Chính diện là ba gian chính phòng, bên trái còn có một gian nhà bếp. Những lễ vật hôm qua đưa tới đều chất chồng trong góc phòng. Tiểu viện đã được người ta quét tước sạch sẽ, nhìn có vẻ rất gọn gàng.
"Không tệ!" Ngụy Hàn hài lòng mà cười, nhưng không hề ở lại đây.
Hắn thay y phục rồi đến chỗ người môi giới gần đó, mở miệng liền muốn thuê phòng.
Chưởng quỹ môi giới thấy hắn thiếu niên cũng không khinh thị hắn, cười hỏi: “Không biết công tử muốn thuê phòng thế nào? Chúng tôi có rất nhiều phòng ốc để lựa chọn, giá cả cao thấp đều có có, chi bằng để lão hủ giới thiệu với ngài một phen.”
“Không cần, ta từ xa đến ở nhờ thân thích.” Ngụy Hàn thuận miệng giải thích: “Nhà ở trong con hẻm nhỏ Thiên Bảo, nhưng trong nhà nhiều người, tại hạ cảm thấy không thoải mái. Vì thế muốn chuyển ra ngoài sống một mình, không biết có ngôi nhà nào gần hẻm không?”
“Có!" Chưởng quỹ môi giới sai người lấy ra địa đồ, chỉ vào ngõ hẻm Thiên Bảo mà nói: "Ngỏ hẻm này có hết thảy 32 gia đình, trong đó có 5 nhà đang cho thuê, 3 nhà bên ngoài đang bán, ngài có thể tùy ý chọn một căn."
“Nếu công tử còn chưa hài lòng, lão hủ đề nghị ngài chọn bộ căn nhà sát vách trên đường Duyên Giang. Nơi nay gần sông, đường sông rất náo nhiệt. Có liễu xanh hai bên bờ, thỉnh thoảng còn có thuyền bè qua lại, vô cùng thích hợp để sống.”
"Ừm!" Ngụy Hàn gật một cái.
Phát hiện Bồ Hưng Hiền tặng tiểu viện là căn số 17 trong ngõ Thiên Bảo. Căn bên trái là căn số 18 vẫn trống không.
"Gian viện này tiền thuê bao nhiêu?" Ngụy Hàn hỏi thăm.
"Căn này thuộc một phú hộ trước kia trong thành, vừa thuê vừa bán. Nếu bán thì 800 lượng, thuê thì một năm 23 lượng.” Chưởng quỹ môi giới cười khanh khách trả lời.
"Rẻ vậy sao?" Ngụy Hàn hơi kinh ngạc.
Dù 800 lượng mặc dù là giá trên trời, thế nhưng đất này có giá đó thì không đúng cho lắm.
“Công tử có chỗ không biết." Chưởng quỹ môi giới thở dài nói: "Bắt đầu mùa đông đến nay bởi vì tai hoạ binh phỉ hoành hành, huyện Thanh Sơn cũng phát triển rất khó khăn. Rất nhiều người giàu có đều muốn dời đến quận thành, thế nên giá nhà cũng hạ xuống không ít.”
“Nếu ngày trước, thì nhà ở khu vực này không có ngàn lượng khó rớ tay vào. Nhưng bây giờ nếu ngài có ý muốn mua, hạ giá thêm mấy chục lượng cũng không thành vấn đề.” Ngụy Hàn nghe vậy có chút tâm động.
Hiện tại hắn có trong tay ít bạc, tất nhiên không muốn bạc đãi chính mình. Về phần tại sao có Bồ Hưng Hiền tặng tiểu viện, còn phải đi thuê thêm là do hắn muốn có nhiều chỗ ẩn nấp mà thôi. Thỏ khôn có ba hang, đạo lý này hắn vẫn hiểu.
Làm một người bất tử, nhất định phải cẩn thận mới được. Lỡ có người nào đó không vừa mắt hắn, đâm hắn một đao thì sao? Thấy hắn phát tài thì nửa đêm lẻn vào tiểu viện giết hắn thì sao?
Cẩn thận không phải là thừa, dù là thân bất tử cũng chỉ có thể đảm bảo phần lớn vết thương có thể khôi phục mà thôi. Lỡ có người chém hắn là ngàn mảnh, không phải hắn ngủm củ tỏi?
"Chưởng quỹ, gian viện này thế nào?" Ngụy Hàn đột nhiên chỉ vào một tiểu viện ở phố Duyên Giang.
Gian viện này chỉ cách ngõ Thiên Bảo một con đường. Kỳ thật cũng chỉ cách một bức tường mà thôi, phía sau tiểu viện của Ngụy Hàn cách tiểu viện Duyên Giang một bức tường, so ra nó còn lớn hơn tiểu viện cỏn con của hắn.
“Căn nhà này là sản nghiệp của phú thương Lưu Ký, vừa bán vừa cho thuê.” Chưởng quỹ môi giới cười giới thiệu: “Vị trí của nó là tốt nhất, đi qua bên kia sông cũng được, ngồi xem cảnh sắc sông nước, có ba gian chính, năm phòng ở, đầy đủ trang bị nội thất, dọn vào là có thể ở được.”
“Nhưng vị trí căn phòng này quá tốt, phú thương Lưu Ký cũng nắm giá rất sát. Một ngàn năm trăm lượng, một hào cũng không thể thiếu. Nếu thuê thì đắt hơn một chút, một năm đến 50 lượng.”
“Công tử, nếu rộng túi thì lão hủ đề nghị ngài mua chỗ này. Vì năm nay giá cả thấp mới như vậy, những năm sau viện này phải mất đến hai ngàn lượng mới mua được đấy.”
Ngụy Hàn nghe vậy trong lòng tính toán một phen. Hôm qua các phú thương nể mặt sư phụ đưa lễ vật đến. Vốn nghĩ có thể mua được hai tiểu viện, bây giờ xem ra không thể được, trước mắt thuê cái đã.
"Được!" Ngụy Hàn trầm tư một lát rồi: "Hai căn nhà ta vừa hỏi lúc này đều thuê hết, trả trước tiền thuê hai năm được không?”
“Được chứ, được chứ.” Chưởng quỹ môi giới nhất thời vui cười: “Lão hủ sẽ làm khế ước ngay, xin công tử đợi một chút.”
Vừa nói, chưởng quỹ vừa bắt đầu làm việc. Rồi sai người dâng trà, tự mình đưa hắn đến phòng chờ. Thái độ nhiệt tình hơn lúc trước gấp trăm ngàn lần.
Sau khi bận rộn, Ngụy Hàn nhẹ nhàng thuê được hai căn nhà. Trong đó tiền thuê đại viện bờ sông hai năm là 100 lạng, tiểu viện hẻm Thiên Bảo là 46 lạng. liền đem cái này hai bộ viện cho thuê xuống dưới.
Phí môi giới 15 lạng, tổng cộng 161 lạng, hiện tại hắn vẫn còn thừa 1039 lạng bạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook