The Authors Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả
-
Hậu truyện 4: Góc nhìn của tác giả
"Các chuyển động của Jezebeth ngày càng đầy chính xác và uyển chuyển hơn, các đòn tấn công của anh ta không chỉ gây sát thương lớn mà còn khiến kẻ địch bối rối lộ sơ hở. Anh ta cơ động vô cùng khéo léo, tránh hết được những đòn tấn công chết người ở khoảng cách nhỏ nhất và phản công bằng tất cả sức mạnh. Mọi đòn đánh tung ra đều nhằm mục đích làm suy yếu đối thủ và gieo rắc mồng móng nghi ngờ vào tâm trí chúng..."
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng nhỏ với bức tượng được tô màu sắc nhẹ nhàng, tạo ra bầu không khí êm dịu thoải mái, và không khí tràn ngập hương thơm oải hương đầy tinh tế.
"Vừa đạt đến cấp độ Công tước, Jezebeth đã xé đi con người tầm thường hôm nào. Với một quyết tâm không lay chuyển, anh đặt mục tiêu cao nhất, bất chấp mọi trở ngại ngáng chân, kể cả những kẻ dám cản đường anh ta. Không ai có thể ngăn cản anh ta vào lúc này."
Ngồi thoải mái trên chiếc ghế bành sang trọng, giọng nói ấm áp và lôi cuốn của người đàn ông đã thu hút hết sự chú ý của hai đứa trẻ đang nép mình trên giường trước mặt. Hai đôi mắt xanh thẳm sâu lắng chớp chớp đầy mong đợi và vểnh tai lên háo hức lắng nghe câu chuyện.
Ánh đèn dịu nhẹ thắp sáng căn phòng, tỏa ra một luồng ánh sáng ấm cúng bao trùm không gian. Cảnh tượng này quả thật rất ấm áp.
"Jezebeth mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn chằm chằm vào bốn nhân vật đang đứng trước mặt mình, ánh mắt điềm tĩnh của anh ta lướt qua từng người trong số họ. 'Ta hiểu rồi, săn quỷ đúng là rất thú vị. Trước đây ta không hiểu tại sao các ngươi lại cố gắng săn lùng bọn ta. Nó thực sự vui đến thế ư? Có gì vui khi săn lùng những kẻ yếu hơn các ngươi và chẳng hề làm gì các ngươi?'"
"Nhưng anh ta nhanh chóng gật đầu và nói. 'Hồi đó, ta không hiểu lắm, nhưng bây giờ thì ta đã hiểu hết mọi chuyện rồi.' Anh ta ấn tay về phía trước, vẻ mặt của bốn người kia thay đổi đáng kể. Nhưng đã quá muộn, vì không gian xung quanh họ dần nứt toát hết ra. ‘Săn à,’ Jezebeth liếm môi và xoay cổ tay. ‘Nó vui hơn mình tưởng nhiều.’ ”
"Waaa!"
"Đã quá."
Bọn trẻ mở to mắt kinh ngạc. Cả hai đứa trẻ đều khoảng năm tuổi và khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của chúng lấp lánh vui mừng khi nghe cậu chuyện.
"Chuyện gì xảy ra tiếp theo vậy!"
"Cha, kể tiếp đi mà!"
Tim hai đứa trẻ đập rộn ràng vì phấn khích và cả hai đứa trẻ nhìn cha mình một cách háo hức thèm thuồng. Thật đáng buồn cho hai đứa, người cha đã lắc đầu.
“Cha xin lỗi, nhưng hôm nay chỉ tới đây thôi nhé.”
"Wahhh, hông chịu!"
"Hông chịu, con muốn nghe thêm nữa mà!"
Các đứa trẻ phản đối nhưng người cha không thể làm gì được. Cúi đầu nhìn chằm chằm vào trang giấy trống rỗng đang dần dần hiện chữ, người cha chỉ có thể thở dài.
Câu chuyện vẫn đang tự viết. Cậu chỉ có thể dừng lại ở nơi câu chuyện đã dừng lại.
Cuối cùng, những trang trống sẽ được lấp đầy và cậu có thể tiếp tục đọc tiếp.
"Hừm! Cha kỳ cục!"
Những đứa trẻ bĩu môi, và nụ cười bất lực hiện lên trên khuôn mặt của người cha. Cậu thực sự bất lực trong vấn đề này.
"Đã muộn rồi, các con đi ngủ đi. Lần sau cha sẽ đọc truyện tiếp, ta hứa đấy."
"Hừm... tjpô được rồi."
Sau một hồi dỗ dành, chúng lại nằm xuống giường và nhắm mắt lại. Người cha trên mặt hiện lên một nụ cười ôn hòa và nhìn chằm chằm vào hai người họ, vừa lúc chuẩn bị rời đi, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không trung.
"Cha ơi."
"Hm? Có chuyện gì vậy Lyla?"
Khi anh quay lại, anh thấy con gái mình đang nhìn anh với một chút tò mò trong đôi mắt xanh sâu thẳm giống mắt anh.
“Câu chuyện còn bao lâu nữa mới kết thúc ạ?”
Ngạc nhiên trước câu hỏi, người cha cúi đầu nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay rồi từ từ đóng nó lại và đặt nó lên bàn cạnh mình.
"Câu chuyện vẫn còn dài lắm con."
“Còn nhiều lắm à?”
Mắt Lyla mở to.
"Nhưng... không phải Jezebeth sắp trở thành người mạnh nhất rồi sao?"
"Thì đúng là vậy.” Cậu trả lời, nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách. "Nhưng vẫn còn rất nhiều điều để kể và những nhân vật sau này. Câu chuyện chỉ mới bắt đầu thôi."
"Dạ."
Lyla chớp mắt vài lần, dường như không hiểu rõ lời cha mình.
"Vậy... Jezebeth không phải là nhân vật chính hả?"
"Ừ thì, tuỳ vào góc nhìn của con thôi," cậu trả lời, trầm ngâm một hồi. "Nhân vật chính là nhân vật trung tâm của cả câu chuyện. Theo một cách nào đó, con có thể nghĩ rằng ta đều là nhân vật chính trong câu chuyện của riêng ta. Tất cả chỉ phụ thuộc vào góc nhìn của ta mà thôi. Trong trường hợp này, Jezebeth là nhân vật chính của câu chuyện."
"Ồ.. vậy hả."
Lyla nhíu mày, khó mà hiểu được lời nói.
"Giờ con có không hiểu cũng không sao, cuối cùng con cũng sẽ hiểu thôi."
Từ từ đứng dậy, anh tiến về phía hai đứa con của mình và hôn lên trán cả hai.
"Tạm thời ngủ một lát đi."
"Ừm, được thôi."
Cảm thấy hơi mệt mỏi, Lyla từ từ nhắm mắt lại, ánh mắt của người cha cũng dịu lại. Khi anh quay lại, ánh mắt anh đảo qua cuốn sổ đỏ trên bàn, và sự chú ý của anh tập trung vào ba chữ được khắc trên bìa cuốn sách.
‘The Luminescent Swordman – Kiếm Sĩ Tỏa Sáng.’
Cậu hoài niệm về quá khứ khi đọc tiêu đề.
Cậu giơ tay lên và xoa nó lần nữa. Ngẩng đầu lên, tay cậu chạm vào bìa sách thô ráp và nhìn chằm chằm vào những ngôi sao ngoài cửa sổ.
Quả thực, cái kết của cuốn sách không phải là một cái kết. Đó chỉ là sự khởi đầu của một câu chuyện hoàn toàn mới.
"Cha... ơi."
Một giọng nói nhẹ nhàng khiến cậu dừng lại một lần nữa, và khi cậu quay đầu lại, cậu thấy một đôi mắt khác long lanh khác đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Có chuyện gì vậy Eli?”
"Liệu... Câu chuyện có kết thúc có hậu không?"
Eli hỏi, háo hức nhìn cha mình từ bên dưới những lớp ga trải giường ấm cúng. Nhìn ánh mắt của cậu bé, Ren nhẹ nhàng mím môi lại và nở một nụ cười ấm áp trên khuôn mặt.
“Ừ,” cậu gật đầu, khuôn mặt dịu lại khi nhìn thấy hai đứa trẻ trước mặt. "Cái kết có hậu nhất luôn."
The Author’s POV – Góc Nhìn Của Tác Giả chính thức kết thúc.
#Darkie: Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng bọn mình đến cuối hành trình này nhé :)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook