Thầy Giáo Nông Thôn ( H )
Chapter 1:Thiếu phụ xinh đẹp nhà bên.

Một phương sơn thủy dưỡng nhất phương nhân , thôn Đào Thủy tuy rằng hẻo lánh, nhưng nữ nhân nơi này mỗi người đều trắng nõn thủy linh( xinh đẹp).

 

Chỉ là nơi này nằm một vùng hẻo lánh, chỉ có một con đường bùn hiểm yếu,  muốn đến thị xã phải đi tới hơn 30 km, chứ đừng nói đến huyện thành, đi huyện thành một chuyến, chỉ có thể ở lại thành qua đêm.

 

Hôm nay bầu trời có chút u ám, đoán chừng là sắp mưa, Mã Lương vội vàng từ trường học về nhà, vừa mới dạy học xong, phải tranh thủ cuốc đất trước khi trời mưa.

 

Hắn có diện mạo rất thanh tú, có chút thư sinh, vừa tốt nghiệp trung học liền trở về quê hương, cha mẹ hắn mất từ hai năm trước, để lại ba gian nhà ngói lớn, còn có một đống nợ nần, cho nên ngoại trừ dạy học ở thôn nhỏ ra, còn phải làm thêm công việc đồng áng.

 

Trở về nhà, hắn tìm mấy vòng, cũng không thấy cuốc, chỉ có thể đi mượn xài tạm một phen.

 

Nơi này của hắn không có mấy hộ gia đình, đất rộng người thưa, chỉ có một nhà Vương Đại Ma Tử ở cách vách, hiện tại hắn đang làm việc ở nơi khác, chỉ có vợ hắn ở nhà.

 

Nói đến vợ hắn, Hương Lan, trong thôn kia có không ít nam nhân đều chảy nước miếng, làn da trắng nõn, dáng người đầy đặn, nhất là bộ ngực tròn trịa, hơn nữa tướng mạo quyến rũ, luôn cho người ta cảm giác nàng đang quyến rũ nam nhân. Bây giờ nàng mới sinh em bé chưa được bao lâu, nên ở nhà với đứa trẻ.

 

Mà Mã Lương luôn cảm giác Hương Lan tỷ này có ý tứ với mình, nhiều lần hắn đến giếng nước trước cửa rửa rau giặt quần áo, đều có thể nhìn thấy nàng không mặc áo lót,bộ ngực trắng mềm như ngọc không ngừng lắc lư, thật khiến người ta muốn nhào lên cắn vài miếng.

 

Mã Lương luôn len lén nhìn, hắn kỳ thật luôn nghĩ đến nữ nhân, chỉ tiếc trong nhà quá nghèo, hơn nữa thân thể cũng không cường tráng, làm việc không được, nên vẫn không tìm được người thích hợp.

 

"Hương Lan tỷ, Hương Lan tỷ, tỷ ở trong phòng sao? "Mã Lương đứng ở ngoài cửa kêu hai tiếng, thấy không có ai trả lời, liền đi vào. 

 

Gian nhà này của nàng rất lớn, Mã Lương vẫn đi vào trong, nhìn khắp nơi, lại rốt cục nhìn thấy Hương Lan tỷ.

 

Nàng đang ôm tiểu hài tử ngủ gật, nhưng bộ ngực trắng như tuyết lại lộ ra ngoài, độ cong vểnh lên kia, vừa lớn vừa mềm, đứa nhỏ đang ngậm lấy một bên, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Mã Lương, ngoài miệng vẫn đang dùng sức hút.

 

Mã Lương mở to hai mắt, không nhúc nhích, tâm hoảng ý loạn.

 

Lúc trước đều là vụng trộm nhìn, lần này có thể coi là lần đầu tiên quang minh chính đại nhìn, không biết sờ lên là tư vị gì nhỉ. Bất tri bất giác, tiểu huynh đệ dưới thân đã dựng thẳng.

 

"Mã Lương, cậu ở chỗ này làm gì? "Hương Lan tỉnh lại, chỉ thấy Mã Lương nhà cách vách ngây người nhìn mình chằm chằm, nàng cúi đầu nhìn, liền hiểu được.

 

"Hương… Hương Lan tỷ" Mã Lương lắp bắp, mặt đỏ bừng, cư nhiên bị bắt gặp nhìn lén!

 

Hương Lan tỷ liếc nhìn đũng quần hắn một cái, kéo kéo quần áo của mình: 

 

"Đứa bé muốn bú sữa, nhưng chị buồn ngủ, ngủ gật một lát, nhìn bộ dáng cậu nhìn chằm chằm, chẳng lẽ cũng muốn đến bú một miếng? "

 

Đây tuyệt đối là khiêu khích!

 

"Không phải, Hương Lan tỷ, tôi, tôi đến mượn cuốc" Mã Lương lúng túng nói.

 

"Cuốc không ở trong đây mà đặt ở ngoài cửa kia",

 

“Ta, ta biết rồi, ta đi trước" Mã Lương xoay người bỏ chạy, trong đầu vẫn là một mảnh tuyết trắng. 

 

Nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng này của hắn, Hương Lan cười rộ lên, nhưng sau đó thở dài một tiếng, nỗi niềm khổ sở của mình, nào có ai biết, lão chồng chết tiệt nửa năm cũng khó có được trở về nhà một lần, mình là một người phụ nữ sống ở nhà một mình, ban đêm trống rỗng tịch mịch, không ai biết.

 

Mỗi lần đêm khuya vắng vẻ, nàng chỉ có thể một mình giải quyết bằng tay.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương