Nhanh chóng lấy được ba toàn tiểu viện, trong lòng Ngụy Hàn cảm thấy đáng giá, chí ít ở thế giới này hắn cũng có một ngôi nhà. Sư phụ Bồ Hưng Hiền tặng tiểu viện được Ngụy Hàn đặt là tiểu viện số 1. Sau đó đến tiểu viện bên cạnh, được gọi là tiểu viện số 2. Sau cùng là đại viện bờ sông được hắn gọi là tiểu viện số 3.

Đứng tại tầng thứ hai của đại viện bờ sông, từ trên cao có thể trông thấy bao quát cả ba tiểu viện, một suy nghĩ mơ hồ loé lên trong suy nghĩ của hắn.

"Về sau phải âm thầm nối thông ba tiểu viện này với nhau mới được.”

“Mặt ngoài ta ở tiểu viện số 1 nhưng đó chỉ là ngụy trang, tiểu viện số 2 cũng là nguỵ trang, trên thực tế ta ở tiểu viện số 3 tốt nhất.”

“Cho dù địch nhân có đánh bất ngờ, nơi này thông suốt bốn phương, đường sống của ta cũng nhiều hơn mấy phần, đảm bảo được an toàn.”

Ngụy Hàn hài lòng với kế hoạch đó, nhanh chóng bắt đầu cải tạo. Đầu tiên hắn mang những thứ đáng giá đến giấu ở viện số 3, phòng ngủ của hắn cũng chọn tầng cao nhất ở viện số 3, thuận tiện ở trên cao nhìn xuống giám sát địch nhân.

Ở viện số 1 và viện số 2 thì đào ra khắp nơi đặt bẫy rập, gắn que trúc vót nhọn. Trong vườn rau thì trồng các loại độc thảo, trong các phòng đều nhồi đầy bao phấn độc. Với y thuật hiện tại của Ngụy Hàn, việc chế ra phấn độc dễ dàng như trở bàn tay.

“Đáng tiếc không có tài liệu đầy đủ, không chế được cung nỏ, bôi chút độc lên mũi tên cũng tốt.”

“Hay là làm vài cái bẫy giết người, đảm bảo để kẻ địch sống không bằng chết.”

“Nhưng bây giờ tạm thời chưa đủ.”

Ngụy Hàn vẫn bận từ sáng sớm đến chạng vạng tối mới dừng lại. Một bên thưởng thức kiệt tác của mình, một bên tự lẩm bẩm.

Bận rộn cả một ngày rồi, Ngụy Hàn ngồi trong tiểu viện bờ sông. Trước mặt là một bàn lớn đầy thức ăn, với cấp bậc trù nghệ của Ngụy Hàn bây giờ, dù tiện tay nấu một món đơn giản cũng trở thành cao lương mỹ vị khiến người ta chảy nước miếng rột rột.

Hắn thưởng thức ánh trăng tĩnh mịch, đắc ý ăn cơm. Hạnh phúc về cuộc sống tạm bợ này khiến Ngụy Hàn thoải mái ngâm nga. Sau hơn mấy tháng xuyên qua mới có một ngôi nhà cho bản thân. Rốt cuộc không cần phải chen chúc trên giường chung nữa, có thể ăn no mặc ấm, đây là chuyện không dễ dàng gì.

"Cái viện này đủ lớn, có thể trồng vài cây ăn trái!"

"Còn phải đặt làm một cái sân luyện võ, không có việc gì có thể luyện võ!"

Ngụy Hàn thỏa mãn lên kế hoạch.

Sau khi ăn uống no nê xong, hắn nuốt hết ba viên Hổ phách tẩy tủy đan. Lập tức phát huy công dụng tẩy tinh phạt tuỷ, nâng cao nền tảng căn cơ. Có thứ đồ tốt này, tất nhiên Ngụy Hàn phải lợi dụng triệt để.

Uống vào có cảm giác như đang uống dung nham vậy, toàn thân nóng hổi bắt đầu đổ mồ hôi. Các tạp chất theo lỗ chân lông liên tục thoát ra ngoài, có một cảm giác thông thấu bao phủ toàn thân khiến quyền phong của hắn cũng sắc bén hơn.

Hiện tại Hỗn Nguyên Công và Ngũ Cầm Quyết đều đã đột phá đại thành, sắp đạt viên mãn là cực hạn. Trong tay hắn vẫn còn 1039 lượng bạc, vì không thiếu tiền nên hắn tiếp tục mở hình thức treo máy x10 lần. Xem chừng chỉ mấy ngày nữa, cả hai môn công pháp sẽ thông suốt đến cực hạn.

Qua một tháng rèn luyện công pháp, mỗi ngày Ngụy Hàn đều hấp thụ một lượng lớn dược liệu và thịt cá. Thể phách được rèn luyện đến cấp kim cương thiết cốt. Cơ thể thiếu niên mười bốn tuổi gầy yếu nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.

Bắp thịt trên tay nổi lên rõ ràng, tay chân cũng dài ra một chút. Ngũ Cầm Quyết được hắn đánh ra một cách thành thạo. Khi giống một mãnh hổ vượt qua khe núi, có lúc lại giống khỉ đang leo cây, một hồi lại giống gấu ngựa đè é con mồi.

Hiện tại một cánh tay của hắn đã nhấc được hơn 1000 kg, thực lực đã sớm nghiền ép võ giả Luyện Lực cảnh cùng cấp. Sau khi khổ luyện trở về, Ngụy Hàn thở ra một hơi khí tức chấn động chim chóc trong bán kính 100 m.

Đêm khuya, tắm rửa một thân đầy mồ hôi xong thì hắn trở về phòng nghỉ ngơi. Hắn thả người lên chăn ấm nệm êm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng còn chưa ngủ được bao lâu đã giật mình nửa đêm vì âm thanh huyên náo.

Thông qua khe hở của cửa sổ, nhìn xuống một cái. Chỉ thấy tiểu viện số 1 tại hẻm Thiên Bảo có mấy bóng người lén lút đi tới.

Vì lầu gác của viện số 3 tương đối cao, Ngụy Hàn hoàn toàn có thể nhìn thấy bọn họ từ trên cao. Trong phòng hắn không đốt nến, từ ngoài không thể phát hiện có người đang nhìn chăm chú bọn họ.

“Nhanh như vậy đã đến sao?” Ngụy Hàn thoáng có chút kinh ngạc, ngược lại là cũng không hoảng loạn.

Ý định ngu ngục của hai huynh đệ Trần thị, sao hắn lại không nhìn ra chứ? Tất nhiên hắn sẽ không mù mắt, ngồi yên để đối phương muốn xử lý thế nào thì xử lý rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương