<La Sát Đường thần thông>

“Ngươi lúc này cuối cùng cũng trông ra dáng một cao thủ.” Tiêu Sắt thu hồi ánh mắt, lười nhác nói.

“Cao thủ hay không, không quan trọng, mấu chốt là ngày mai phải sống sót.” Vô Tâm nhìn về phía trước, “Còn có, ngươi đoán không sai. Ta chọn các ngươi, thật ra là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?” Tiêu Sắt hỏi.

“Thời điểm ta tu thành Tâm Ma Dẫn, sư tôn nói trên đời chỉ có hai loại người có thể không chịu ảnh hưởng từ ta. Một người là trời sinh lung linh tâm, chưa bị phàm trần quấy nhiễu, một loại còn lại là tâm tư quá sâu, như vạn trượng hồ sâu, đến bản thân mình còn nhìn không thấu.” Vô Tâm nói.

“Nói vậy loại người trước chính là Lôi Vô Kiệt, loại sau hình như là ta?” Tiêu Sắt đôi tay hợp lại ở trong tay áo, nhìn thất thần.

Vô Tâm chắp tay trước ngực, cười mà không nói.

“Vậy Thẩm Tĩnh Chu là loại nào?” Lôi Vô Kiệt đột nhiên hỏi, “Hôm đó ở Đại Phạn Âm tự, hắn không phải cũng phá vỡ Tâm Ma Dẫn của ngươi sao?”


“Cẩn Tiên công công không hẳn phá vỡ Tâm Ma Dẫn của ta, hắn rõ ràng có lâm vào tâm ma bên trong mình, chỉ là hắn ý niệm quá cường, nên chỉ có thể vây khốn hắn một lát. Các ngươi không giống, khi các ngươi cùng ta đối diện sẽ không có nửa điểm dao động.” Vô Tâm trong mắt ánh sáng tím chảy xuôi.

“Tiếp theo đâu, gặp hai kẻ không chịu ảnh hưởng của Tâm Ma Dẫn, thì sao?” Tiêu Sắt không chút để ý hỏi.

“La Sát Đường đã bị Lão hòa thượng huỷ, ta nếu chết, võ công bên trong sẽ thất truyền. Cho nên ta muốn truyền lại cho hai người các ngươi mỗi người một môn võ công, tuy rằng chỉ có thời gian một đêm, nhưng đối với các ngươi mà nói, vậy là đủ rồi. Như vậy cũng không tính là làm phụ lòng Lão hòa thượng.” Vô Tâm xoay người, cười nhìn phía Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt tự nhiên vui sướng: “Là loại võ công gì?”

“Nếu ta đoán không sai, ngươi dùng quyền?” Vô Tâm hỏi.

“Phải.” Lôi Vô Kiệt gật gật đầu.

“Giang hồ từng có Bách Hiểu Sinh liệt binh khí phổ, đem bảy loại binh khí nguy hiểm nhất trong chốn võ lâm hợp ở bên nhau, xưng ‘Thất chủng võ khí’. Trong đó quyền thủ cũng được liệt vào thứ nhất, nó không phải binh khí nhưng lại hơn hẳn binh khí! Hôm nay ta muốn dạy ngươi, chính là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông!” Vô Tâm hơi hơi mỉm cười, trong lời nói đầy ý gian.

Lôi Vô Kiệt ngẩn người: “Cái tên thật dài……”

“Nhìn kĩ!” Vô Tâm đột nhiên đi phía trước đạp vài bước, hai tay áo rung lên, hữu quyền đột nhiên vung lên, tiếp theo liền như hành vân nước chảy mà đánh ra một bộ quyền pháp.


Chỉ là Vô Tâm tuy rằng khí thế mười phần, một bộ quyền đánh đến uy vũ sinh phong, nhưng Tiêu Sắt lại vừa xem vừa nhíu mày. Sau khi đánh xong một bộ quyền pháp, Vô Tâm hỏi Lôi Vô Kiệt: “Nhìn rõ chưa?”

Lôi Vô Kiệt do dự một chút, gật gật đầu.

“Đánh thử một lần.” Vô Tâm nói.

“Ồ.” Lôi Vô Kiệt lên tiếng, cẩn thận nhớ lại một chút, đem bộ quyền kia đánh từ đầu đến cuối một lần, thế nhưng không có chút nào lệch lạc, chỉ là khí thế không đủ uy vũ như Vô Tâm.

“Tốt! Quả nhiên thông minh.” Vô Tâm khen, “Không hổ là đệ tử Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia.”

Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn năm tay của mình, rốt cuộc nói ra nghi vấn trong lòng: “Thứ cho ta ngu dốt, bộ quyền pháp này, cao minh ở chỗ nào?”

Tiêu Sắt “Hừ” một tiếng: “Đồ ngốc, hắn lừa ngươi đó. Cái gì mà Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông, đây rõ ràng là Đại La Hán quyền, võ công nhập môn của Thiếu Lâm Tự, dưới chân Tung Hoa Sơn hai mươi văn tiền là có thể mua được một quyển bí kíp, đến tiểu nhị trong khách điếm của ta cũng học được mấy chiêu mấy thức.”

“Hả?” Lôi Vô Kiệt vẻ mặt ngốc nghếch.

“Nói bậy!” Vô Tâm nói một tiếng “Nói bậy” chính khí lẫm nhiên, “Mật giáo từng có cao tăng khổ luyện phổ thông ‘ Đại Long Vương quyền ’ năm mươi năm, mấy chục vạn biến đánh hạ tới, đánh ra được hôi trung thủ hỏa, thạch thượng nở hoa, ngạnh sinh sinh mà trở thành ‘Ma Kha Long Vương thần thông’, trở thành một thế hệ tông sư. Ngươi trời sinh tâm linh lung, quyền pháp đơn giản nhất định thích hợp với ngươi.”


“Thật sao?” Lôi Vô Kiệt thấy Vô Tâm nói rất nghiêm trang, trong lòng vẫn chưa tin lắm.

“Thật. Nhưng năm mươi năm thì quá lâu. Đang là một thiếu niên trẻ tuổi chẳng lẽ muốn luyện tới lão nhân mới có thể thiên hạ vô địch? Rõ ràng là khi thiếu niên mới có thể khuấy đảo võ lâm! Ngươi hãy học cho kỹ, vừa nãy là bộ Đại La Hán quyền, nửa sau là Phục Ma quyền, hai cái hợp lại mới là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông chân chính! Nửa sau tương đối khó, ta sẽ cầm tay dạy ngươi!” Vô Tâm tiến lên một bước, duỗi một cái đã bắt được tay Lôi Vô Kiệt, thật đúng là “Tay cầm tay” mà dạy.

Vô Tâm ở trên nóc nhà lệnh Lôi Vô Kiệt đánh quyền, lúc đầu còn có nề nếp đánh rất nghiêm túc, nhưng sau lại càng lúc càng nhanh, Tiêu sắt ở phía dưới căn bản không thể thấy rõ chiêu số cụ thể, chỉ thấy một đạo bóng trắng cùng một đạo hồng quang ở trên nóc nhà nhảy tới nhảy lui. Một lúc sau, hai người mới ngừng lại, Lôi Vô Kiệt cả người toát mồ hôi, thở hồng hộc, Vô Tâm vẫn một bộ dáng khí định thần nhàn, thản nhiên tự đắc, hắn buông tay Lôi Vô Kiệt ra, lui về sau một bước: “Ta vừa mới dạy ngươi đánh ba lần, ngươi đều nhớ hết chứ?”

“Nhớ…… Nhớ kỹ.” Lôi Vô Kiệt thở hổn hển.

“Tốt! Lại đánh một lần cho ta xem.” Vô Tâm cười nói.

Lôi Vô Kiệt nghỉ ngơi một lát, điều chỉnh lại hô hấp, gật gật đầu: “Được!” Ngay sau đó vận khởi chân khí, dùng sức đi về phía trước đạp một bước, lại đạp trúng một chỗ hụt trên nóc nhà, không lưu ý một cái cả người ngã vào trong miếu.

“A!” Hắn nằm trên một mảnh phế tích bên trong kêu thảm thiết.

“Tốt, học được không tồi.” Vô Tâm ngồi xổm trên cái chỗ hổng kia ngó xuống dưới, cười hì hì nhìn Lôi Vô Kiệt.

“Không tồi chỗ nào……” Lôi Vô Kiệt cười khổ, hắn muốn đứng lên, lại cảm giác chân khí trong người đã tiết hết, một chút sức lực muốn nhúc nhích cũng không có.

Vô Tâm không tiếp tục để ý, hắn đứng lên, xoay người nhìn Tiêu Sắt phía dưới: “Kế tiếp đến phiên ngươi.”


“Ta không biết võ công, chỉ biết một chút khinh công để chạy trốn. Đánh quyền gì đó, ta nửa điểm cũng không được, ngươi có thể dạy ta cái gì? Võ công đứng trên mặt nước kia quả thực không tồi, ta có thể dạy sao?” Tiêu Sắt nói.

“Ngươi tâm tư quá nặng, Phi Thiên Đạp Lãng thần thông, ngươi học không được. Nửa đường sẽ rơi xuống.” Vô Tâm lắc đầu.

“Phi Thiên Đạp Lãng thần thông?” Tiêu Sắt nhíu nhíu mày, “Võ công La Sát Đường đều đặt tên tùy ý như vậy sao?”

“Không phải, có vài võ công bí tịch, tên bị hủy, ta liền lấy đặt tạm.” Vô Tâm thản nhiên.

“Trừ bỏ khinh công bên ngoài, võ công khác muốn truyền thụ, ngươi tìm lầm người rồi.” Tiêu Sắt nhún nhún vai, tựa hồ đối với tuyệt thế võ học cũng không có nửa điểm hứng thú.

“Không tìm lầm người, ta muốn truyền cho ngươi môn võ công này không cần cơ sở gì, chỉ là yêu cầu một ít thời gian, ta hôm nay dạy ngươi, sợ là thật lâu về sau ngươi mới có thể học được.” Vô Tâm nhảy xuống, dừng ở trước mặt Tiêu Sắt, ánh sáng tím trong con ngươi lưu động.

“Đây là……” Tiêu Sắt khẽ nhíu mày.

“Ta muốn dạy ngươi, là Tâm Ma Dẫn!” Vô Tâm khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt ánh sáng tím lập loè.



ATDT: tui rất yêu ảnh này:"))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương