Chương 8

[Trans:Na bél]

[Beta: Forliags]

 

“Tôi chỉ đem lại sự thật.”

Cả khán phòng như đóng băng trước một tình huống bất ngờ.

Khán giả, những người đang nhìn vào sân khấu với vẻ mặt khó hiểu, im lặng một lúc.

Đó là vì cơ thể của Anh Hùng hiện rõ dưới ánh đèn rực rỡ.

"Ôi trời…"

"Cái gì kia vậy…?"

Đó là một cơ thể đầy những vết sẹo,bị cắt đứt, nát tan và quá bầy nhầy, một cơ thể không còn sự sống.

Tuy nhiên, điều thực sự làm họ ngạc nhiên không phải là những vết sẹo.

“Hình xăm sao?”

Những ký tự nhỏ hơn cả hạt gạo bao phủ khắp cơ thể to lớn của Anh hùng mà không một kẽ hở.

Khi nhìn từ xa, trông như thể ai đó đã đổ mực đen lên người anh, các chữ viết dày đặc.

Mọi người nheo mắt.

“Cậu có thấy nó ghi gì không?”

“Trông giống như những chữ cái…”

Hầu hết mọi người ở nơi đây đều thành thạo trong việc sử dụng phép thuật, nên việc có giác quan nhạy bén là điều bình thường. Dù giữa sân khấu và ghế ngồi có 1 khoảng trống nhưng việc giải mã các ký tự không quá khó.

Có người lên tiếng trước.

“Đó là một cái tên.”

Đồng thời, những tiếng thở dài vang ra từ nhiều nơi. Sự náo nhiệt lan rộng như những gợn sóng trên mặt hồ.

Giữa sự náo nhiệt, Anh hùng chậm rãi gật đầu.

"…Đúng. Đó là tên của những người đồng đội đã hy sinh của tôi.”

Một sự lãng quên.

Đối với các kiếm sĩ, thực sự với những người sống trong thời kỳ tàn bạo này, đó là một nhiệm vụ cần thiết. Người đã khuất nên lãng quên đi.

Cố gắng không quên những người không thể quay trở lại là điều tàn nhẫn nhất mà người ta có thể làm với chính mình. Bởi vì tâm hồn con người có một mục đích, một giới hạn rõ ràng.

Nếu ai đó cố nhớ lại từng cái chết đã qua, họ sẽ sớm nhận ra mình không thể sử dụng kiếm.

Số phận và nghĩa vụ của một chiến sĩ là phải uống rượu và làm ồn ngay cả khi những người đồng đội cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với họ đã chết từ ngày hôm qua.

Dù là trẻ con nhưng chúng cũng mơ hồ hiểu được sự thật này.

Tuy nhiên, có một người đàn ông sẵn sàng gánh vác tất cả gánh nặng đó.

Một học viên lơ đãng lẩm bẩm.

“Điều này thật điên rồ…”

Việc tưởng nhớ đồng đội đã ngã xuống khắc sâu mãi trong thể xác của mỗi người. Người ta có thể hiểu nó về mặt trí thức.

Đó là việc kiềm chế bản thân với cảm giác mất mát và tức giận mỗi khi họ đối mặt với chính cơ thể mình.

Để giữ sự bùng cháy trong việc báo thù chống lại lũ quỷ.

Nhưng đó có phải là điều một người nên làm?

Giữa sự im lặng đến kinh ngạc, giọng nói trầm và bình tĩnh của người chiến sĩ tiếp tục vang lên.

“Mọi người hiếm khi hỏi về những gì nằm ngoài sự vinh quang.”

“Ở đó, có cái chết.”

Khán giả lắng nghe trong sự im lặng.

“Trong đó có những góa phụ và những người mẹ đã phải ướt lệ. Có những con quạ ăn mất đôi mắt của đồng đội đã hy sinh. Có những bàn tay bốc ra mùi hôi thối từ những xác chết vô danh và phủi bụi trong nội tạng họ trước khi đưa vào.”

Trải nghiệm của một người lính thường đã gánh trên vai gánh nặng cứu rỗi nhân loại. Những học viên từng mơ mộng ngây thơ bỗng nhiên phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Các giáo sư cũng tỏ ra nghiêm túc, ngoại trừ Viện trưởng Yussi, người đang quan sát anh bằng cái nhìn sâu sắc.

Với một cái cúi đầu, Anh hùng từ từ bước về phía trước sân khấu. Cả khán phòng nhìn chằm chằm vào anh như thể bị bỏ bùa.

“Đối thủ của chúng ta là những con quái vật.”

“Sớm thôi, các bạn sẽ phải đối mặt với chúng. Quỷ vương, ác quỷ và vô số quái vật. Những thực thể đáng sợ đang ẩn nấp trong thế giới phép thuật, những nỗi kinh hoàng không tên.”

“…Những con quái vật đe dọa đến hòa bình của chúng ta và lấy đi những gì quý giá nhất đối với chúng ta.”

Trong giây lát, người chiến sĩ băn khoăn rằng người Anh hùng ‘thật’ có thể không thích cách trình bày này. Ngài ấy không phải là người thích thu hút sự chú ý về mình, và có lẽ ngziv ấy không muốn gây ra sự chú ý về điều đó.

Anh ta có thể đã phải nhận một lời khiển trách nghiêm khắc vì hành động vượt quá giới hạn.

Nhưng anh muốn truyền đạt nó. Cách anh ấy chiến đấu, bảo vệ và chết. Anh có nghĩa vụ phải chia sẻ điều đó.

Họ cũng có nghĩa vụ phải biết.

“Tôi muốn một người có khát vọng chứng kiến ​​cái chết của những sinh vật đó làm đệ tử của tôi. Vì điều đó, tôi sẵn sàng đề nghị bất cứ điều gì cho những ai-”

Anh hít một hơi thật sâu. Hơi thở của anh ấy dường như thu hút sự chú ý của khán phòng hơn là bầu không khí.

Phần trình diễn“‘Cuối cùng’ là một bài giảng được chuẩn bị cho từng cá nhân như thế. Vì vậy, tôi mong các bạn hãy cân nhắc kỹ trước khi đăng kí khoá học.”

Sau những lời đó, người chiến sĩ rời khỏi sân khấu.

Cho đến khi đèn trên sân khấu tắt, không một ai lên tiếng. Có người bắt đầu vỗ tay, và tiếng vỗ tay tiếp tục rất lâu.

* * *

“Huu…”

Tôi lẻn vào sau cánh gà sân khấu và hít một hơi thật sâu.

Tiếng vỗ tay như sấm sét đinh tai nhức óc vẫn vang vọng từ phía bên đó.

Bài phát biểu thật thỏa mãn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ thất bại ngay từ đầu.

Tôi đã sống cả đời để biểu diễn. Bản thân cuộc sống là một sân khấu - một sân khấu mà một bước đi sai lầm có thể khiến ta phải trả giá bằng mạng sống, một sân khấu không có sự tha thứ.

“…Nó đã diễn ra rất tốt đẹp.”

Thông điệp tôi dự định dường như đã đến được với mọi người một cách hiệu quả.

‘Đừng đăng ký vào lớp của tôi với quyết tâm nửa vời.’

Trong quá trình đó, tôi thậm chí còn bày tỏ sự kính trọng của mình với Anh hùng, vậy là mục đích của màn trình diễn đã đạt được trọn vẹn.

Tuy nhiên…

“Tại sao mình không bình tĩnh lại được chứ?”

Thịch! Thịch!

Tim tôi đập với nhịp độ không đều.

Tôi sớm đã nhận ra nguyên nhân.

‘…Đây là lần đầu tiên.’

Tôi đã nhiều lần đứng ở tư thế tương tự trên sân khấu. Anh hùng đặc biệt không thích đứng trên bục chính.

Khi đã quen với sân khấu, tôi từng thực hiện vô số bài phát biểu như thế này.

Nhưng hôm nay thì khác. Không có kịch bản, không có hướng dẫn. Bước đầu tiên của tôi hoàn toàn do chính tôi thực hiện.

'….'

Nhắm mắt nhớ lại ký ức, lồng ngực tôi không hề mệt mỏi mà cũng không hề khó chịu.

Trong suốt cuộc đời mình, kể cả thời gian đứng trên sân khấu, tôi chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy.

“Hoo. Dù sao thì tôi cũng đã tiến thêm được một bước rồi.”

Thật là hài lòng, tôi chuẩn bị quay trở lại khán phòng.

Tuy nhiên, ngay khi tôi dừng buổi biểu diễn trước khi bước lên sân khấu, ‘Hoa diên vĩ của Laplace’ mà tôi đã vô hiệu hóa bắt đầu tự cản trở tầm nhìn của tôi.

Beep! Beep! Beep!

Điều kiện đầu tiên đã được đáp ứng.

Tầm nhìn bị biến dạng nhanh chóng.

Một người khổng lồ vô hình dường như bẻ cong đồng hồ một cách điên cuồng.

Cơn chóng mặt đột ngột ập đến, tôi cố gắng không loạng choạng và mở mắt ra.

'Cái này là gì…?'

Trước mặt tôi, ngay ngắn và chắc chắn, có dòng chữ được khắc lên.

Người chưa thực hiện được nhiệm vụ đã chết.

Ôi người lạ từ một kỷ nguyên bị lãng quên,

Ôi người sống trong sự giả dối,

Bạn đã sẵn sàng chịu đựng chưa?

Toàn bộ sự vinh quang và thử thách của người chưa thực hiện được nhiệm vụ?

Vào thời điểm đó khi ý nghĩa chưa được làm rõ.

‘Khi bạn đạt đến một cấp độ nhất định, sẽ có những thay đổi trong Hoa diên vĩ của Laplace.’

Đột nhiên, câu nói đó hiện lên trong đầu tôi.

Tôi cười khúc khích.

‘…Bạn đã sẵn sàng chịu đựng toàn bộ sự vinh quang và thử thách của người chưa thực hiện được nhiệm vụ chưa?’

Tôi đã xác định điều đó từ lâu rồi.

"Là tôi."

Như thể đang chờ đợi, Hoa diên vĩ của Laplace viết những dòng chữ tiếp theo.

Sự khởi đầu của sự cứu rỗi.

Trở thành củi cho mùa đông loài người sẽ phải đối mặt.

Ký ức – ‘Bản đồ kho báu của Zero Requiem’ đã được khôi phục.

Các tọa độ sẽ được lưu trữ trong tập hợp thông tin.

Quyền truy cập vào vị trí được chỉ định đã được gia hạn.

Nhiều cửa sổ thông báo.

Tuy nhiên, ánh mắt đó không thể cưỡng lại được bị thu hút bởi một từ.

Bản đồ kho báu của Zero Requiem.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

Vài thế kỷ trước, vị thủ tướng người sáng lập đột nhiên biến mất và thành lập Học viện Rosenstark, một pháp sư vĩ đại tên là Zero.

Tại sao bây giờ những thông tin liên quan đến Zero lại xuất hiện trong Hoa diên vĩ của Laplace ?

Tôi đọc đi đọc lại các thông báo.

“Sự khởi đầu của sự cứu rỗi, như củi cho mùa đông…”

Một thứ gì đó to lớn, không thể ngăn cản được.

Như số phận bắt đầu lăn xuống dốc.

* * *

Vô số thông tin sau đó.

Vị trí hiện tại là khu vực phù hợp với địa hình

Được xác nhận là 'Học viện Rosenstark'

– ‘Chế độ khám phá’ được tự động bắt đầu

– Đang tải tọa độ đã lưu

Đang tìm kiếm tuyến đường…

- Hướng dẫn lộ trình xuất phát

Một trong những chức năng của Hoa diên vĩ của Laplace, thăm dò, đã được tự động kích hoạt.

Tôi nhanh chóng kéo tấm rèm trong phòng chờ sang một bên.

Trong tầm nhìn của tôi là khu vườn trung tâm rộng lớn và…

Thuhuhuhud!

Những đường ánh sáng rõ giống như những con đom đóm tụ tập lại với nhau.

Những tia sáng cắt ngang bầu trời đêm tối tăm của học viện.

Kéo thẳng như thể đang hướng tới một cái gì đó.

“…”

Tôi tháo chiếc kính một mắt ra và bỏ nó vào túi trước.

Đồng thời, những đường chỉ dẫn sáng chói phát ra ánh sáng biến mất như ảo ảnh.

‘…Chính xác thì tạo tác này là gì?’

Tôi không có thông tin chi tiết về Hoa diên vĩ của Laplace .

Tôi chỉ biết đến sự tồn tại của nó vì chiến sĩ thỉnh thoảng nhắc đến nó.

Trên thực tế, Anh hùng dường như cũng không biết nguồn gốc chi tiết.

‘Mối liên hệ giữa Hoa diên vĩ của Laplace và Zero Requiem là gì? Chiến sĩ cũng có thể là người tạo ra?

Ở trung tâm của khu vườn.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tượng cao chót vót. Đó là bức tượng của Zero Requiem.

Giữa những nếp nhăn sâu như khe núi, đôi mắt sắc sảo nhìn lại tôi.

Tôi nhớ lại mọi thông tin tôi biết về ngài ấy.

Pháp sư duy nhất sống sót sau sự hủy diệt của Kỷ nguyên thứ nhất.

Những thành tựu vĩ đại nhất trong lịch sử đều do vị pháp sư vĩ đại này để lại.

Sự hồi sinh của loài người, những người bị quỷ dữ trục xuất đến lục địa phía Tây, chỉ là do ngài ấy.

Nếu Ted Redymer là nhân vật huyền thoại trong giới võ sĩ thì Zero Requiem cũng là nhân vật tương tự trong giới pháp sư.

‘Nếu ngài ấy không đột ngột biến mất, lịch sử có thể đã được ghi lại.’

Tuy nhiên, Zero đã biến mất ngay sau khi thành lập Rosenstark.

Cách đây đúng hai thế kỷ.

Ngài ấy biến mất với sức lực cạn kiệt, bước vào trạng thái bán siêu việt, rời khỏi phàm trần.

Đã có tin đồn nhưng không ai biết sự thật.

Tuy nhiên, thậm chí rất lâu sau khi mất tích, tên của Zero vẫn thỉnh thoảng được nhắc đến.

Đó là vì thành tựu cuối cùng của ngài ấy, ‘Gaho’.

…Gaho.

Một năng lực không xác định được tạo ra bởi Zero. Ngoại trừ hai sự thật – rằng nó có thể có được thông qua một sự trung gian và nó được giấu ở Rosenstark – hầu hết mọi thông tin về nó đều được che lấp đi một cách bí ẩn. Tuy nhiên, có một điều được làm rõ: nó khiến người sở hữu trở nên vô cùng quyền lực.

‘Một lượng sức mạnh mà không phải trả phí.’

Cụm từ đó chắc chắn rất hấp dẫn và không cần giải thích thêm.

Theo hồ sơ, Zero đã để lại tổng cộng 8 Gaho.

Mọi người đã dành hai thế kỷ qua để tìm kiếm những Gaho này trên vùng đất rộng lớn của Rosenstark, vì họ bị ám ảnh bởi chúng. Tuy nhiên, bất kể có bao nhiêu cuộc tìm kiếm được thực hiện thì chỉ có 7 Gaho được phát hiện.

Ngay cả việc sử dụng ma thuật dưới nước để khám phá kỹ lưỡng đáy hồ và sông cũng không mang lại dấu vết nào của Gaho thứ tám.

Cuối cùng, mọi người coi Gaho cuối cùng là tưởng tượng và từ bỏ việc tìm kiếm.

Một số người suy đoán rằng vì không thể tìm thấy dễ dàng nên Gaho thứ tám có thể là Gaho mạnh nhất, nhưng không có cách nào để xác nhận điều đó.

…Đó là tình trạng cho đến bây giờ.

Tôi nhìn vào chiếc túi chứa Hoa diên vĩ của Laplace.

‘Có vẻ như mình đã có được manh mối về Gaho thứ tám….’

Ký ức:

– ‘Bản đồ kho báu của Zero Requiem’ đã được khôi phục.

Đó là 'kho báu của Zero Requiem được giấu trong Rosenstark.' Bạn có thể mong đợi bất kể danh tính của nó là gì.

Hình ảnh những người từng sở hữu bảy Gaho thoáng qua trong tâm trí tôi. Họ đều có một điểm chung - họ đã đạt được danh tiếng vang dội, để lại dấu ấn trong lịch sử.

Đó là năng lực của sức mạnh.

‘Đối với một người như tôi, đang bấp bênh khi đi trên dây,nhu cầu về sức mạnh tuyệt vọng này không thể thích hợp hơn được.” .’

Bất kể nó thuộc về ai, tôi cần phải có được nó càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, thật đáng buồn, có vẻ như tôi không thể đi tìm ngay được.

“Trời ơi…”

Chùm ánh sáng từ những sợi chỉ dẫn bất ngờ kéo dài đến một nơi không thể đoán trước.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương