Sắc trời không rõ.

“Hòa thượng, bọn họ tới rồi.” Tiêu Sắt đứng lên, ngáp một cái, đi tới rìa vách núi, nhìn dưới chân núi rậm rạp có mấy trăm cái hòa thượng đứng, giờ phút này chính tề ngồi xuống, trong tay chiêng trống tiếng vang lên, đồng thời bắt đầu tụng kinh. Trên một mảnh đất mênh mông, rất có Phật ý. Tiêu Sắt vốn dĩ thờ ơ, thần sắc lúc này không khỏi nghiêm túc: “Ba trăm hòa thượng hoang mạc tụng kinh độ người, so với hoàng gia Tế Thiên đại điển còn có nhiều thiền ý hơn.”

“Kia là……” Lôi Vô Kiệt bỗng nhiên chỉ một ngón tay ra xa, thấy phía sau ba trăm tụng kinh hòa thượng, đột ngột xuất hiện một tăng nhân dẫn theo khôi vĩ đao. Tăng nhân cầm đao ánh mắt lạnh thấu xương mà nhìn về phía trước, nơi đó có chín con tuấn mã, cưỡi trên lưng tuấn mã cũng là mấy hòa thượng, hướng về phía bên này chạy tới.

“Là Vương Nhân Tôn.” Tiêu Sắt quay đầu nhìn Vô Tâm, “Hắn hình như không hứa với ngươi sẽ né xa ba thước, lúc này, hắn lại giống như mười hai năm trước quyết định như vậy.”

“Vào thôi.” Vô Tâm lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, không nói gì khác, chậm rãi đi bộ vào trong phá miếu.

Mà dưới chân núi, Vương Nhân Tôn cắm Phá Giới đao trong tay xuống trong đất, nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.

Ở trước mặt hắn, Cửu Long tự bảy vị Phật đạo đại tông: Đại Giác, Đại Hoài, Đại Uy, Đại Quan, Đại Mặc, Đại Vọng, Đại Phổ đại sư cùng với Vô Thiền hòa thượng, Đường Liên giục ngựa chạy tới.

“Đây là ai?” Đường Liên hỏi.

“Đại Phạn âm tự, Pháp Diệp tôn giả.” Vô Thiền khẽ nhíu mày, trong ấn tượng của hắn, vị Pháp Diệp tôn giả này luôn xuất quỷ nhập thần, ngẫu nhiên nghe được vài câu đồn đãi đơn giản là uống rượu ăn thịt, hành vi hoang đường như vậy nhưng chưa bao giờ nghe nói qua vị tôn giả này còn thông tường võ công, càng không biết vì sao hắn đột nhiên đề đao chặn đường.

Nhưng vào lúc này, Vương Nhân Tôn bỗng nhiên mở mắt, hắn rút đao trên mặt đất đao, hướng về phía chín người vung đao lên, vô thượng uy thế quét lên trên mặt đất bụi đất mù mịt, huyết quang hiện ra, chín người vội vàng bỏ mã nhảy dựng lên, mà chín con tuấn mã kia trong nháy mắt bị đao kính chém thành hai nửa.

Máu rơi như mưa, mặc dù là Đường Liên cũng không nhịn được cảm khái: “Sát tính quá nặng! Đao kính càng mạnh hơn!”

Vương Nhân Tôn lần thứ hai vung đao nặng nề cắm vào trong đất, gầm lên một tiếng: “Chặn!”

Đại Giác thiền sư đi đầu mặc một thân áo cà sa màu vàng, gương mặt hiền từ, nhìn đến cảnh tượng như vậy, chỉ là nhẹ giọng hô nhỏ: “A di đà phật.”


Vài vị thiền sư khác phía sau cũng đều cúi đầu đọc nhẹ phật hiệu, Đại Giác thiền sư thở dài: “Pháp Diệp tôn giả rửa tay gác kiếm đã mười hai năm, vì sao lại nhập sát giới?”

“Vốn định cuộc đời làm hòa thượng, để chuộc tội lỗi, lại phát hiện thật ra sớm đã không quay đầu lại được. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tiếp tục cầm đao lên, ta mới có thể một tia hi vọng chuộc tội.” Vương người tôn một lần nữa nhắm hai mắt lại, Toái Không Đao so với những đao pháp rất không giống nhau, mỗi một lần xuất đao đều là một lần cả quá trình.

“Pháp Diệp tôn giả đao pháp thông thần, lão nạp mười hai năm trước đã từng lĩnh giáo. Chỉ là lão nạp bên này có chín người hàng ma, tôn giả một thanh Phá Giới đao, chặn được sao?”

“Sợ là không chặn được chín người, hòa thượng ngươi cảm thấy ta có thể lưu lại bao nhiêu?” Vương Nhân Tôn tay nhẹ nhàng chạm vào chuôi đao.

“Pháp Diệp tôn giả, ngươi động sát tâm.” Đại Giác thiền sư tăng thêm vài phần ngữ khí.

“Phải! Ta động sát tâm!” Vương Nhân Tôn gắt gao cầm chuôi đao, lần thứ hai đem chuôi đao rút ra.

“Vô Thiền, con cùng Tuyết Nguyệt thành Đường thí chủ ngăn hắn lại!” Đại Giác thiền sư thả người nhảy lên, một chưởng đánh vào Vương Nhân Tôn, một chưởng vung ra, lại thấy vô số hư ảo đạo chưởng xuất hiện, Ngàn Phật Thủ này sợ là đã hóa dĩ nhập cảnh giới. Vương Nhân Tôn không dám đón đỡ, đột ngột đề đao lui một bước, Đại Giác thiền sư thấy Vương Nhân Tôn né tránh cũng không đuổi, cùng sáu vị đại sư khác sau lưng nhảy lên chạy tới triền núi.

Vương Nhân Tôn ổn định bước đi, đề đao muốn đuổi theo, lại bỗng nhiên nghe được bên tai truyền đến “Đinh” một tiếng, vội vàng xoay người dùng sức vung đao lên, chặn lại hàn quang, rơi rớt trên mặt đất.

“Đường Môn Thấu Cốt Đinh?” Vương Nhân Tôn hơi hơi chau mày, “Chuyến này còn dinh dáng đến người của Đường Môn, thiên hạ võ lâm vậy mà thật sự muốn đưa một hài tử vào chỗ chết? Ngươi là đệ tử của ai, Đường Hoàng? Đường Huyền? Hay là Đường Liên Nguyệt?”

Đường Liên sửng sốt, cái tên Pháp Diệp tôn giả này hắn chưa bao giờ nghe qua, nhưng người này vừa mở miệng đã đọc ra tên của ba vị Đường Môn không xuất thế. Tên của trưởng lão chuyên truyền đệ tử võ học, tựa hồ đối với Đường Môn rất có hiểu biết, hắn ôm quyền: “Tại hạ Đường Liên, năm mười sáu tuổi dưới tay Đường Liên Nguyệt sư phụ học ngoại phòng tuyệt kỹ, sau nghe mệnh lệnh của sư phụ đến Tuyết Nguyệt thành, hiện giờ là đệ tử dưới tay Tuyết Nguyệt thành, thành chủ Bách Lý Đông Quân.”

“Ngươi là đệ tử của tên Bách Lý Đông Quân? Được, ta đây không giết ngươi. Còn hòa thượng ngươi là ai? Nhìn quen mắt, hình như đã từng gặp qua, là Đại Giác đệ tử?” Vương Nhân Tôn quay đầu hỏi Vô Thiền.

Vô Thiền chắp tay trước ngực: “Bần tăng vốn là đệ tử của Vong Ưu thiền sư, Vô Thiền. Tạm tới Cửu Long tự tu luyện Kim Cương Phục Ma thần thông.”

“Vong Ưu? Xem ra đều là đệ tử cố nhân. Cho nên nói, người trên kia là sư đệ ngươi?” Vương Nhân Tôn hỏi.


“Phải.” Vô Thiền dứt khoát đáp.

“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi là muốn đi cứu hắn, hay là đi giết hắn?” Vương Nhân Tôn hỏi.

“Không biết.” Vô Thiền lắc đầu.

“Không biết?” Vương Nhân Tôn hơi chau mày.

“Thỉnh tôn giả cho tiểu tăng một đáp án.” Vô Thiền cúi đầu.

“Đáp án đều ở đao, tự mình tìm đi.” Vương Nhân Tôn đồng tử co chặt, dùng sức mà cầm đao trong tay.

“Không biết trước khi tôn giả xuất gia, tên họ là gì?” Đường Liên bỗng nhiên nhớ tới một người, hỏi.

“Vương Nhân Tôn.”

“Toái Không Đao!” Nghe thấy cái này tên, Đường Liên kinh hô. Một đao toái tẫn trời cao, được xưng bá đao, gọi là toái không đao. Mười hai năm trước, chính là danh liệt thiên hạ một trong ba loại thanh đao tuyệt thế, cùng trưởng lão Tuyết Nguyệt thành Diệp Mộ Bạch, Côn Ngô đao tề danh!

Vương Nhân Tôn đột nhiên vung đao lên, cất cao giọng nói: “Tới tìm đáp án của ngươi đi!”

Mà trong phá miếu, Vô Tâm từ trong trường bào của mình trong lấy ra một cái bọc, thần sắc trịnh trọng, chậm rãi hướng về trước mở bao đem đồ vật bên trong ra, đặt ở trên Phật đàn.

“Đó là cái gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.


Tiêu Sắt nhíu mày nhìn hồi lâu rồi nói: “Chẳng lẽ đây là xá lợi trong truyền thuyết?”

“Xá lợi?”

“Có một số cao tăng sau khi tọa hóa, kinh hỏa đốt cháy nhưng trân châu trong xương cốt bất dung bất diệt, liền được gọi là xá lợi. Trong Kinh Phật nói, viên xá lợi từ “Lục Tam La Mật” với “Giới Định Tuệ” chờ công đức sở huân tu, là người tu hành bởi vì Giới Định Tuệ đạo lực mà thành, tâm cùng Phật tương hợp.(*) Mỗi một viên xá lợi đều rất trân quý, là thánh vật của Phật gia.” Tiêu Sắt giải thích.

(*) đọc xong không hiểu:">

Vô Tâm đặt viên xá lợi lên Phật đàn, chậm rãi đi xuống: “Tất cả mọi người đều nói Lão hòa thượng sau khi chết, thân thể nháy mắt trần diệt, nhưng thật ra ở bên trong tro tàn, còn lưu lại một viên xá lợi. Vì vậy dù xa xôi ngàn dặm ta cũng phải đem viên xá lợi này về đến Vu Điền quốc, Lão hòa thượng lúc còn sống không quay về được, sau khi chết nhất định được trở về.”

Vô Tâm nói xong ngồi ngay ngắn xuống dưới, nhắm hai mắt lại, trong tay nhẹ vê Phật châu, cùng ba trăm hòa thượng dưới chân núi kia tụng kinh văn.

Theo âm thanh kinh văn tụng, viên xá lợi bỗng nhiên phát ra từng tia sắc sáng vàng, Phật đàn phía trên hư hư ảo ảo phảng phất xuất hiện một bóng hình……

“Tiêu Sắt, đây……” Lôi Vô Kiệt kinh hãi, nhịn không được mở miệng dò hỏi, lại bị Tiêu Sắt giơ tay, Tiêu Sắt nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng nói chuyện.”

Trên Phật đàn thân ảnh theo tiếng tụng kinh càng ngày càng chân thực, là một lão tăng áo bào màu tro, tóc mày bạc trắng, gương mặt hiền từ. Lão tăng từng bước từ Phật đàn đi xuống, nhìn Vô Tâm ngồi ngay ngắn trên mặt đất, cong người xuống, nhẹ nhàng lên vỗ đầu hắn: “Hài tử……”

“Sư phụ!” Vô Tâm vẫn luôn lấy “Lão hòa thượng” để gọi Vong Ưu đại sư, rốt cuộc vào giờ phút này hô lên hai tiếng “Sư phụ”. Hắn quỳ lạy trên mặt đất, nước mắt mãnh liệt tràn ra.

“Hài tử ngoan, đừng khóc.” Vong Ưu hơi hơi mỉm cười, “Tới nơi này làm gì, con nên về nhà đi.”

“Nhà của Vô Tâm là Hàn Sơn tự.” Vô Tâm nức nở nói.

“Đứa nhỏ ngốc, Hàn Sơn tự chỉ là nơi sống tạm thời, hiện giờ con trưởng thành rồi, nên trở về nhà của mình. Nhà của con là ở một nơi tự do, là phương ngoại chi cảnh, thiên ngoại chi thiên.” Vong Ưu lắc đầu.

“Đệ tử chỉ muốn về Hàn Sơn tự.” Vô Tâm giờ phút này lại như một tiểu đồng kiên quyết lặp lại những lời này.

“Thật là một đứa nhỏ ngốc, cũng chỉ có những người đó cảm thấy, con sẽ trở thành mồi lửa điên đảo thiên hạ.” Vong Ưu thở dài, đứng lên quay người đi.

“Sư phụ! Thỉnh chỉ điểm cho Vô Tâm.” Vô Tâm rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng Vong Ưu.


“Kỳ thật ta vẫn luôn cảm thấy chúng ta không phải thầy trò, chỉ là làm bạn cùng nhau đi qua một đoạn đường thôi. Hiện giờ con đường của ta đã đi xong, con đường còn lại, liền chỉ có thể dựa vào chính con tự đi. Con chỉ cần nhớ kỹ một câu, đừng quay đầu lại.” Vong Ưu không quay đầu lại nhìn Vô Tâm, đi từng bước một tiến về phía trước, thân ảnh từng chút một tiêu tán.

“Vô Tâm cẩn tuân sư phụ pháp chỉ!” Vô Tâm dùng sức cúi đầu.

“Đây là quỷ…… Sao?” Lôi Vô Kiệt nhìn thân ảnh hơi phát run.

“Nghe nói Phật môn lục thần thông có một môn gọi là ‘Lậu Tẫn thông’, người tuy chết, nguyên thần lại bất diệt, đến khi một tia chấp niệm ở phàm trần cuối cùng tan đi.” Tiêu Sắt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người sau khi chết, nguyên thần bất diệt, cũng biết phật hiệu ảo diệu, không thể nói bừa.

Vô Tâm cũng đứng lên, lau đi nước mắt trên mặt, trường bào vung lên, lần thứ hai biến về phong độ hòa thượng nhẹ nhàng, tựa hồ hoàn toàn quên mất vừa rồi ở trên mặt đất quỳ rạp nháo khóc như trẻ con, hắn hắng giọng, trầm giọng nói: “Đi thôi.”

“Lúc này, đừng giả bộ ra vẻ thanh cao như tuyết nữa. Vừa nãy, chúng ta đều thấy hết rồi.” Tiêu Sắt châm chọc hắn.

“Haizz, vốn định trở thành kiểu hòa thượng bất cần đời rồi lại cao ngạo như thần tiên, nhưng không nghĩ tới chỉ một Lão hòa thượng ta cũng luyến tiếc, thất sách thất sách a.” Vô Tâm cười hì hì nói, “Nhưng lão hòa thượng không phải nói rồi sao, con đường phía trước, ta phải tự mình đi. Tuy rằng sau khi lão hòa thượng chết, con đường đầu tiên ta đi, chính là vạn trượng huyền nhai a.”

“Vong Ưu đại sư phật hiệu ảo diệu, nhưng có câu nói này không đúng. Con đường còn lại, không phải chỉ một mình ngươi đi.” Tiêu Sắt thâm sâu nói.

“Hửm?” Vô Tâm như suy tư gì mà cười.

“Còn có bọn ta cùng ngươi đi.” Lôi Vô Kiệt cười nói, sải bước đi về phía cửa.

Tiêu Sắt ôm đôi tay vào trong tay áo, lười biếng đi theo, Vô Tâm cười, lắc đầu đi sau cùng. Ba người cuối cùng vai cũng vai ra khỏi chùa miếu, một người hồng y, ánh đỏ trong mắt trong suốt, một thân bạch y như tuyết khóe miệng mỉm cười, còn lại là một người mặc thiên kim cừu đi hai bước liền ngáp một cái, chỉ là có duy nhất một điểm tương đồng, trong mắt ba người, châm lên tia sáng mà chỉ thiếu niên mới có.

“Chính là bọn họ?” Tiêu Sắt đi tới cửa, lười nhác hỏi.

“Chính là bọn họ.” Vô Tâm cười nói.

Bên ngoài chùa miếu, bảy tăng nhân mặc áo cà sa ngồi ngay ngắn ở nơi đó, có gương mặt hiền từ cười mà không nói, có gương mặt như La Hán tức giận trừng mắt, có người lại cúi đầu nhắm mắt như chợp mắt.

Bản tướng La Hán trận!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương