Thầy Giáo Nông Thôn ( H )
Chapter 2: Bình rượu kỳ lạ

Mã Lương vừa khiêng cuốc vừa suy nghĩ, Hương Lan này, cũng không phải là lần đầu tiên khiêu khích hắn như vậy. Trước kia có lần nàng tìm hắn nhờ hỗ trợ giữ cầu thang, kết quả không cẩn thận trượt xuống, đè lên người hắn, cả nửa ngày cũng không chịu đứng lên.

 

Đi tới đất nhà mình, nhìn trời càng thêm u ám, Mã Lương bắt đầu cuốc đất, buổi chiều còn có tiết học phải đi dạy.

 

Đào một lát, thì đụng phải một vật cứng, mấy cuốc đi xuống, vẫn không có phản ứng, mảnh đất này vẫn là đất hoang, đá tảng lớn rất nhiều, hắn cuốc đất xung quanh, rồi cắn răng lật tảng đá lên.

 

Vừa lật lên một cái, phía dưới cư nhiên là một cái lỗ trống rỗng tối đen như mực, không biết là cái gì.

 

Hắn đưa tay xuống sờ sờ thăm dò dưới đáy, tựa hồ đụng phải vài thứ, lại dùng chút sức, mới một phen bắt lấy.

 

Vật này là một cái bình nhỏ tinh xảo xinh đẹp bằng đồng thau đã có chút biến sắc, nhưng điêu khắc long văn sống động như thật.

 

"Thứ này khẳng định có thể đổi không ít tiền" Mã Lương lẩm bẩm, những thứ này có thể bán làm đồ cổ, không chừng còn có thể bán được một ngàn- tám trăm đồng, cuộc sống của mình liền sẽ dễ chịu hơn một chút.

 

Lắc lắc một cái, lại nghe được bên trong có tiếng nước ào ào, điều này thật kỳ quái, trên nắp còn có một tầng đồ vật gì đó màu đen đen. 

 

Mã Lương dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ mới rút ra được cái nút chai này.

 

"Bụp" một tiếng, sau đó liền có mùi rượu lan tỏa ra bốn phía, Mã Lương bình thường vẫn không uống rượu cũng cảm giác được cổ họng khẽ động, có chút thèm thuồng.

 

Theo lý thuyết, rượu này là không tệ, hơn nữa cũng không biến chất, cũng không ai rảnh hơi đi giấu rượu độc ở chỗ này, vừa vặn có thể dùng để giải khát, hắn liền thăm dò ngửa cổ, uống một ngụm nhỏ.

 

Ngọt ngào thanh triệt, hoàn toàn không giống như lửa nóng trong trí tưởng tượng, hương vị rất tốt.

 

Sau đó hắn tu ùng ục, uống sạch rượu trong bình sau đó đếm giấu nó đi, tiếp tục làm việc.

 

Đào bới được một lát, hắn thấy trong người có chút nóng lên, ban đầu còn cho rằng là phản ứng bình thường, nhưng càng ngày càng nóng, da cũng đỏ lên, càng kỳ lạ hơn chính là, ngay cả tiểu đệ đệ của mình cũng đem quần chống lên cao! Còn tiết ra chút dịch thể, sau đó đầu nóng lên, cả người ngất đi.

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, Mã Lương cảm giác được mình đang nằm ở một nơi nào đó, sau đó hắn liền nghe được vài câu cái gì mà chết rồi…. linh tinh, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

 

Hương Lan có chút thương hại nhìn Mã Lương, nàng đang rửa rau, thì nhìn thấy có người khiêng Mã Lương trở về, nói là hắn ngã xuống đất khi đang làm đồng, lúc bọn họ nhìn thấy, đã không còn nhịp tim, trên cơ bản đã chết, cho nên ngay cả phòng khám trong thôn cũng không cần đi.

 

Mã Lương này không có tam thân lục cố( người thân), là một đứa nhỏ rất đáng thương, từng giúp Hương Lan không ít việc, có chút ngốc nghếch, rất thú vị, nhiều lần nàng đều cố ý trêu chọc hắn.

 

Cái chết của hắn, không khác gì cái chết của một con chó nhà, nhiều lắm người trong thôn sẽ cằn nhằn vài câu, sau đó nên làm gì thì đi làm cái đó.

 

"Vẫn là nên gọi hai người tới giúp chôn hắn, đến mộ phần đốt chút giấy, đời này xem như không còn nữa." Hương Lan lẩm bẩm, ánh mắt lại nhìn về phía nơi đó của hắn. 

 

"Chết cũng không an bình" Nàng đi tới, món đồ chơi của Mã Lương vẫn còn đang dựng thắng, một chút cũng không có dấu hiệu mềm nhũn.

 

"Ai, phỏng chừng khi còn sống hắn còn chưa từng xài qua thứ này, sớm biết hắn mệnh bạc như vậy, cũng không ngại để cho hắn nếm thử tư vị nữ nhân"

 

"Nước, nước" Mã Lương bỗng nhiên mở miệng, khiến Hương Lan hoảng sợ giật nảy cả mình, sau đó mới phản ứng lại, hắn còn sống!

 

"Đợi một chút" Hương Lan cầm một chén nước lớn vội vàng xông tới, phát hiện Mã Lương đã mở mắt ra.

 

" Hương Lan tỷ" hắn suy yếu hô lên, liền từng ngụm từng ngụm, liên tục uống nước.

 

"Chậm rãi uống, nước còn rất nhiều, cậu đây là xảy ra chuyện gì" Hương Lan hỏi, mặt có chút đỏ, vừa rồi mình tự lẩm bẩm, không biết có bị hắn nghe được hay không.

 

"Lúc đang mới làm đồng thì em đào được một bình rượu, đang lúc khát nước liền uống sạch, kết quả là như vậy." Mã Lương uống nước, cảm giác khôi phục lại được không ít, ngồi dậy nhìn thấy trên người toàn bộ là bùn, bất quá đôi chân vẫn còn có chút khó dùng sức.

 

"Đố đào được mà cậu cũng dám uống" Hương Lan lại liếc mắt nhìn đũng quần của hắn, tim có chút loạn.

 

"Để chị giúp cậu lau người, ở trên giường nằm một lát đi.” Hương Lan nói.

 

Sau đó Hương Lan bận rộn, cầm chậu lớn, xách nước, đỡ Mã Lương xuống giường, sau đó đi đóng cửa lại.

 

"Cởi quần áo ra, đừng ngại ngùng, cũng không phải chị chưa từng thấy qua!” Hương Lan thấy Mã Lương nhăn nhó, liền mở miệng nói.

 

Nếu như trước kia, Mã Lương khẳng định sẽ đặc biệt ngượng ngùng, nhưng hiện tại cảm giác lá gan đã lớn hơn một chút, liền trực tiếp cởi áo khoác cùng quần dài, giữ lại một cái quần cộc.

 

"Cái quần này của cậu cũng phải cởi ra" Hương Lan cảm giác thanh âm của mình có chút run rẩy, đã lâu không gặp thứ này, tâm của nàng có chút hoảng.

 

Mã Lương do dự một chút, nữ nhân còn không sợ, mình còn sợ cái gì, dứt khoát cắn răng một cái, cởi sạch sẽ.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương