[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
-
Chương 2: Ngồi xuống đã qua ba năm
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyên chủ chính là mua về.
Cha Bùi mẹ Bùi sở dĩ mua nguyên chủ, là muốn cho Bùi Hoài có một con dâu nuôi từ nhỏ.
Trước học tiểu học không mất tiền, cũng cho học.
Bây giờ học lên trung học cơ sở phải tốn tiền, nhà thì không có nhiều tiền như vậy.
Hơn nữa nguyên chủ cũng đã mười hai, ở trong thôn, cũng được xem là một nửa công nhân.
Coi như không thể xuống ruộng làm việc, nhưng ở nhà làm cơm giặt quần áo, quét sân cho heo ăn các thứ, đều có thể làm.
Vì vậy, cuối cùng nguyên chủ không được tiếp tục đi học, ở nhà bắt đầu công việc làm nông.
Nguyên chủ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng là oán trách người nhà họ Bùi.
Trong lòng sinh ra tức giận, phẫn uất quá làm cho bản thân muốn ăn, coi như là thức ăn thừa thãi, cô cũng có thể ăn, ăn nhiều hơn so với người khác.
Cũng không biết có phải do ăn quá nhiều, sức lực của nguyên chủ ngày càng lớn.
Sức lực càng lớn, làm việc càng nhiều, tiêu hao năng lượng càng lớn, liền ăn càng nhiều.
Đây quả thực là một vòng tuần hoàn chết.
Mấy năm trôi qua, nguyên chủ cứ như thế từ một cô gái cao ráo, trở thành một quả banh.
Ăn thì ăn, nguyên chủ còn tranh ăn.
Nhưng người bị tranh ăn, chính là em trai em gái của nam chính.
Cướp đồ ăn xong còn uy hiếp không cho hai người tố cáo, nếu không liền đánh hai người.
Nguyên chủ lưng hùm vai gấu, sức lực rất lớn, mặt đầy hung dữ, giọng tàn bạo uy hiếp, hiệu quả cũng rất lớn.
Một người ăn ba phần cơm, không biến mình thành một quả banh, thật là ngược với đạo trời.
Khương Nhiễm cho là, nguyên chủ đơn thuần là tự giận mình, hình tượng cũng có chút trở ngại.
Nhưng gia đình Bùi gia lại không cảm thấy như vậy.
Họ cảm thấy Khương Nhiễm mông to dễ sinh đẻ, sức lực lớn làm việc nhiều, có thể kiếm sống qua ngày.
Nguyên chủ cùng nam chính sau khi trưởng thành, không để ý đến việc nam chính phản đối, tổ chức hôn lễ cho hai người, làm giấy, còn mở tiệc trong thôn.
Đêm tân hôn.
Khương Nhiễm nhắm hai mắt, có chút không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó.
Mặc dù đoạn ký ức này nhanh chóng bị cô tiếp nhận, không phải là chính cô đi làm chuyện kia, nhưng là vẫn có chút không dám nhìn thẳng.
Sau khi cưới ba ngày, nam chính liền đi.
Mang theo một bọc hành lý, lên thành phố lớn học đại học.
Sau khi nam chính đi một tháng, nguyên chủ phát hiện mình mang thai.
Gửi tin cho nam chính, nhưng không có hồi đáp, nói là đang đi học, không có cách nào xin nghỉ.
Không chỉ khi đó không trở về, ngay cả tết cũng không thể.
Chín tháng sau, nguyên chủ sinh được một đứa trẻ mập mạp.
Đứa bé này, là cháu đích tôn của Bùi gia, hai ông bà Bùi gia, đối với nguyên chủ cũng tốt hơn.
Nhưng nguyên chủ cũng thay đổi.
Nguyên chủ tự cho là mình sinh cháu đích tôn cho Bùi gia, cũng chính là việc lớn, cô trước kia sống khổ như vậy, chịu nhiều uất ức như vậy, cũng nên hưởng phúc.
Ngay sau đó, nguyên chủ bắt đầu tháng ở cử.
Người ta ở cử là một tháng, còn người bị nghiêm trọng hơn phải chăm sóc tốt, sẽ ở cử hai tháng.
Nhưng nguyên chủ không giống người khác, cô ở cử lại là ba năm.
Mỗi ngày trừ ăn uống ra chính là đi lang thang, thì nằm ở trên giường.
Ông bà Bùi gia không phải là chưa nói qua với nguyên chủ, nhưng vô dụng, nguyên chủ bịt tai không nghe.
Đứa trẻ cũng không chăm sóc, đều để cho ông bà Bùi gia.
Bọn họ làm việc không có thời gian chăm sóc, thì chính là em gái nam chính chăm sóc.
Sau khi sinh đứa trẻ, nguyên chủ cũng không kiếm sống, nhưng ăn lại không hề ít đi.
Mỗi ngày ăn xong đều nằm bất động, bụng bây giờ, nhưng người ta mang thai mười tháng vậy.
Trong đó, nam chính sau khi tốt nghiệp đại học, rốt cuộc cũng trở về nhà.
Nhưng mục đích về nhà, là muốn ly hôn với nguyên chủ.
Nguyên chủ chính là mua về.
Cha Bùi mẹ Bùi sở dĩ mua nguyên chủ, là muốn cho Bùi Hoài có một con dâu nuôi từ nhỏ.
Trước học tiểu học không mất tiền, cũng cho học.
Bây giờ học lên trung học cơ sở phải tốn tiền, nhà thì không có nhiều tiền như vậy.
Hơn nữa nguyên chủ cũng đã mười hai, ở trong thôn, cũng được xem là một nửa công nhân.
Coi như không thể xuống ruộng làm việc, nhưng ở nhà làm cơm giặt quần áo, quét sân cho heo ăn các thứ, đều có thể làm.
Vì vậy, cuối cùng nguyên chủ không được tiếp tục đi học, ở nhà bắt đầu công việc làm nông.
Nguyên chủ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng là oán trách người nhà họ Bùi.
Trong lòng sinh ra tức giận, phẫn uất quá làm cho bản thân muốn ăn, coi như là thức ăn thừa thãi, cô cũng có thể ăn, ăn nhiều hơn so với người khác.
Cũng không biết có phải do ăn quá nhiều, sức lực của nguyên chủ ngày càng lớn.
Sức lực càng lớn, làm việc càng nhiều, tiêu hao năng lượng càng lớn, liền ăn càng nhiều.
Đây quả thực là một vòng tuần hoàn chết.
Mấy năm trôi qua, nguyên chủ cứ như thế từ một cô gái cao ráo, trở thành một quả banh.
Ăn thì ăn, nguyên chủ còn tranh ăn.
Nhưng người bị tranh ăn, chính là em trai em gái của nam chính.
Cướp đồ ăn xong còn uy hiếp không cho hai người tố cáo, nếu không liền đánh hai người.
Nguyên chủ lưng hùm vai gấu, sức lực rất lớn, mặt đầy hung dữ, giọng tàn bạo uy hiếp, hiệu quả cũng rất lớn.
Một người ăn ba phần cơm, không biến mình thành một quả banh, thật là ngược với đạo trời.
Khương Nhiễm cho là, nguyên chủ đơn thuần là tự giận mình, hình tượng cũng có chút trở ngại.
Nhưng gia đình Bùi gia lại không cảm thấy như vậy.
Họ cảm thấy Khương Nhiễm mông to dễ sinh đẻ, sức lực lớn làm việc nhiều, có thể kiếm sống qua ngày.
Nguyên chủ cùng nam chính sau khi trưởng thành, không để ý đến việc nam chính phản đối, tổ chức hôn lễ cho hai người, làm giấy, còn mở tiệc trong thôn.
Đêm tân hôn.
Khương Nhiễm nhắm hai mắt, có chút không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó.
Mặc dù đoạn ký ức này nhanh chóng bị cô tiếp nhận, không phải là chính cô đi làm chuyện kia, nhưng là vẫn có chút không dám nhìn thẳng.
Sau khi cưới ba ngày, nam chính liền đi.
Mang theo một bọc hành lý, lên thành phố lớn học đại học.
Sau khi nam chính đi một tháng, nguyên chủ phát hiện mình mang thai.
Gửi tin cho nam chính, nhưng không có hồi đáp, nói là đang đi học, không có cách nào xin nghỉ.
Không chỉ khi đó không trở về, ngay cả tết cũng không thể.
Chín tháng sau, nguyên chủ sinh được một đứa trẻ mập mạp.
Đứa bé này, là cháu đích tôn của Bùi gia, hai ông bà Bùi gia, đối với nguyên chủ cũng tốt hơn.
Nhưng nguyên chủ cũng thay đổi.
Nguyên chủ tự cho là mình sinh cháu đích tôn cho Bùi gia, cũng chính là việc lớn, cô trước kia sống khổ như vậy, chịu nhiều uất ức như vậy, cũng nên hưởng phúc.
Ngay sau đó, nguyên chủ bắt đầu tháng ở cử.
Người ta ở cử là một tháng, còn người bị nghiêm trọng hơn phải chăm sóc tốt, sẽ ở cử hai tháng.
Nhưng nguyên chủ không giống người khác, cô ở cử lại là ba năm.
Mỗi ngày trừ ăn uống ra chính là đi lang thang, thì nằm ở trên giường.
Ông bà Bùi gia không phải là chưa nói qua với nguyên chủ, nhưng vô dụng, nguyên chủ bịt tai không nghe.
Đứa trẻ cũng không chăm sóc, đều để cho ông bà Bùi gia.
Bọn họ làm việc không có thời gian chăm sóc, thì chính là em gái nam chính chăm sóc.
Sau khi sinh đứa trẻ, nguyên chủ cũng không kiếm sống, nhưng ăn lại không hề ít đi.
Mỗi ngày ăn xong đều nằm bất động, bụng bây giờ, nhưng người ta mang thai mười tháng vậy.
Trong đó, nam chính sau khi tốt nghiệp đại học, rốt cuộc cũng trở về nhà.
Nhưng mục đích về nhà, là muốn ly hôn với nguyên chủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook