Chương 6

[Trans:Khoi]

[Beta: Forliags]

 

Buổi giới thiệu ngành học trước định hướng.

Đó là một sự kiện trong đó các giáo sư sẽ giải thích rõ ràng các khóa học họ sẽ giảng dạy trong học kỳ trước mặt các sinh viên.

Không ngoa khi nói rằng, đối với các giáo sư, đây là một trong những sự kiện quan trọng nhất của năm. Thể hiện tồi tệ trong buổi giới thiệu ngành học trước định hướng đồng nghĩa với việc thấy tờ đăng ký môn học trống trơn.

Tất cả giáo sư đều tận tâm thu hút những sinh viên xuất sắc.

Số lượng và chất lượng sinh viên, sức chứa lớp, và đánh giá khóa học - tất cả đều là những tiêu chí đánh giá mà không giáo sư nào có thể bỏ qua.

Kỷ nguyên mà năng lực của một giáo sư chỉ được đánh giá dựa trên nghiên cứu và bài báo đã qua.

Tuy nhiên, ngay cả với các giáo sư kỳ cựu, việc chuẩn bị cho một buổi giới thiệu ngành học thật tốt lại là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.

"Ồ, tôi vẫn còn gặp ác mộng về buổi giới thiệu ngành học trước định hướng đầu tiên."

Kasim rùng mình như đang nhớ lại điều gì kinh khủng.

Anh ta đề cập đến việc do quá lo lắng, vì thế nên anh ta đã làm hỏng buổi giới thiệu, dẫn đến các lớp học trống và các khoản tài trợ nghiên cứu giảm.

"Thực sự mà nói, nếu những giáo sư như ngài ngủ gật trên sân khấu giới thiệu ngành học trước định hướng thì giảng đường có thể sập đổ, nhưng..."

"Nhưng?"

"Mọi người có kỳ vọng cao. À, nếu là tôi, tôi sẽ cảm thấy gánh nặng và bỏ chạy khỏi đó."

Lời của Kasim là sự thật.

Dù sao thì, đó cũng là buổi giới thiệu ngành học trước định hướng của một Anh Hùng. Sinh viên và giáo sư đều rất quan tâm đến việc tôi đã chuẩn bị loại lớp học nào và sẽ giới thiệu nó như thế nào.

"Tôi có thể hỏi ngài là ngài đã chuẩn bị cho buổi giới thiệu như thế nào không?"

"Tôi chưa có những chuẩn bị gì đáng kể cả."

Kasim có vẻ thất vọng nhưng lại nở nụ cười,

"Cho dù đó là buổi giới thiệu ngành học trước định hướng hay bất cứ điều gì khác, hãy cứ cho tôi biết nếu ngài cần giúp đỡ. Tôi sẽ hỗ trợ hết sức có thể trong khả năng của mình."

"Cảm ơn. Ta sẽ ghi nhớ điều đó."

Thông thường, các giáo sư trong Khoa Chiến Đấu sẽ trình diễn một màn trình diễn kiếm thuật an toàn. Tuy nhiên, đối với tôi, người có kỹ năng cơ bản chỉ tương đương với một Anh Hùng, thì đó không phải là lựa chọn khả thi.

"Nếu một Anh Hùng thực sự ở vị trí này, họ sẽ không trình diễn kiếm thuật."

Tôi đã suy nghĩ về điều mà một Anh Hùng thực sự sẽ trình bày. Mặc dù tôi không nói rõ với Kasim, nhưng tôi đã có một số ý tưởng về câu trả lời.

Là đệ tử duy nhất của Anh Hùng, tôi hiểu hơn ai hết lớp học mà ngài ấy muốn xây dựng.

Trong khi đó, tại văn phòng hành chính của Rosenstark, một sự hỗn loạn chưa từng có đang diễn ra.

"Cái gì! Tại sao lại có nhiều đơn xin nhập học như vậy? Từ bao giờ mà mọi người lại trở nên quan tâm đến việc tiêu diệt quỷ như vậy!"

Eve, trưởng phòng hành chính, đang giật tóc mình.

"Chỉ cần học ở nhà thôi, bọn nhóc này!"

Cô ấy nhìn đống hồ sơ nhập học trước mặt với vẻ mặt bối rối. Các nhân viên cấp dưới không thấy đâu, nhưng Eve chắc chắn họ cũng có biểu cảm tương tự.

Rosenstark có tổng cộng ba ngành học:

  1. Chiến Đấu (Võ thuật)
  2. Pháp Thuật (Huyền bí)
  3. Hỗ Trợ (Chế Tạo)

Là giáo sư Khoa Chiến Đấu, tôi đã nhận vai trò này, kết quả là 15.351 hồ sơ nhập học đã đến Khoa Chiến Đấu với sức chứa tân sinh viên là 300.

Cần lưu ý rằng thông thường chỉ có khoảng hai nghìn sinh viên nộp đơn, người ta có thể tưởng tượng khối lượng công việc mà phòng hành chính hiện đang phải xử lý.

Nghĩ về việc thông thường chỉ có khoảng hai nghìn sinh viên nộp đơn, người ta có thể tưởng tượng khối lượng công việc mà phòng hành chính hiện đang phải xử lý.

Eve thốt lên.

“Từ Lực lượng Phòng vệ ở làng Juen? Kinh nghiệm chinh phục con quỷ cấp thấp 'Voight'? Tại sao lại có thể để những thông tin như thế này trong phần giới thiệu chứ…? Cậu nhóc này thực sự nghĩ mình sẽ được chọn à?”

Giữa lúc đó, ngay cả những sinh viên đang nghỉ phép cũng gửi đơn xin quay lại.

“Ờ, ugh. Cứu tôi. Không, giết tôi đi!”

Nhiệm vụ của Eve là xem xét hồ sơ của các ứng viên, sàng lọc và gửi những người được chọn đến phỏng vấn. Đây là một công việc không bao giờ được xử lý một cách bất cẩn.

Nếu một ứng viên không đủ tiêu chuẩn đi phỏng vấn, phòng hành chính, đặc biệt là Eve với tư cách là thành viên cấp cao, sẽ gặp rắc rối lớn.

‘À, tôi muốn về nhà.’ Eve hét lớn.

Dù sao, các ứng viên lọt vào vòng đầu tiên phải vượt qua một số bài kiểm tra tài năng và năng khiếu trước khi hoàn thành cuộc phỏng vấn.

Chỉ khi đó họ mới có thể tự hào đeo huy hiệu học sinh của Rosenstark.

Quá trình này, phù hợp với danh tiếng của Rosenstark, là cực kỳ tỉ mỉ, và kết quả là 300 suất cho sinh viên năm nhất hiếm khi được lấp đầy.

“Lần này, nó không chỉ đầy; nó sắp nổ tung. Và với trình độ học sinh cao nhất từ trước đến nay…”

Eve liếc nhìn một chồng tài liệu riêng biệt. Đương nhiên, đó không chỉ là những ứng viên không đủ tiêu chuẩn.

‘Wow, đây giống như những nhân vật trong tiểu thuyết vậy…’

Hậu duệ của một gia tộc sở hữu thanh kiếm nổi tiếng.

Hay người thừa kế của một gia tộc kiếm thuật danh giá.

Hậu duệ của một tù trưởng bộ lạc, v.v.

Nhìn vào họ, có rất nhiều người mới đến với lý lịch có vẻ khó tin. Cấp dưới của Eve, Jace, lẩm bẩm từ phía bên kia của tài liệu.

“Eve, những người này có thật không? Có ai đó đang chơi khăm chúng ta à? Có quá nhiều người đăng ký và chúng ta không thể xem xét hết được”.

“Có lẽ là vậy. Nếu ta biết đứa nhóc nào bịa đặt thông tin, ta sẽ cho chúng biết thế nào là Rosenstark.”

Nữ hoàng Euphemia Cecilia I đã trực tiếp nhấn mạnh rằng việc can thiệp vào công việc của Rosenstark sẽ không có gì thú vị.

Thậm chí, nhìn vào lý lịch của họ cũng có rất nhiều tân sinh viên với những câu chuyện khó tin.

Chỉ có kẻ ngốc có cảm giác hồi hộp nhất thời mới tham gia tham quan phòng tra tấn ngầm của hoàng gia.

"Thế thì danh sách này thực sự phi lý. Chưa từng có tiền lệ nào cho các ứng viên ở cấp độ này nộp đơn với số lượng lớn như vậy kể từ khi học viện được thành lập."

"Ừm, đúng vậy. Thông thường, những người như vậy sẽ đàm phán với người cố vấn của họ."

"Vậy, lần này..."

"Cậu đang hỏi gì vậy?"

Eve cười đắc ý.

"Tất nhiên, đó là nhờ Giáo sư Anh hùng. Cho dù họ là tù trưởng hay người thừa kế kiếm thuật, cứ gom tất cả lại. Họ giống như đom đóm trước mặt mặt trời so với Anh hùng. Có lẽ họ sẽ tự mình đến nếu không có giới hạn độ tuổi."

Mặc dù là một nơi làm việc khiến bạn thường xuyên muốn bỏ chạy, nhưng Eve, trong mọi trường hợp, đều tự hào khi được là một phần của Rosenstark.

Việc bổ nhiệm Anh hùng làm giáo sư là một vấn đề đáng tự hào đối với cô. Ngay cả những người quen của cô cũng phát cuồng. Khi gặp Anh hùng trực tiếp, có lẽ ai cũng muốn xin chữ kí.

"À, đúng rồi. Jace!"

"Sao thế ạ?"

Người cấp dưới mệt mỏi của cô trả lời.

"Chưa nhận được liên lạc gì sao?"

"Liên lạc gì ạ? Từ ai ạ?"

"Từ Anh hùng. Buổi giới thiệu sơ bộ đã diễn ra vào tuần tới. Đã đến lúc ngài ấy liên lạc với chúng ta."

Thông thường, khi buổi giới thiệu sơ bộ đến gần, các giáo sư sẽ làm phiền nhân viên văn phòng hành chính. Các yêu cầu thay đổi tài liệu trình bày hoặc thay đổi trình tự là phổ biến.

Một số thậm chí còn can thiệp vào việc bố trí ánh sáng trên sân khấu. Tuy nhiên, trong trường hợp của Anh hùng, không có bất kỳ liên lạc nào, thậm chí không có một tin nhắn nào. Anh hùng không gửi một kế hoạch đơn giản. Điều đó dễ hiểu khiến những người tổ chức từ văn phòng hành chính lo lắng.

"Ồ, vừa có một ghi chú từ tòa nhà của giáo sư."

"Sao trông mặt cậu có vẻ lo lắng thế? Ngài ấy có yêu cầu vật liệu bất thường không?"

Eve căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Jace. Đó là yêu cầu của Anh hùng, và ngay cả khi đó là một yêu cầu vô lý, họ cũng phải tuân theo.

"Ngài ấy nói không cần gì."

"…Hả? Chắc chứ?"

"Vâng, đó là tất cả những gì ngài ấy truyền đạt."

Eve giật lấy ghi chú từ tay Jace. Chữ viết thẳng tắp. Đầu cô nghiêng ngả.

[Tiêu đề Bài giảng: Cực Đoan]

Giấy chỉ chứa sáu ký tự đó.

* * *

Vào ngày diễn ra buổi giới thiệu ngành học trước định hướng.

Thính phòng chính.

Mặc dù vẫn còn một thời gian trước khi buổi giới thiệu bắt đầu nhưng khán phòng đã chật kín người.

Không chỉ sinh viên, giảng viên mà cả các nhà báo, nhân vật nổi tiếng được phép vào không gian cũng đông đúc khiến khung cảnh trở nên náo nhiệt.

Sự chú ý của họ tập trung 90% vào một người – Eve.

Cô cảm nhận được những ánh mắt ấm áp và nhìn thẳng vào chúng.

Ngay cả trước khi cuộc họp bắt đầu, khán phòng đã chật cứng.

* * *

Người dẫn chương trình nói: “Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu buổi giới thiệu ngành học trước định hướng.”

Điều đáng ngạc nhiên là người chủ trì buổi giới thiệu ngành học trước định hướng lại là Kasim.

Bất chấp thái độ thường ngày của anh ta rất bình thường, giờ đây anh ta tỏ ra nghiêm túc một cách đáng ngạc nhiên. Sau khi phần giới thiệu ngắn gọn kết thúc, anh ta cúi chào và khán giả đáp lại bằng những tràng pháo tay như sấm.

‘Có vẻ như những chỗ ngồi đằng kia là dành cho học sinh mới.’

Ít nhất thì nó khá đa dạng. Thông thường, các học viện áp đặt các hạn chế trong việc tuyển sinh, đặc biệt đối với những người thuần chủng, và thậm chí còn hơn thế nữa nếu họ không thuộc giới quý tộc.

Tuy nhiên, Rosenstark thì khác.

Được thành lập riêng để loại trừ ma quỷ, chỉ cần có kỹ năng thì bất kỳ ai cũng có thể đăng ký. Kết quả là, chỗ ngồi của học sinh được lấp đầy bằng một sự kết hợp bất thường và không ăn khớp với nhau.

Quý tộc và thường dân ở chung một không gian là một cảnh tượng kỳ lạ. Thậm chí còn có một số cá nhân có ngoại hình khác nhau, thuộc các chủng tộc khác nhau, sống rải rác đây đó.

Cảm giác khó chịu lan tới tận chỗ ngồi của giáo sư. Điểm chung duy nhất giữa họ là đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào tôi.

‘…Và có một vài quái vật trong số đó.’

Mặc dù cảm thấy có lỗi khi gọi những đứa trẻ bông xù là quái vật, nhưng không có cách nào khác để mô tả chúng.

Bên cạnh đó, cũng có một số bình luận khen ngợi chúng. Đó là khoảnh khắc mà tôi sẽ xem xét kĩ gương mặt của chúng.

“Ừm... Đã lâu không gặp, Anh hùng. Ngài có khỏe không?

Một giọng nói thận trọng vang đến tai tôi, và tôi quay đầu lại. Một giáo sư trẻ đã đến gần, giả vờ quen biết.

Một khuôn mặt xa lạ trong ký ức của tôi.

Tuy nhiên, nhờ Hoa diên vĩ của Laplace, tôi có thể nhận ra danh tính của gã ta.

Cá nhân được ghi lại:

Jeremy Eitrobin – Hậu duệ của một gia đình nhanh chóng tích lũy tài sản nhờ khai thác sắt – Đã quyên góp đáng kể cho Rosenstark.

Một cá nhân được ghi lại. Một người đã gặp Anh hùng.

Tôi liếc nhìn gã qua cặp kính và chậm rãi gật đầu.

Bất chấp những lời đó, Eitrobin vẫn là một gia tộc nổi tiếng đối với tôi. Gia tộc này thường xuyên được nhắc tới trong vài năm gần đây.

Những câu chuyện về giải độc đắc từ khu mỏ thuộc sở hữu của gia đình hoặc trang phục và phụ kiện xa hoa của họ đã được lan truyền.

“Đã được một thời gian rồi. Giáo sư Eitrobin.”

“Haha, thật vinh dự khi được ngài nhớ đến.”

Lau mồ hôi trên trán, gã nhìn xung quanh.

“Đã lâu rồi khán phòng mới đông đúc như thế này. May mắn thay, chúng tôi đã mở rộng nó bằng khoản quyên góp cách đây một thời gian.”

Gã ta nói với giọng điệu có phần kiêu ngạo.

“Nhân tiện, ngài đã tìm được học sinh nào mình thích chưa?”

“Một vài.”

“Haha, có quá nhiều thứ khiến tôi phải lo lắng. Các giáo sư khác cũng thực sự thích chúng. Tất cả là nhờ có ngài, Anh hùng.”

Không sai khi ánh mắt của các giáo sư xung quanh nhìn vào ghế học sinh rất kỳ dị.

Rosenstark tiến hành đăng ký khóa học thông qua quá trình phỏng vấn.

Nói cách khác, buổi giới thiệu ngành học trước định hướng là cơ hội để các giáo sư quan sát những cá nhân có thể trở thành học sinh ưu tú của họ.

“Quả nhiên, không biết ai sẽ là người may mắn khi được trở thành học sinh của ngài… Chà, nếu tôi trẻ hơn mười tuổi, có lẽ tôi cũng sẽ tham gia cùng với các em học sinh dưới kia.”

Giáo sư Eitrobin tiếp tục một cách vui vẻ.

“…”

Một kẻ xu nịnh trắng trợn. Thông thường, trong những tình huống như vậy, Anh hùng sẽ rút lui khỏi cuộc trò chuyện.

Tuy nhiên, tôi không có ý định hành động giống y hệt những gì mà Anh hùng từng làm.

Không cần phải xua đuổi những người bước vào. Ngược lại, nên hòa nhập vừa phải, vì người ta không bao giờ biết khi nào mình cần giúp đỡ cho nên không nhất thiết phải rũ bỏ hết các mối quan hệ bên ngoài.

"Cảm ơn. Công việc kinh doanh của gia tộc ngươi có tốt không? Ta nhớ là hình như gia tộc ngươi là một gia tộc khai thác sắt.”

 

Giáo sư Eitrobin khẽ mở miệng. Như bị bất ngờ, gã ta chớp mắt thật nhanh.

“Tại sao ngài lại hỏi vậy?”

“Ồ, không, không có gì đâu. Thật bất ngờ khi ngài lại quan tâm đến chuyện gia tộc của chúng tôi… Không, đó là một vinh dự”.

Giáo sư Eitrobin, người đang lắp bắp trong lời nói, đột nhiên im lặng. Ánh mắt của gã lúc này đang nhìn thẳng về phía trước.

“…H-Hiệu trưởng ạ.”

Yussi nắm chặt tay và im lặng nhìn gã ta.

“Ha.”

Tiếp theo là một tiếng thở dài lạnh lẽo.

“Lần tới, tại sao ông không giao lưu với những người phù hợp với vị thế của mình hơn nhỉ, Giáo sư Eitrobin.”

"Vâng vâng. Tôi sẽ khắc sâu điều này vào tâm trí. Hãy tiếp tục cuộc trò chuyện của ngài đi ạ. Giờ thì tôi xin phép được cáo lui.”

Giáo sư Eitrobin đã khéo léo rút lui mà không cần chờ chỉ thị thêm. Bóng dáng của gã nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của tôi.

Yussi cau mày nhìn theo bóng lưng đang xa dần.

“Hắn ta quá khác biệt để gần gũi.”

“Tôi tưởng anh sẽ nói thế. Dù sao đi nữa, bây giờ tôi sẽ theo sát anh.”

Không đợi câu trả lời, Yussi đã ngồi xuống bên cạnh tôi. Mùi thuốc còn đọng lại trong không khí.

“Tôi đã phải vật lộn với các phóng viên suốt thời gian qua. Cái lưng của tôi nó đã làm viêc quá sức rồi”

Thịch—

Khi Yussi xoay đầu sang trái và phải, âm thanh xương gãy vang lên.

Sau đó, cô lấy ra một vật hình vuông từ trong túi của mình.

Đó là một vật giống như viên gạch màu đen, dày bằng một cuốn sách mỏng. Nó có một khung hình chữ nhật làm nền, bên trong có các hình ảnh thay đổi.

“Đó là cái gì vậy?”

“Ồ, Anh hùng, có lẽ anh mới nhìn thấy nó lần đầu tiên. Nó được gọi là ‘Đầu nối’.”

Đầu nối.

Theo Yussi, đó là một tạo tác ma thuật được làm bằng đá ma thuật. Nó được trao cho sinh viên và nhân viên, phục vụ như một phát minh để kiểm tra các lịch trình và thông tin khác nhau của học viện.

Nó chỉ tương thích trong hệ thống chính của Rosenstark, hạn chế sử dụng nó trong khuôn viên học viện.

Tuy nhiên, nó đã nhận được lời khen ngợi vì nhiều chức năng khác nhau, bao gồm cả tính năng cộng đồng, giữa các sinh viên và nhân viên.

“Nó đã không tồn tại được lâu. Tuy nhiên, nó đã trở nên khá phổ biến do sự tiện lợi ngày càng tăng về nhiều mặt sau khi được phân phối.”

“…Nó có chức năng nào khác ngoài việc kiểm tra thông tin về các lớp học không?”

“Chà, nó phục vụ nhiều mục đích khác nhau ở một mức độ nào đó.”

Yussi chạm vào Đầu nối khi cô ấy nói.

Sau vài cử động của tay cô, khuôn mặt của Eitrobin xuất hiện trên đó. Dưới đây, đã có những đánh giá về Eitrobin.

– Giáo sư môn ‘Lịch sử của quỷ’

– Đánh giá: ★ 2.1/5.0

└ Có vẻ sống để khoe khoang.

└ Không hiểu tại sao ông ấy cứ khoe khoang về sự giàu có của mình trong giờ học.

└ Hãy rút ngắn Giáo sư Eitrobin thành ba chữ cái: Sự tự ti.

└ Tuy nhiên, ông ấy có vẻ có kiến thức sâu rộng về quỷ.

└ Giáo sư Eitrobin, ông có ở đây không?

[PR/N- Phức hợp kém cỏi trong Kr chỉ có 3 chữ cái nên mới có nhận xét]

Dù có giấu tên hay không, những đánh giá đều được viết ra không chút dè dặt, đủ để khiến người được hỏi cảm thấy khá xấu hổ.

“Anh đã nghe về ‘Đánh giá Giáo sư’ chưa, Anh hùng?”

“Nghe rồi, tôi nghe nói học sinh có thể đánh giá từng bài giảng sau khi kết thúc.”

“Chỉ cần để giáo sư tùy ý quyết định và bỏ bê nó có thể dẫn đến chất lượng giảng dạy giảm sút. Đó là lý do tại sao chúng tôi tiến hành theo cách này, để tạo ra nhận thức.”

Tôi hỏi nhỏ: “Lớp học của tôi cũng được đánh giá như thế này phải không?”

“Đúng, nhưng Anh hùng, anh không cần phải lo lắng. Tôi nghĩ không ai ở đây có nhận thức kém tới mức lại đi chỉ trích anh đâu?”

“…”

Tôi đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào. Trong khi đó, một giáo sư bước lên sân khấu với bầu không khí căng thẳng.

“Sắp bắt đầu rồi. Anh có muốn xem không?"

Yussi mỉm cười với đôi mắt hình trăng lưỡi liềm.

——————

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương