The Authors Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả
Hậu truyện 3: Có công mài sắt, có ngày nên kim [3]

 

[Trại trẻ mồ côi cộng đồng thành phố Ashton]

Trong khoảng sân nhỏ ngập nắng của trại trẻ mồ côi, không khí tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ và ngây thơ, có một phụ nữ trẻ với mái tóc ngắn màu nâu bù xù đang trò chơi đùa cùng với bọn trẻ tinh nghịch.

"Đừng chạy đi quá xa đó, Ricky. Quay lại đây!"

Thời tiết rất hoàn hảo, với làn gió nhẹ đung đưa những bông hoa rực rỡ trong vườn và tiếng chim hót líu lo, càng khiến bầu không khí thêm vui tươi.

Emma cúi xuống, đôi mắt ánh lên sự nhân hậu và hiền hoà khi nhìn một nhóm trẻ em háo hức vây quanh cô. Khuôn mặt của chúng bừng sáng và cười rất tươi, đôi mắt lấp lánh sống động như đang mong đợi gì đó.

Cô cầm một sợi dây nhảy đã cũ; một đầu nắm chặt trong tay cô trong khi đầu kia lơ lửng tự do.

"Được rồi, ai sẽ tham gia thử thách nhảy dây đây?"

Emma gọi, giọng đầy nhiệt tình vui tươi.

"Em! Em! Em muốn, em muốn!"

Các em nhỏ đồng thanh đáp lại và hào hứng reo hò và giơ tay, tranh nhau giành lượt tham gia trò chơi. Khóe mắt Emma nheo lại và cô lựa chọn người chơi đầu tiên.

“Được rồi, Jane trước nhé.”

"Yeahh!"

Một cô bé mặc bộ quần yếm bạc màu và thắt bím bước tới, đôi mắt sáng lên vì phấn khích.

"Hãy giữ sợi dây ở cả hai đầu. Đừng vung tay quá nhiều mà chỉ lắc nhẹ cổ tay thôi nha."

Emma đưa cho cô bé sợi dây nhảy, chỉ cho cô bé cách cầm nó và động viên.

"Ưm... dạ."

"Tốt!"

Khi Jane bắt đầu nhảy một cách chậm rãi, Emma vỗ tay nhịp nhàng, hát lên một vần điệu đi kèm với bước nhảy. Các em khác tập trung thành nửa vòng tròn, vỗ tay cổ vũ cho bạn mình, tạo không khí đoàn kết, tương trợ.

Chẳng bao lâu sau, những đứa trẻ khác lần lượt thay phiên nhau; mỗi đứa trẻ đều được bạn cùng chơi cổ vũ.

"Hãy nhớ nhảy theo nhịp! Miễn là mấy em nhảy theo nhịp, mọi người sẽ dễ dàng hơn!"

Emma là một người cô rất thể hiện sự kiên nhẫn, thấu hiểu và hướng dẫn những đứa trẻ chơi những trò chơi đơn giản nhưng thú vị.

Một số trẻ nhảy một cách duyên dáng, chân hầu như không chạm đất, trong khi những trẻ khác gặp khó khăn trong việc nhảy, tạo ra nhiều tiếng cười khúc khích. Cũng không thành vấn đề—Emma đề cao mọi nỗ lực, tạo ra một môi trường thân thiện và giúp bọn trẻ cải thiện sai lầm của mình.

Khi trò chơi tiếp diễn, bọn trẻ trở nên thoải mái hơn, sự ức chế trong chúng tan biến nhờ tính cách ấm áp và nhân hậu của Emma.

Chúng nhảy một cách tự tin hơn, nụ cười rạng rỡ hơn khi khám phá ra khả năng tiềm ẩn của mình. Emma, ​​​​luôn luôn để ý, động viên, khen ngợi những nỗ lực của bọn trẻ và nhắc nhở chúng rằng quan trọng là tất cả đều cùng vui.

"Đúng rồi."

"Em chơi tốt hơn lần nãy rồi đó. Tốt lắm Jason!"

Thời gian dường như trôi qua như vậy, và rồi cô kịp nhận ra, mặt trời đã in bóng xuống sân khi trò chơi gần kết thúc. Bọn trẻ giờ đây thở hổn hển và má hồng hào, tụ tập quanh Emma, ​​​​đôi mắt sáng lên vì biết ơn.

'Tất cả đều rất đáng giá.'

Nhìn nụ cười của chúng, Emma cảm thấy mình nghẹn ngào vì xúc động dù không thể hiện ra ngoài. Cô ấy không chỉ làm tất cả những điều này vì chúng, cô ấy đang làm điều đó cho chính mình. Cô cũng rất biết ơn với bọn trẻ, nhiều như bọn chúng cảm thấy biết ơn đối với cô.

"Mấy đứa chơi có vui không?"

Emma hỏi, nhìn chằm chằm vào bọn trẻ với một nụ cười giản dị trên khuôn mặt.

"Vui lắm."

Tất cả đều đồng thanh trả lời, hơi thở có chút nặng nề. Nụ cười của Emma càng thêm dịu dàng hơn khi cô nhìn thấy điều này và quay mặt về phía trại trẻ mồ côi phía sau.

Nó không hề giống với tình trạng một năm rồi cô đến. Thay vì nhà thờ từng giữ vị trí đó và đã đổ nát, giờ đây đã thay thế nó bằng một công trình kiến ​​trúc rộng rãi, mang tông màu trắng hiện đại.

Trong đó là những cơ sở vật chất hiện đại mà cô đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua. Từ rạp chiếu phim đến phòng dành riêng cho từng đứa trẻ, cơ sở vật chất có mọi thứ cần thiết để mang lại niềm vui cho lũ trẻ.

'Mặc dù nó sẽ không bù đắp được những gì cha mình đã làm... Ít nhất, đây cũng là một sự khởi đầu tốt.'

Quả thực, chính nhà thờ này là thứ mà cô đã học được từ Ren. Kể cả khi chiến tranh đã trôi qua một năm, cô vẫn không tài nào hiểu được bản chất thực sự của cha mình.

Cô vẫn chưa nhận ra rằng ông không phải là con người như cô nghĩ.

Cho đến hôm nay, cô vẫn phải vật lộn để ngủ một giấc ngủ ngon và chỉ khi ở bên bọn trẻ, cô mới tìm được niềm an ủi cho tâm trí mình. Chỉ nhờ có chúng mà cô mới giữ được lý trí của mình.

Đây là lý do tại sao cô biết ơn bọn trẻ.

"Mấy đứa có đói chưa? Bữa tối đã sẵn sàng rồi, vậy chúng ta quay lại và giúp mọi người tắm rửa dọn dẹp sạch sẽ rồi ăn nhé?"

Đẩy bọn trẻ về phía trại trẻ mồ côi, Emma nhìn chúng lê tấm thân mệt mỏi trở lại trại trẻ mồ côi. Nhìn chằm chằm vào tấm lưng hạnh phúc của họ, trái tim trống rỗng của cô được lấp đầy một chút.

‘Mình thực sự đã đưa ra quyết định đúng đắn.'

Càng nhìn họ, cô càng cảm thấy yên tâm với quyết định của mình. Thế giới này... đối với cô thật cô đơn.

Cô có bà bè, nhưng tất cả những người cô thực sự quan tâm đều đã rời bỏ cô. Thế giới của cô là một thế giới cô đơn và trống trải, nhưng ít nhất bây giờ, nó đã không còn cô đơn nữa rồi.

***

"Ha..."

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi tôi khi tôi nhìn chằm chằm vào hình dáng trước mặt.

Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào cô nhi viện phía xa xa, môi hơi mím lại, trên mặt hiện lên một loạt cảm xúc. Ánh mắt kiên định của cậu ta nhìn nó và chìm vào suy nghĩ sâu sắc.

'Chết tiệt chứ...'

Tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu nhẹ đan xen với cảm giác thích thú đặc biệt khi nhìn chằm chằm vào cậu ta.

“Cậu thực sự sợ cô ấy đến thế sao?”

Lời nói của tôi dường như đã gợi lên trong cậu một cảm xúc nào đó khiến cậu rùng mình. Cậu từ từ quay đầu lại, đôi mắt cậu dán chặt vào tôi.

"Tôi k..không có sợ."

Giọng nói run rẩy giữa chừng đã phản bội lại cảm xúc thật của cậu ta và tôi gần như bật cười. Tất nhiên, tôi nén lại tiếng cười đó và gật đầu nghiêm túc.

"Ừ, cậu nên thế mói đúng."

Tôi đảm bảo nhấn mạnh lời nói của mình. Và đúng như dự đoán, thấy tôi nghiêm túc đến thế, cậu ấy càng rùng mình hơn.

'À... mình nhớ cảnh tượng này quá.'

Tôi cảm thấy thích thú với cảnh tượng trước mắt. Điều quan trọng là tôi đã không thể hiện nó ra. Chỉ khi đó tôi mới thực sự tận hưởng được nó.

"Như tôi đã nói với cậu cả rồi, tôi đã cho cô ấy thấy mọi thứ. Cô ấy biết cậu đã làm gì và sự hy sinh của cậu. Mặc dù tôi tôn trọng lựa chọn của cậu là phong ấn ký ức của mọi người về cậu, nhưng cậu nghĩ cô ấy sẽ phản ứng thế nào nếu cậu đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy?”

Đã một năm trôi qua kể từ khi tôi trở lại Trái Đất và với sức mạnh mới, tôi đã có khả năng hồi sinh Kevin. Ừ thì, đại loại thế.

"Trở thành Vệ Thần có nghĩa là cậu phải hy sinh rất nhiều thứ. Cậu tồn tại chỉ là để giữ cho cán cân vũ trụ thật cân bằng và ổn định. Khi mọi thứ ổn định, cậu vẫn là Vệ Thần. Tuy nhiên, thời điểm cậu từ bỏ địa vị của mình, cậu sẽ trở thành một con người bình thường và cậu sẽ mất tất cả những gì cậu có. Cậu có sẵn sàng làm điều đó không?"

Chỉ sau khi trở thành Giám Thần, tôi mới thực sự hiểu được sự phức tạp về các Vệ Thần. Vũ trụ rất rộng lớn và mặc dù họ có thể hòa nhập với bất kỳ xã hội nào, nhưng họ tuyệt đối không thể thật sự hòa nhập vào đó.

Tuổi thọ của họ là vô hạn, đó vừa là một lời nguyền, vừa là một ban phước. Sống lâu hơn không phải lúc nào cũng là điều tốt...

"Không thể phong cho Emma làm Vệ Thần được sao?"

Trước câu hỏi bất ngờ của Kevin, tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Có thể đấy."

Sức mạnh của tôi giúp tôi có thể ban cho bảy người danh hiệu Vệ Thần. Họ sẽ có được sức mạnh vượt xa sức tưởng tượng được và có thể sống chừng nào tôi còn tồn tại.

"Tôi có thể làm thế, nhưng cậu có thực sự nghĩ Emma sẽ muốn thế không?"

Khuôn mặt của Kevin thay đổi trước câu hỏi ấy và cậu ấy cúi đầu xuống. Trong thâm tâm, cậu ấy đã biết câu trả lời cho câu hỏi của tôi.

"Nếu... ý tôi là nếu tôi rời đi, chuyện gì sẽ xảy ra với cậu? Cậu sẽ ổn nếu không có tôi chứ? Điều gì sẽ xảy ra nếu Jezebeth trở lại... hoặc kẻ nào đó giống hắn thì sao?"

"Tôi sẽ ổn thôi."

Tôi mỉm cười trước lời nói của cậu ta. Trong vũ trụ này, Jezebeth đã chết. Tôi đảm bảo luôn. Sẽ không có một hắn khác trong thời gian dài như tôi mong muốn.

"Tốt..."

Khi Kevin đứng đó, suy nghĩ về vấn đề này một lúc lâu, đôi vai của cậu ấy cuối cùng cũng thả lỏng và thở dài một hơi.

"Haa..."

Vẻ mặt cậu dịu đi đôi chút.

"Tôi nghĩ mình muốn nghỉ ngơi một chút. Tôi đã sống quá lâu với một mục tiêu trong đầu và chưa một lần được sống thật hạnh phúc và trọn vẹn. Cậu có cho phép tôi ích kỷ, chỉ một lần này nhé?"

Tôi nhướng mày, kìm nén nụ cười đang nở trên mặt. Tôi có thể biết ngay quyết định của cậu ấy sẽ như thế nào. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ấy mỉm cười lại với tôi.

"Cậu đã biết câu trả lời của tôi mà."

***

"Nào, đánh răng rồi đi ngủ thôi."

Emma xem đồng hồ, đã 10 giờ tối và thở dài. Nhìn những đứa trẻ vẫn đang lang thang và tràn đầy năng lượng, cô lại thở dài.

'Không phải bọn chúng phải mệt mỏi vì chơi đùa sao?'

Sức năng lượng tràn trề của lũ trẻ khiến cô bối rối. Hồi cô ở độ tuổi của chúng, cô không có nhiều năng lượng tràn trề như thế. Nhìn xung quanh, Emma mím môi.

“Mình nghĩ đã đến lúc nên thuê một người giúp việc.”

Cô đã làm việc này được hơn một năm và chỉ đến bây giờ cô mới thực sự nhận ra rằng mình đang thiếu nhân lực trầm trọng.

Chăm sóc hàng chục đứa trẻ không phải là một việc dễ dàng. Trên thực tế, đó là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Thật không hiểu làm thế nào cô ấy có thể chịu được trong hơn một năm qua.

Cốc cốc.

Đột nhiên, Emma nghe thấy một tiếng gõ nhẹ từ cửa chính của trại trẻ mồ côi và cô nhướng mày ngạc nhiên.

"Ồ, giờ này mà ai đến vậy nhỉ?"

Rất hiếm khi có du khách đến thăm trại trẻ mồ côi. Thỉnh thoảng có một hoặc hai người đến nhận nuôi những đứa trẻ, nhưng đó là cảnh tượng hiếm thấy. Kể từ sau chiến tranh, khả năng tài chính ở Thành phố Ashton đã sụp đổ, và nhiều người phải vật lộn để ổn định lại cuộc sống hàng ngày.

Việc nhận con nuôi không nằm trong kế hoạch của rất nhiều người. Tuy nhiên, khi nghĩ đến những người có thể được nhận làm con nuôi, mắt Emma sáng lên và hướng về phía cửa.

"Đến ngay."

Cô hét lên, chỉnh lại váy và nở một nụ cười ấm áp. Không có gì mang lại cho cô niềm vui hơn là nhìn thấy những đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được một mái ấm vĩnh viễn.

Dù cố gắng hết sức để giúp lũ trẻ hạnh phúc nhưng cô biết rằng mình không thể thay thế được một gia đình ấm áp và trọn vẹn. Không có gì có thể cả. Cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa từ từ mở cửa và mỉm cười rạng rỡ.

Cạch—!

"Xin chào, quý vị đang muốn—"

Lời nói của cô dừng lại giữa chừng và toàn bộ cơ thể cô đông cứng lại. Tâm trí bình tĩnh trước đây của cô trống rỗng. Đứng trước mặt cô là hình bóng mà cô hằng ngày mơ ước được thấy một lần. Có lẽ cậu muốn cô quên cậu đi nhưng cô thì không thể.

Cô sẽ không bao giờ để cậu biến mất khỏi ký ức của mình.

"..."

Đôi mắt đỏ thẫm của cậu tỏa sáng như những viên ngọc quý dưới bầu trời đầy sao. Cậu trông giống hệt như trong ký ức của cô, và cô chậm rãi chớp mắt. Hy vọng rằng khi cô mở cửa lại thì cậu vẫn ở đó.

Và cậu ấy thực sự vẫn ở đó.

Đây không phải là một giấc mơ hay ảo ảnh.

Cậu đang đứng ngay trước mặt cô.

Tách! Tách!

Bầu không khí im lặng bao quanh cô bị phá vỡ bởi những vệt nóng hổi từ trên má cô rơi xuống đất. Dần dần, đôi mắt cô bắt đầu mờ đi và cô cảm thấy một phần trống trong tim của mình đang dần lấp đầy.

Ngay lúc này, cô không muốn gì hơn là nhảy vào vòng tay cậu và dụi mặt vào trong lồng ngực ấm áp của cậu.

Tuy nhiên, cô đã kiềm chế không làm như vậy. Cô ấy đứng chết trân tại chỗ.

Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì sao? Lỡ như đó không phải là cậu ấy, mà chỉ là một người nào đó trông giống cậu ấy thì sao?

Những suy nghĩ như vậy bị phá vỡ bởi một giọng nói quen thuộc.

"Ừm... à này."

Giọng của cậu nghe giống hệt như trong ký ức của cô, và khi cô lau mắt, cô có thể thấy vẻ lo lắng rõ ràng trong ánh mắt cậu khi cậu nhìn xuống và mắt cậu đảo khắp nơi trừ về phía cô.

"À thì," cậu gãi gãi sau đầu một cách lo lắng và cố tìm gì đó để nói. "Ehmm... Anh đã chuẩn bị nguyên cả một bài phát biểu rồi, nhưng... tự nhiên bây giờ anh không biết phải nói gì hết."

Emma có thể thấy được cậu đang lo lắng đến mức nào và trái tim cô ấy bắt đầu bình tĩnh lại. Cậu ấy không khác gì so với hình ảnh trong ký ức của cô cả.

"Hù."

Cuối cùng hít một hơi thật sâu, ánh mắt họ cuối cùng cũng gặp nhau và cậu mím môi rồi nói.

"Anh... anh nghe nói em đang cần tìm người giúp đỡ mà nhỉ?"

***

Holocen

Bon Iver

0:00>>----------------------- 05:36

+ Âm Lượng -

.

.

.

"Chơi"

▶ [Không]

▷ [Có]

.

.

.

▷ [Không]

▶ [Có]

.

.

.

"Đang chơi..."

.

.

.

‘Có công mài sắt, có ngày nên kim.'

Một câu tục ngữ được rất nhiều người và nhiều sách giáo khoa lấy để làm bài học về cuộc sống này. Một số người coi câu nói này như một câu thần chú cá nhân để theo đuổi suốt cuộc đời, trong khi những người khác chỉ chế giễu nó như thể đó chỉ là một trò đùa cợt.

Ý tôi là, nỗ lực có ý nghĩa gì khi ta có một người cha siêu giàu, người sẽ sẵn lòng cung cấp mọi thứ cho con trai cưng chỉ với một cú điện thoại?

Biệt thự?

‘Alo ba hả! Ba rãnh hông, mua cho con một căn nhà với được không?'

Xe hơi mới?

‘Ba ơi ~ Có chiếc xe mới này mà con rất thích, và không biết...'

Cũng có những người sống xa hoa chỉ vì họ may mắn, giống như những người trúng số ấy.

Ý tôi là, họ có mất nhiêu sức lực để trúng xổ số cơ chứ?

'Chúc mừng! Quý khách đã giành được 200 triệu.'

Vậy thì cái câu ‘Có công mài sắt, có ngày nên kim’ được áp dụng chỗ nào đâu hả?

Tất nhiên, gạt những ví dụ đó sang một bên, có rất nhiều trường hợp câu nói đó vẫn hoàn toàn là đúng.

Ví dụ, mấy bạn đã xem bộ phim - hmm, nó tên là gì quên mất tiêu rồi nhỉ?

Ah!

‘Mưu Cầu Hạnh Phúc (Pursuit of Happyness) '.

Đó là ví dụ hoàn hảo cho câu nói ‘Có công mài sắt, có ngày nên kim'.

Đó là một câu chuyện vô cùng cảm động về một người cha vô gia cư sống trên đường phố cùng với con trai mình, ông vì tình yêu thuần khiết và sẵn sàng làm mọi thứ cho con mình, và ông đã thành công và trở thành triệu phú. Một bộ phim rất chi là cảm động.

Nhưng...

Còn tôi thì sao?

Ý kiến của tôi thế nào về câu nói ‘Có công mài sắt, có ngày nên kim’?

Nhảm shit. Chấm hết.

À thì... ít nhất thì đó là những gì tôi từng nghĩ trong quá khứ.

Hiện nay? Không hẳn đâu, tôi đoán vậy.

Lúc đó tôi có nhiều thứ cay đắng xảy ra trong đời mình lắm.

Có lẽ đó là do ký ức của tôi đã bị thay đổi, và khiến tôi mang theo rất nhiều suy nghĩ tiêu cực của một người khác, một người mắc kẹt trong vòng lặp vô tận không có hồi kết bất chấp mọi nỗ lực của mình, nhưng cuối cùng thì...

Tôi không còn nghĩ nó nhảm nhí nữa.

Khoảnh khắc 'nhân cách khác' trao cho tôi mọi thứm, và tất cả những trải nghiệm cũng như khó khăn mà cậu đã trải qua hòa làm một với tôi, tôi nhận ra rằng cậu ta không chỉ là một phiên bản khác của tôi.

Trên thực tế, cậu ta chưa bao giờ là một phiên bản khác của tôi, hay một thực thể khác. Ngay từ đầu, cậu ấy đã luôn là tôi, và tôi cũng là cậu ấy.

Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai.

Tôi là Ren.

"Chắc là đây nhỉ?"

Tôi dừng lại một lúc và nhìn về phía trước, có một cầu thang dài đón tầm mắt tôi. Chúng dường như trải dài vô tận, có thảm thực vật bao quanh khu vực và một làn gió dễ chịu thổi qua.

"Ồ, được rồi."

Thở dài, tôi bước về phía trước và leo lên cầu thang.

'Cô ấy sẽ giết mình nếu mình đến muộn mất.'

Thực ra tôi đã muộn rồi, nhưng miễn là tôi không đến quá muộn, cô ấy sẽ không thực sự làm gì nhiều với tôi... đó là tôi hy vọng như vậy.

Dù sao, như tôi đã nói...

Có công mài sắt, có ngày nên kim.

Có lẽ những lời đó quả đúng sự thật hơn tôi tưởng lúc đầu. Mặc dù những nỗ lực của ta chưa chắc sẽ thành công, nhưng ta chắc chắn sẽ tiến bộ và phát triển hơn trước.

Dù là Kevin, tôi hay thậm chí là Jezebeth.

Những nỗ lực của chúng tôi đã không phản bội chúng tôi.

Tất cả chúng tôi đều đạt được mục tiêu mà chúng tôi muốn đạt được ngay khi đề ra. Không ai trong chúng tôi thất bại trong mục tiêu của mình, và tất cả đều là nhờ nỗ lực không nghỉ mà chúng tôi đã bỏ ra để đạt đến mục tiêu hiện tại.

"Thật buồn cười khi câu tục ngữ mà mình từng coi thường hóa ra lại là câu mà mình không thể đồng ý hơn. Hình như người ta gọi đây là phát triển nhân vật mà nhỉ?"

Tôi cười với ý nghĩ đó và tiếp tục leo lên cầu thang.

Tôi không biết mình đã leo lên dãy cầu thang vô tận nằm trước mặt mình trong bao lâu, nhưng tôi không bận tâm. Tôi thích cảm giác bình yên khi leo lên những bậc thang dài.

Lạc trong suy nghĩ của riêng mình, tôi tiếp tục leo lên cầu thang.

Một bước một lần.

Giống như con đường tôi đã đi để đến được vị trí hiện tại.

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã lên đến đỉnh cầu thang và được chào đón bởi một khung cảnh vô cùng ngoạn mục. Từ vị trí thuận lợi này, tôi đứng trên đỉnh thế giới, ngắm nhìn khung cảnh thành phố trải dài bên dưới mình.

Ánh mắt của tôi dừng lại ở thành phố ấy một lúc, đôi chân tôi dừng lại và ánh mắt tôi thấy một bóng dáng quen thuộc, người đó đang quay lưng về phía tôi, và một lọn tóc đen dài đến vai em đung đưa duyên dáng trong gió.

Tựa mình vào lan can kim loại và nhìn ra thành phố bên dưới, thời gian như ngừng trôi trong giây lát.

Trong khoảnh khắc đó, vô số suy nghĩ tràn ngập tâm trí tôi, buộc tay tôi theo bản năng phải chạm vào túi bên phải, khi tôi cảm nhận được một chiếc hộp nhỏ nằm gọn trong tay mình thì tôi mới yên tâm. Rất nhiều suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi vào lúc đó, và tôi chợt nghĩ đến chuyến hành trình đã đưa tôi đến thời điểm trọng đại này.

Từ giây phút đầu tiên tôi gặp em, cho đến những lần chúng tôi kề vai sát cách bên nhau vượt qua mọi thăng trầm.

Đột nhiên, tôi cảm thấy lo lắng.

‘Đây quả thực sự là một hành trình dài ...'

Một khoảng thời gian rất dài nhưng đồng thời cũng đầy thỏa mãn. Tất cả đều dẫn đến khoảnh khắc này, và tôi chợt cảm thấy rằng tất cả đều đáng giá.

Vẻ mặt tôi dịu đi thay thế cho sự lo lắng, và với đôi môi mím lại, tôi bước về phía trước một bước, rút ​​tay ra khỏi túi.

Khi tôi loay hoay với chiếc hộp trong lòng bàn tay, một nụ cười dần nở trên khuôn mặt tôi và tôi chợt thấy kiên quyết hơn với chính bản thân mình.

‘Mình có thể không tự hào về những nước đi của mình, nhưng mình biết tất cả những điều đó đã đưa mình đến thời điểm này. Không phải câu chuyện nào cũng kết thúc có hậu...'

Tôi tự nhủ, mắt dần nhắm lại. Với niềm tin mới mẻ, tôi từ từ quỳ xuống, ngước mắt lên. Tôi hé môi, chuẩn bị nói.

"...nhưng câu chuyện của mình thì có," tôi lẩm bẩm, mím môi. "Mình đã mài được cây kim của chính bản thân mình."

Hít một hơi thật sâu, tôi mở mắt ra và gọi em một lần nữa.

"Này... Amanda.”

#Darkie: tôi cũng thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương