Chương 7

 

[Trans:Na bél]

[Beta: Forliags]

 

Các lớp học của Rosenstark được chia thành hai khoá, các khóa học chính được gọi là (*)'Unir'  và các khóa học nghệ thuật tự do có tên là (*)'Finement'.

Học viên có thể đăng ký một số khóa học Finement mỗi học kỳ mà không vấn đề gì. Tuy nhiên, khi đăng ký khóa học Unir, sinh viên chỉ được một lần.

Điều này dẫn đến sự khác biệt đáng kể về số tín chỉ được phân bổ, số giờ học và tầm quan trọng giữa hai khoá học này.

Thông thường, quyền mở các khóa học của Unir được giao cho các giáo sư dày dặn kinh nghiệm mà năng lực đã được chứng nhận.

Đương nhiên, Unir nhận được nhiều sự hỗ trợ hơn là Finement.

Yussi chỉ định tôi làm người hướng dẫn cho Unir, chính xác là vì tôi đã yêu cầu. Sẽ có lợi hơn khi tham gia các khóa học của Unir hơn là Finement để trau dồi tài năng một cách chặt chẽ hơn.

Cuộc họp vẫn tiếp tục thảo luận về khoá học Finement, nên vẫn chưa đến lượt tôi.

“Hmm, năm nay mọi người có vẻ hứa hẹn hơn mong đợi nhỉ. Thật là xứng đáng khi được phân bổ ngân sách rất phóng khoáng ”

Yussi hài lòng cười khúc khích. Khi cô phát biểu, các giáo sư đều cống hiến hết mình cho cuộc họp, đưa kiến ​​thức chuyên môn của họ lên cuộc họp.

“Cách tổ chức buổi lễ nhập môn như thế này… chúng ta có thể sử dụng phép thuật hiệu quả và chính xác hơn bằng cách tập trung vào năng lượng!”

Giáo sư của Khoa Thần bí, người vừa bước lên sân khấu, đang tạo hình rất khó hiểu về một cục băng lớn bằng ma thuật gió.

Cánh tay áo của anh ta bay phấp phới, cho thấy mức độ tập trung vào năng lượng mà anh ta đã tiêu hao.

Giữa các màn trình diễn khác nhau đang diễn ra trên sân khấu, Yussi thì thầm vào tai tôi,

“Đã đến lúc tạo ấn tượng rồi, anh có nghĩ vậy không?”

"…Ý cô là gì?"

“Anh có thể giải thích cho chúng tôi biết về các lớp học, hay nói cách khác, các cuộc họp giao ban mà anh đã chuẩn bị?”

Tôi nhìn cô ấy. Đôi mắt màu chàm lấp lánh sự tò mò.

*Unir: đoàn kết

*Finement: tinh tế

“Anh quả quyết không đưa ra bất kì điều kiện nào đối với hội đồng quản trị. Tôi đã tò mò từ tuần trước, và gần như tôi muốn phát điên.”

Những người khác, kể cả các giáo sư, cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò.

Tôi chỉ đơn giản trả lời.

“Tôi định chỉ giảng dạy như những điều đã vốn có.”

“Như thế này à…?”

Yussi nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi không có ý tưởng."

Với vẻ mặt bối rối, Yussi vui đùa nghiêng đầu.

Các giáo sư khác, những người đang chuẩn bị bước vào sân khấu giao ban, nói rằng mục đích của việc đứng trên sân khấu giao ban là để thu hút nhiều sinh viên có năng lực hơn.

Tuy nhiên, mục tiêu của tôi lại khác.

“…Đúng hơn là, tôi cần phải lọc bớt học viên.”

Chạy theo ánh hào quang, tôi đã chuẩn bị sân khấu để xua đuổi những kẻ ăn xin khao khát trở thành đệ tử của Anh hùng chỉ để theo đuổi danh vọng phù du.

Tôi liếc nhìn trên bục.

“Tiếp theo là phần tóm tắt bài giảng của Giáo sư Laveen Hawk, ‘Tìm hiểu về chiến trường.'”

Tiếp theo là đến lượt tôi.

Không còn thời gian để lãng phí vào cuộc trò chuyện nữa. Bỏ qua vô số ánh mắt, tôi tiến về phía phòng chờ ở cánh gà sân khấu.

* * *

Phòng chờ cũng trống nên rất yên tĩnh, một không gian tách biệt với tiếng ồn bên ngoài. Bầu không khí làm tôi nhớ đến những nơi ẩn náu mà tôi đã ở trong vài năm qua.

“Fuu…”

Kẻ ‘thế thân’ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Trong bóng tối mờ ảo, mọi thứ xung quanh anh nhanh chóng trở nên mờ nhạt.

Giọng nói của giáo sư vang vọng trên bục giảng, thỉnh thoảng có tiếng reo hò của khán giả và cảm giác mồ hôi chảy dọc xuống lưng anh làm nhoà đi.

Đó là lúc tôi bắt đầu suy ngẫm.

‘Tại sao mình lại lựa chọn đi theo Anh hùng?’

Ban đầu, nó là một điều cần thiết. Nhưng chẳng bao lâu sau, nó đã trở nên nhiều hơn thế. Nếu không, anh ấy sẽ đi theo con đường riêng của mình sau cái chết của Anh hùng. Không liều mạng trên sợi dây mỏng manh nguy hiểm như thế này.

“…”

Anh nhớ lại những kỷ niệm với ‘sự chân thật’.

Ted Redymer, người đứng sau nhân vật mà mọi người không biết đến. Anh đã từng nghe và tận mắt chứng kiến.

Những suy nghĩ chạy qua tâm trí về con người của Ted Redymer khi ngài ấy vượt qua hàng trăm trận chiến và đối mặt với hàng nghìn tay súng bắn tỉa?

Ngài ấy đã phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng nào vậy?

Đây là những sự thật không thể tìm thấy trong một bản nhạc trữ tình hay một cuốn truyện của một thi sĩ. Đó là những thử thách quá khắc nghiệt đối với một con người và là quá trình mà ngài ấy được rèn giũa trở thành vị cứu tinh của nhân loại.

Biết được tất cả những điều này,tôi cảm thấy duy nhất là sự ngưỡng mộ.Một cách tự nhiên tôi nảy sinh mong muốn kế thừa ngài ấy và chia sẻ kinh nghiệm này với các 'Ứng cử viên Anh hùng'. Để đạt được điều đó, sự hoà nhập là rất quan trọng. Không ngừng hoà nhập một cách mãnh liệt.

“…”

Những ký ức trong quá khứ và những cảm xúc bắt nguồn từ chúng dần dần khắc sâu và thấm vào kẻ thế thân.

Một khoảnh khắc tưởng như thoáng qua đã trôi đi.

Kẻ thế thân, hay đúng hơn là ‘Ted Redymer’,mở đôi mắt ra với nhận thức đoàn kết mạnh mẽ.

“Phùu…”

Có vẻ như anh đã nhắm mắt lâu hơn dự kiến.

Khi tấm màn trình diễn kéo lên, ánh đèn sân khấu chiếu vào có cảm giác sáng chói lạ thường. Giọng nói của Kasim vang lên.

[Cảm ơn các bạn vì đã chờ đợi lâu!]

[Người anh hùng sẽ trở thành vị cứu tinh của nhân loại và trở thành một huyền thoại! Niềm tự hào của Rosenstark, Giáo sư Ted Redymer!]

[Chúng tôi xin trình bày bài giảng ‘Cuối cùng’ của Giáo sư Ted Redymer!]

Mọi thứ đã sẵn sàng. Có lẽ kỳ vọng của khán giả dành cho anh không phải là thể hiện kiếm thuật thần thánh hay bất cứ thứ gì vượt quá khả năng của anh. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, anh ấy có thể tự tin thể hiện mình.

‘Cho họ xem được người Anh hùng.’

Anh ta bước về phía sân khấu. Mọi người đều đang chờ đợi anh ta.

* * *

Khi màn trình diễn tiến hành, sự nhiệt tình của khán giả lại sôi nổi hơn. Cả học viên mới và học viên hiện tại đều vô cùng phấn khích.

‘Ồ, đây có phải là Rosenstark không? Thực sự xứng đáng với danh tiếng của nó.”

‘Liệu chúng ta có được học với những người như vậy trong bốn năm tới không? Chúng ta có thể phát triển rất nhiều.”

‘Ồ… Giáo sư của chúng ta thật sự rất cháy.’

Chúng chắc chắn nằm trong số những học giả hàng đầu của châu lục.

Tuy nhiên, khi các giáo sư đã cống hiến hàng thập kỷ cho một lĩnh vực duy nhất để giới thiệu ngành nghề của họ, điều đó thật choáng ngợp.

Khi sự mong đợi và phấn khích của học viên lên đến đỉnh điểm, tờ dẫn chương trình chỉ còn một trang cuối.

Toàn bộ các trang dành riêng cho chỉ một người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó khá lâu.

– Ted Redymer giảng viên Lớp: Unir

Một cái tên thật đơn giản. Một tựa đề bài giảng không thể tưởng tượng nổi rằng không thể đoán trước được nó sẽ dạy về điều gì.

So với các môn học khác có đề cương đơn giản hoặc kèm theo là kế hoạch khóa học chi tiết, nó có vẻ không được chuẩn bị từ trước. Nhưng không ai đưa ra bất kỳ phản đối nào. Chỉ có mong muốn chờ đợi.

‘…Ted Redymer là giáo sư được chỉ định. Đây là mơ hay thực?’

Người anh hùng đã đánh bại quỷ vương đang can thiệp vào việc dạy dỗ thế hệ sau—ngoại trừ chính anh ta, không ai có thể biết được.

Sự mong đợi của các học viên có thể học hỏi từ một người Anh hùng từng đánh bại quỷ vương đã đầy khán phòng rộng lớn mà không còn chỗ trống.

Ngay cả những nhân tài mà chưa từng có ý định đăng ký khoá học vì các giáo sư không gây ấn tượng của Rosenstark cũng đổ xô vào.

‘Nó thậm chí còn là lớp Unir.’

Tin đồn là các học viên không chỉ có thể tham gia khóa học mà còn có thể tiếp tục học các khoá của Anh hùng sau một học kỳ.

'Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.'

Xuất phát là một người lính bình thường và đích là vị cứu tinh của nhân loại. Đối với bất kỳ ai được huấn luyện để chiến đấu bằng kiếm, cung, trượng hoặc bất kỳ vũ khí nào đều mơ ước đạt được vị trí như vậy là điều bình thường.

Và giờ đây, cơ hội đó đã mở ra.

Những nhân tài đầy tham vọng háo hức chiếm lấy nó.

‘Liệu mình có thể trở thành đệ tử của ngài ấy…’

Không chỉ trở thành một thành viên của Kỵ sĩ Bình minh, vị cứu tinh của nhân loại còn được coi là người Anh hùng kế tiếp không lâu sau sẽ thành hiện thực.

‘Giá như mình có thể trở thành đệ tử của ngài ấy…’

Tất nhiên, trong quá khứ, đó có thể là một lựa chọn nghề nghiệp đầy rủi ro.

Tuy nhiên, sau khi đã đánh bại Quỷ vương một lần và đã đưa chiến thắng của nhân loại trong tầm tay, vinh danh tiềm năng dường như vĩ đại hơn so với sự rủi ro.

Muốn có được điều đó,trước tiên phải vượt qua sự cạnh tranh rất lớn.

‘‘Tổng số học viên đăng kí khoảng ba mươi người chẳng phải là quá nhiều sao!’

Sức chứa lớp Unir thông thường là hơn một trăm học viên. Với con số lần này được coi là thấp bất thường, học viên lo lắng.

“Tôi thậm chí không thể tranh giành bằng các kỹ năng thông thường.”

“Làm thế nào để họ lựa chọn dựa trên tiêu chí đánh giá?”

“Suỵt, cứ im lặng chờ đợi đi. Giáo sư Redymer sẽ sớm giải thích.”

Sân khấu tối tăm như biển đêm. Các học viên nhìn chằm chằm vào nó, sự mong đợi của họ như những làn sóng. Ngay cả những người sử dụng phép thuật để tăng cường tầm nhìn cũng có sự hiện diện.

Vào một thời điểm nhất định, trong sự mong đợi của từng người cao trào như làn sóng, một âm thanh vang lên.

Thịch!

Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng sân khấu.

Các học viên hét lên đầy phấn khích, ‘Ngài ấy đến rồi!’

Bụp!

Tiếng bước chân nặng nề vang lên đầu tiên.

Anh hùng từ từ bước lên sân khấu.

Đáng ngạc nhiên, đó là một lối chào đón bình thường. Dáng vẻ bước đi bình thường. Một nét mặt bình thường. Ánh mắt của anh ấy kiên định hướng về phía trung tâm của sân khấu.

Phá vỡ sự im lặng ngột ngạt và cắt ngang các ánh mắt đang đổ dồn, anh đứng yên đó.

Phía trước là bộ khuếch đại công suất âm thanh.

"Xin chào. Tôi là Ted Redymer, phụ trách cho màn trình diễn ‘cuối cùng.’”

Khán giả đã nhận ra muộn màng.

Rằng không có gì được chuẩn bị trên sân khấu cho màn trình diễn.

‘Cái gì đây?Tại sao ngài ấy lại không chuẩn bị gì hết?

Vẻ ngoài của anh ta hoàn toàn trái ngược với những khối băng lớn, màn trình diễn quái vật hay thậm chí là một chiếc bảng đen do các giáo sư khác mang đến.

Thứ duy nhất mà Anh hùng có ở trên lưng.

Một thanh đại kiếm.

Sự chú ý của khán giả đột nhiên chuyển sang hướng đó.

‘Hắc Vọng…’

Nổi tiếng như chủ nhân của nó, một thanh kiếm đã chuyển sang màu đen do lượng máu quỷ khá nhiều.

Do đó, vũ khí quý giá của Anh hùng có biệt danh là Hắc Vọng.

Anh hùng thực hiện một động tác có chủ ý và rút kiếm.

‘Không thể nào, phải không? Ngài ấy định thể hiện kiếm thuật à?’

Khán giả chớp mắt, nhìn thanh kiếm mạnh mẽ tạo thành một màn trình diễn.

Kiếm thuật của Anh hùng, được biết đến là kiếm sĩ mạnh nhất, đã trở thành huyền thoại.

Ngay cả những bậc thầy kiếm thuật đương thời cũng không thể vượt qua anh ta.

Tuy đáng tiếc là không có mục tiêu nào để thể hiện sức mạnh hủy diệt của nó nhưng chắc chắn nó rất đáng xem.

“Uh…”

Tuy nhiên, trái với sự mong đợi của mọi người, Hắc Vọng vẫn nằm trong vỏ bọc của nó.

“Đợi đã, cái gì…”

Thanh kiếm khổng lồ đâm ngược xuống sàn sân khấu.

Anh hùng không cầm kiếm, chỉ nhìn khán giả.

Đó là một hành động khó hiểu.

Khán giả không khỏi xôn xao, chờ đợi những lời tiếp theo của anh với vẻ mặt khó hiểu.

Anh hùng miệng từ từ mở ra.

“Tôi không có gì đặc biệt để cho các bạn xem.”

Mọi người đang đặt câu hỏi rõ ràng.

Điều đó nghĩa là gì? Ngài ấy không muốn giới thiệu bất cứ điều gì trong bài thuyết trình sao?

Tuy nhiên, sự bất ngờ vẫn chưa kết thúc.

“Tôi chỉ đem lại sự thật.”

Anh hùng đã vứt bỏ chiếc áo choàng của mình.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương