Thiếu Niên Ca Hành
-
Chương 19
Đỉnh Thương Sơn.
Một bộ cờ vây đen trắng.
Bên cạnh bàn cờ lại chỉ một người ngồi, một thân trường bào màu đen, trong tay cầm một quân cờ màu trắng.
“Đường Liên đến Cửu Long tự sao?” Một thanh âm không biết từ đâu truyền đến.
Người ngồi bên cạnh bàn cờ cười lắc đầu: “Tới rồi, nhưng là tay không mà đến.”
“Vì sao? Đường Liên thất thủ?”
“Đúng vậy, bởi vì có hai vị bằng hữu xuất hiện.”
“Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu?”
“Đúng là bọn họ. Tuy rằng Đường Liên công phu đã có tinh tiến lớn, là nhân tài kiệt xuất trong đám trẻ đồng lứa nhưng đối mặt cao thủ như vậy, sợ là chưa thể đánh thắng.” Người ngồi bên cạnh bàn cờ hạ cờ trắng xuống, “Tới phiên ngươi.”
Trên mặt bàn cờ kia theo tiếng liền nhiều thêm một lỗ thủng nhỏ.
Người chơi cờ trắng llắc đầu: “Mỗi lần cùng ngươi chơi cờ, là lại muốn phá huỷ một bàn cờ của ta, ngươi kiếm khí tu luyện lại cường, chẳng lẽ còn muốn cùng ta khoe ra?”
“Cho nên hòa thượng kia đã bị Thiên Ngoại Thiên mang đi? Nếu thật là như vậy, ngươi không nên tới nơi này tìm ta chơi cờ.” Người nọ lại không để ý tới hắn.
“Không phải, tin tức truyền đến nói Thiên Ngoại Thiên cũng không có đắc thủ. Lúc bọn họ hỗn chiến, hòa thượng kia đã sớm bỏ chạy, thuận tay còn mang theo hai bạn đồng hành của Đường Liên, sau đó chẳng biết đã đi đâu. Ta đoán, hẳn là chạy đến Đại Phạn Âm tự. Phụ thân hắn từng chí giao hảo hữu Vương Nhân Tôn ở nơi đó, còn là cố hương của sư phụ hắn, Vong Ưu thiền sư.”
“Ngươi mới vừa nói, đi cùng Đường Liên còn có hai người? Là đệ tử Tuyết Nguyệt thành sao?”
“Không phải, Đường Liên trong tin có nói một người là Lôi gia đệ tử, một chuyến này vốn dĩ là tới Tuyết Nguyệt thành bái sư.”
“Lôi gia đệ tử? Lôi gia bảo gần nhất cũng không truyền tin nói có đệ tử vào thành, hay là giả?”
“Sẽ không đâu, Đường Liên vạn sự cẩn thận, cái này không cần lo lắng.”
“Vậy người còn lại là ai?”
“Người kia nghe nói không phải nhân sĩ giang hồ, không biết võ công, là lão bản của một khách điếm, bởi vì Lôi môn đệ tử kia thiếu hắn một số tiền, cho nên dọc đường bám theo. Đường Liên nói người này tâm cơ thâm hậu, không phải nhân vật đơn giản.”
“Tên gọi là gì?”
“Hắn họ Tiêu.” Người chơi cờ trắng ý vị thâm trường mà nói.
Người nọ trầm mặc một lát, bỗng hỏi: “Còn có tin tức gì khác không?”
“Có, vẫn là một tin tức không tốt. Như ngươi suy đoán, vị trong cung kia cũng ngồi không yên, ngũ đại giám đệ nhị cao thủ Chưởng Hương giám Cẩn Tiên công công một tháng trước cũng đã lặng lẽ rời khỏi Đế Đô, hơn nữa là đi thẳng đến Vu Điền quốc.”
“Thẩm Tĩnh Chu cũng đi, xem ra vị trong cung kia vẫn là không tín nhiệm chúng ta.”
“Sợ là chưa bao giờ, huống chi ngươi từng tín nhiệm vị trong cung kia sao? Ý của vị trong cung, trong ba người chúng ta ít nhất phải có một người ra tay, nhưng hôm nay chúng ta một người đi luyện kiếm, một người chơi cờ, còn có một người không biết ở nơi nào uống rượu.”
“Lúc này vốn dĩ nên là ngươi tự mình đi, Đường Liên có thể tính là đệ tửxuất chúng nhất trong thế hệ này của Tuyết Nguyệt thành, nhưng một mình cũng không có khả năng địch nổi nhiều cao thủ như vậy, chỉ là Vô Tâm hòa thượng kia, dễ dàng đối phó ư?”
“Thủ tọa nói, nên cho người trẻ tuổi một ít cơ hội rèn luyện.”
“Vậy hiện tại, ngươi muốn chạy đến Vu Điền quốc sao?”
“Ha ha ha, thủ tọa nói, người trẻ tuổi rèn luyện chưa kết thúc.” Người chơi cờ trắng tựa hồ tâm tình rất tốt, lại nhẹ nhàng hạ xuống một quân.
Mặt khác người nọ bỗng nhiên trầm mặc, một lúc sau, người chơi cờ trắng cảm giác trước mắt một mảnh lá rụng rơi xuống, ngẩng đầu liền thấy, một người mặc thanh y đứng ở nơi đó, trong tay nắm một thanh kiếm thon dài.
“Ngươi muốn một mình đi?” Hắc y nhân phủi lá khô trên người, đứng lên.
“Sự tình liên quan tới an nguy Trung Nguyên, không phải trò đùa.” Thanh y nhân đáp dứt khoát.
“Ngươi đó, chính là xem trong quốc gia đại sự. Một hài tử mười bảy tuổi, có thể khơi ra bao nhiêu sóng gió?” Hắc y nhân thở dài.
“Là một nhóc mười bảy tuổi, sở hữu võ công La Sát Đường, hơn nữa thân là con trai Thiên Ngoại Thiên đương nhiệm tông chủ.”
“Thì có làm sao? Người có công phu giống hắn, trong Tuyết Nguyệt thành ít nhất cũng có bảy tám người, trong cung sợ là còn có mười người, Đường Môn có bao nhiêu? Lôi gia bảo có mấy người? Thật sự là sợ hắn sao?”
“Ngày đó Thiên Ngoại Thiên lại có bao nhiêu? Vực ngoại Ma giáo mười sáu tông phái, có mấy người?” Thanh y nhân hỏi lại hắn.
“Ngươi muốn bảo vệ thiên hạ, không có nghĩa người Ma giáo cả ngày chỉ nghĩ đoạt thiên hạ. Nói đến cùng, ước định mười hai năm đã đến, hắn phải đi, chúng ta hiện tại cố chấp lưu lại hắn, chẳng lẽ thật muốn thành tiểu nhân thất tín bội nghĩa?”
“Ý tứ thủ tọa thế nào?”
“Rất đơn giản, mười hai năm trước Ma giáo Đông Chinh, Tuyết Nguyệt thành không sợ, mười hai năm sau thả một thiếu chủ quy sơn, Tuyết Nguyệt thành càng không sợ. Chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ giải quyết, không giải quyết được mới đến phiên chúng ta ra tay. Ba ngày trước hắn cũng đã truyền thư cho Đường Liên, hiện tại Đường Liên hẳn là nhận được rồi.”
“Trong thư viết cái gì?”
“Chỉ có bốn chữ.”
“Bốn chữ?”
“Bằng tâm mà động.”
Thanh y nhân ngẩn người: “Bằng tâm mà động?”
“Giống như sư tôn mười hai năm trước viết cho chúng ta, bằng tâm mà động.” Hắc y nhân cười cười.
“Bách Lý Đông Quân nhà ngươi, vẫn cứ là xằng bậy như vậy.” Thanh y nhân trầm tư một lúc lâu chung quy thở dài một hơi, thu kiếm, nháy mắt thanh ảnh đã biến mất không thấy.
“Này, này cờ còn chưa đánh xong mà?” Hắc y nhân cao giọng hỏi.
Không có người trả lời hắn, chỉ là trước mặt bàn cờ kia nháy mắt nứt toạc.
Hắc y nhân bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Tính tình vẫn táo bạo như thế, thì muốn tới năm nào tháng nào mới có thể tu luyện thành tâm như nước lặng, Chỉ Thủy kiếm pháp?”
Biên cảnh Tất La thành, Cửu Long tự.
Đường Liên đứng trong đình viện, thả bay bồ câu đưa tin trong tay.
Vô Thiền đứng ở bên cạnh, cúi đầu hỏi: “Tren tin viết cái gì?”
“Sư tôn chỉ viết bốn chữ.” Đường Liên ngửa đầu nhìn ánh trăng, có chút thất thần.
Vô Thiền sửng sốt một chút, hô một tiếng phật hiệu: “A di đà phật.”
“Không phải bốn chữ này.” Đường Liên lắc đầu.
Vô Thiền cười cười: “Đường huynh, tiểu tăng chỉ là hô Phật hiệu thôi.”
Đường Liên phục hồi tinh thần, cũng không khỏi cười: “Là ta thất thần. Chỉ là bốn chứ sư tôn viết cho ta, ta xem không hiểu. Bằng tâm mà động, thế nào là bằng tâm mà động? Phật hiệu có cách nào giải thích không?”
Vô Thiền trầm tư một lát, nói: “Phật rằng, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên.”
Đường Liên nghe vậy, thở dài: “Ta từ nhỏ sinh ra ở Đường Môn, môn quy nghiêm ngặt, trước kia mười hai tuổi tu luyện sáu môn Tâm Pháp độc thuật, mười sáu tuổi luyện thành ngoại phòng ba mươi hai môn Ám Khí Thủ Pháp, mười bảy tuổi vào Tuyết Nguyệt thành, bái sư tôn làm sư, nay đã chín năm. Chuyện hai mươi sáu năm đều đã được định sắn, ta chỉ cần có thể hoàn thành. Tùy tâm, tùy tính, tùy duyên, ba từ này ta lại là nghĩ không ra. Nếu Vô Tâm quan trọng như vậy, sư tôn chẳng lẽ không phải nên bảo ta hạ Tuyết Nguyệt thành tuyệt sát lệnh sao?”
ATDT: Anh trai 26 năm cuộc đời chỉ biết tu luyện may còn có Nhụy hốt:"))))
“Tuyệt sát lệnh? Đường huynh cho rằng Vô Tâm sư đệ đáng chết?” Vô Thiền do dự một chút, hỏi.
“Không.” Đường liên lắc đầu, “Nhưng nếu sư tôn truyền thư như vây, ta sẽ không do dự.”
Vô Thiền thở dài, không nói gì.
“Đúng rồi, Vô Thiền đại sư, vẫn chưa hỏi ngươi, Vô Tâm hắn là một người thế nào?” Đường Liên đột nhiên hỏi.
“Tiểu tăng đã rời khỏi Hàn Sơn tự từ rất sớm, chỉ cùng ở chung với Vô Tâm mấy tháng, khi đó hắn vẫn là còn là một tiểu đồng, cho nên kỳ thật ta cũng không rõ Vô Tâm là kiểu người như thế nào. Chỉ là khi còn bé có một việc ấn tượng khắc sâu đến giờ, ngày ấy tiểu tăng ở chùa miếu luyện quyền, Vô Tâm ngồi trên mái hiên, sau khi tiểu tăng luyện xong quyền, bỗng nhiên nói: Đây là Kim Cương Phục Ma thần thông? Chỉ là tâm phục ma nặng như thế, thì cùng ma đạo có gì khác nhau? Tiểu tăng lúc ấy khó hiểu, Vô Tâm lại tiếp tục nói: La Hán cũng trừ ma, gọi là ‘sát tặc’, là giết hết phiền não trong lòng, trừ không phải ngoại ma, là tâm ma. Tiểu tăng lúc ấy đã nhập Phật môn 6 năm, tu luyện Kim Cương Phục Ma thần thông ba năm, nghe lời này lại như bị thiên lôi đánh đầu, trầm tư hồi lâu, xoay người lại thì không thấy Vô Tâm nữa. Sau đó, tiểu tăng trong lòng luôn nghĩ tới lời nói của Vô Tâm, tiếp tục luyện Kim Cương Phục Ma thần thông, lại cảm thấy quyền pháp khó khăn trước kia đều dễ dàng giải quyết. Lúc Cửu Long tự Đại Giác sư phụ tới Hàn Sơn tự, vừa hay luyện tới cảnh giới thứ tư của Phục Ma thần thông.” Vô thiền nói.
“Nếu không phải đại sư nói ra, ta không thể tin được đây là lời mà một đứa trẻ năm tuổi có khả năng nói ra.” Đường Liên gật đầu, “Đường mỗ cả gan, hỏi đại sư một câu: Chúng ta hiện tại có phải là tâm hàng ma quá nặng?”
“Vô Tâm không phải ma, sư phụ cũng không phải ma, chỉ là bị ngoại ma quấy nhiễu.” Vô Thiền trầm giọng đáp.
“Cho nên Vô Thiền đại sư, ngày mai ngươi sẽ làm gì?” Đường Liên lại hỏi.
Vô Thiền nghĩ nghĩ, cười nói: “Bằng tâm mà động.”
Đường Liên liếc mắt nhìn Vô Thiền một cái, lại thấy Vô Thiền ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, không có nửa phần vui đùa, thở dài: “Ta cho rằng đại sư, tâm sớm đã cứng như bàn thạch.”
“Nếu không phải nhờ có chỉ dạy của Lão hòa thượng, nói chuyện gì cũng cứng như bàn thạch.” Vô Thiền đạp phía trước một bước, nhảy lên mái hiên, “Đường huynh chậm rãi nghĩ, tiểu tăng muốn đi ngủ.”
Đường Liên sửng sốt một chút, hòa thượng này luôn có vẻ mặt chính khí, ít khi nói cười, giờ phút này lại biểu lộ vài phần tâm tính thiếu niên, đúng là ngoài tưởng tưởng. Trên mái hiên Vô Thiền xoay người, trường bào bay lượn, ở dưới ánh trăng cười khẽ, ngược lại rất có vài phần phóng thái của Vô Tâm sư đệ, hắn cất cao giọng nói: “Bằng tâm mà động, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên, là không cần nghĩ đến quá nhiều, đến lúc trong lòng tự khắc phản ứng, đó chính là tâm ý của thí chủ.”
Đường Liên sửng sốt một chút, lại thấy trên mái hiên áo bào tro chợt lóe, Vô Thiền đã không thấy đâu. Mà ở bên trong phía sau đại điện, như cũ truyền đến tiếng tụng kinh nhẹ nhàng. Đường Liên cười cười, ngửa đầu nhìn về phương xa, nói: “Bằng tâm mà động, đây là sư tôn muốn truyền thụ cho ta sao? Đường Liên ghi nhớ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook