nhìn thấu thân phận của Triệu Trăn. Hai vị đại hiệp thương lượng với nhau, người trong thiên hạ đều biết Hoàng đế là tiểu oa nhi mới bảy tuổi, mà quan hệ giữa Triệu Trăn và Triển Chiêu người giang hồ nào cũng biết, khó tránh bị mọi người nhận ra. Không bằng nói thành người nhà Bạch Ngọc Đường, dù sao tiểu nhi tử của Lô Phương cũng có tầm tuổi như Triệu Trăn.

Kỳ thật, Tiêu Phương và Ân Dương vốn là hảo cơ hữu, hai giới tính bất đồng nhưng sở thích lại tương đồng – đùa giỡn mỹ nam tử!

Hảo bằng hữu sở dĩ ra tay tàn nhẫn với nhau như vậy, nói trắng ra cũng là vì mỹ nam. Đồng dạng thích mỹ nam, Tiêu Phương thích Bạch Ngọc Đường ở khoản lạnh lùng ít nói, Ân Dương lại thích Triển Chiêu ở khoản ngoan ngoãn nhu thuận, vừa rồi, khi cả hai đi tới giữa hồ, nhìn thấy một mỹ nam, vừa khéo là loại hình mà Tiêu Phương thích.

Mỹ nam trầm mặc ít lời, đối mặt với Tiêu Phương quấn quýt lại gần cũng thay đổi thái độ, Ân Dương liền ở một bên nói mát vài câu. Quan hệ giữa cả hai vốn sẽ không vì mấy câu nói mát mà trở mặt, nhưng âm trầm mỹ nam lại nói – chỉ cần Tiêu Phương đánh thắng Ân Dương, sẽ mời Tiêu Phương ăn cơm.

Mỹ nhân mở kim khẩu, Tiêu Phương vui không chống lại được, tổn hại bằng hữu gì đó toàn bộ đều bị ném sang một bên!

Hai người hấp tấp xông vào oánh nhau một lúc, mới phát hiện mỹ nam không thấy đâu nữa. Hai người có nhiều năm kinh nghiệm dây dưa với mỹ nam, đánh tới đây còn gì mà không hiểu rõ – khẳng định là mỹ nam vì muốn thoát khỏi dây dưa của Tiêu Phương mà cố ý dùng kế hoãn binh, trong lúc hai người đánh nhau ì xèo, thừa dịp loạn lạc mà chuồn mất.

Bị mỹ nam ghét bỏ rõ ràng, Tiêu Phương càng nghĩ càng uất ức, ai ngờ trong nháy mắt lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường!

Bạch Ngọc Đường ở trước mắt, Tiêu Phương đã sớm quăng mỹ nam thất lạc đến tận chín tầng mây, toàn tâm toàn ý nhìn Bạch Ngọc Đường tới chảy nước miếng.

Ân Dương từ khi bị Triển Chiêu đánh cho một trận, mỗi lần nhìn thấy hắn đều phản xạ có điều kiện mặt rất đau, răng càng đau, cũng không dám lại gần dây dưa với Triển Chiêu, mà chỉ ngồi xa xa chảy nước miếng, thuận tiện đùa giỡn tiểu mỹ nam tương lai – đồng dạng có bộ dạng ngoan ngoãn nhu thuận, Triệu Tiểu Trăn.

Triển Chiêu đang mải nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, cũng không thèm phản ứng với Ân Dương.

Ân Dương tuy rằng miệng thiếu đánh, nhưng dù sao cũng là hiệp khách, sẽ không thật sự động chạm gì tới Triệu Trăn. Huống chi Triệu Trăn là một con hồ ly phúc hắc, nó không khi dễ người khác đã là may lắm rồi, chứ đừng nói là bị người khác khi dễ, nên những người dù có võ công cao cường nhưng suy nghĩ đơn thuần thì vẫn không phải đối thủ của nó. Ân Dương khờ dại như vậy, còn không biết là ai ghẹo ai đâu…

Ân Dương quấn lấy Triệu Trăn từ thi từ ca phú nói sang cả nhân sinh lý tưởng, vừa định sờ nắn tay nhỏ, đã bị một hàn quang đoản kiếm tùy ý dọa vỡ mật. Thừa Ảnh đen mặt đứng đằng sau Triệu Trăn, miếng táo đã được gọt vỏ ghim lên mũi bảo kiếm Thừa Ảnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiếu gia ăn trái cây!”

Triệu Trăn rụt cổ, yên lặng lấy miếng táo xuống, ngoan ngoãn cắn a cắn ~

Âu dương nhanh chóng rời xa Triệu Trăn, giật nhẹ vạt áo bị mũi kiếm sượt qua rách bươm, lúc này không chỉ đau răng đau mặt, mà còn có cảm giác chua xót tới lạnh thấu tim gan…

Lúc này bỗng nhiên lại cảm thấy thân thuyền một trận lay động, thuyền phu hô to một tiếng: “Không xong, đáy thuyền bị thủng rồi!”

Triệu Trăn đối với Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Lúc này không phải là ta miệng quạ đen, mà khẳng định là do số mệnh hai ta phạm thủy, nếu không, sao mỗi lần ngồi thuyền đều bị chìm?”

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy từ trong làn nước trồi lên mấy hắc y nhân: “Xem ra không phải mệnh phạm thủy mà là mệnh phạm tiểu nhân.”

Hết chương 43

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương