[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
-
Chương 1: Xuyên sách
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Nhiễm nằm trên giường, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào nóc nhà.
Bên trên giăng đầy mạng nhện, phía trên còn có con nhện thỉnh thoảng bò tới bò lui.
Hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy tường.
Trên tường được dán đầy báo cũ, đã xuất hiện vết ố vàng, phía trên còn phủ một lớp bụi, căn bản cũng không thấy được trên đó viết gì.
Có nơi còn bị rách vụn, lộ ra một vách tường màu vàng.
Nhìn một lượt, Khương Nhiễm cũng biết, đây chỉ cần đụng nhẹ một chút liền có thể rơi xuống đất.
Khương Nhiễm mới vừa khôi phục ý thức, liền nhận được một đoạn ký ức.
Cho dù đã tiêu hóa tất cả các ký ức, nhưng có thể nhìn ra những thứ này, vẫn cảm thấy không thể tin được.
Nhưng Khương Nhiễm cô, sinh ra trong một gia đình có truyền thống Đông Y, mặc dù không phải có tình yêu lớn với Đông Y, nhưng từ nhỏ cũng thường nghe thấy.
Lớn hơn một chút, liền bắt đầu ôm một cuốn sách thuốc thật dày.
Học nhiều năm như vậy, cũng trong giới Đông y có một ít thành tựu, còn nghiên cứu ra thuốc mới, cũng đã nhận không ít giải thưởng.
Nhưng so với Đông Y, thì Khương Nhiễm lại thích nấu nướng hơn.
Nhưng người ở nhà cũng không phải quá khắt khe, chỉ cần cô học giỏi Đông Y, thời gian còn lại, muốn học, muốn làm cái gì thì làm.
Trải qua nhiều năm nghiên cứu học tập, Khương Nhiễm ở phương diện nấu nướng cũng nhận được thành tựu, dù cho có kém hơn Đông Y, nhưng cũng không tính là kém.
Khương Nhiễm nhớ rỡ, lúc trước khi cô ngất đi, cô mới đạt được hạng nhất cuộc thi nấu ăn cả nước.
Lúc ấy cô vừa vui mừng, vừa kích động, ôm chiếc cúp trong tay.
Rồi sau đó.
Rồi sau đó cái gì cô cũng không biết.
Chờ lúc cô lấy lại ý thức, thì cô cũng đã nằm trên giường này, trùng sinh vào một người cùng họ cùng tên Khương Nhiễm.
Vừa lúc mới tỉnh lại. Khương Nhiễm liền tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Chính là bởi vì tiếp thu ký ức của Nguyên Chủ, cho nên Khương Nhiễm mới biết, mình đây là xuyên vào sách.
Đây là trong lúc cô rảnh rỗi, đọc được một quyển tiểu thuyết.
Quyển tiểu thuyết này không nhớ rõ tên, nhưng vẫn đại khái nhớ được nội dung.
Chỉ muốn nói là nam chính Bùi Hoài xuất thân nghèo khó, cố gắng học tập, say mê nghiên cứu khoa học, cuối cùng thành một chuyên gia, sau đó trên thương trường quen được nữ chính là một nữ cường.
Hai người ngang sức ngang tài, vừa gặp đã mến, lại chung tình, muốn bên nhau cả đời.
Mà nguyên chủ, chính là con dâu nuôi từ nhỏ ở nông thôn của nam chính.
Không sai, chính là con dâu nuôi từ nhỏ.
Lúc nguyên chủ sáu bảy tuổi, được Bùi gia nhận nuôi.
Nhưng nói là nhận nuôi, không bằng nói là mua.
Lúc người đàn ông đó giao nguyên chủ cho Bùi gia, cũng không phải là người nhà nguyên chủ, mà là một tên đã bắt cóc nguyên chủ.
Sau khi nguyên chủ đến Bùi gia, cùng nam chính học tiểu học.
Khi đó tiểu học công xã không có tốn học phí, người trong thôn, nhà nhà cũng đều cho trẻ đi học.
Cũng không trông cậy vào đứa trẻ có thể học được gì, chính là muốn có người chăm trẻ miễn phí, người lớn thì vẫn ra ngoài làm việc, không cần lo lắng đến sự an toàn của đứa trẻ.
Thành tích học tiểu học của đứa trẻ cũng không tệ lắm, sau đó cùng nam chính thi đậu trung học cơ sở.
Nhưng trung học cơ sở và tiểu học không giống nhau, trung học cơ sở là ở trong huyện, cách thôn quá xa, không thể nào về nhà mỗi ngày, chỉ có thể ở nội trú.
Nội trú thì phải đóng tiền thuê, còn có ăn uống, còn có học phí, sách vở.
Tổng cộng lại, cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Bùi gia chính là một nhà nông tiêu biểu, nhất là mỗi người đều làm việc kiếm công phân, một năm cũng chỉ kiếm được đủ ăn, tiền không kiếm được mấy.
Bùi Hoài là anh lớn trong nhà, thích học tập, lại rất muốn đi học, nếu thi đậu, ba Bùi, mẹ Bùi hiển nhiên là cho anh đi.
Nhưng nguyên chủ thì khác.
Khương Nhiễm nằm trên giường, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào nóc nhà.
Bên trên giăng đầy mạng nhện, phía trên còn có con nhện thỉnh thoảng bò tới bò lui.
Hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy tường.
Trên tường được dán đầy báo cũ, đã xuất hiện vết ố vàng, phía trên còn phủ một lớp bụi, căn bản cũng không thấy được trên đó viết gì.
Có nơi còn bị rách vụn, lộ ra một vách tường màu vàng.
Nhìn một lượt, Khương Nhiễm cũng biết, đây chỉ cần đụng nhẹ một chút liền có thể rơi xuống đất.
Khương Nhiễm mới vừa khôi phục ý thức, liền nhận được một đoạn ký ức.
Cho dù đã tiêu hóa tất cả các ký ức, nhưng có thể nhìn ra những thứ này, vẫn cảm thấy không thể tin được.
Nhưng Khương Nhiễm cô, sinh ra trong một gia đình có truyền thống Đông Y, mặc dù không phải có tình yêu lớn với Đông Y, nhưng từ nhỏ cũng thường nghe thấy.
Lớn hơn một chút, liền bắt đầu ôm một cuốn sách thuốc thật dày.
Học nhiều năm như vậy, cũng trong giới Đông y có một ít thành tựu, còn nghiên cứu ra thuốc mới, cũng đã nhận không ít giải thưởng.
Nhưng so với Đông Y, thì Khương Nhiễm lại thích nấu nướng hơn.
Nhưng người ở nhà cũng không phải quá khắt khe, chỉ cần cô học giỏi Đông Y, thời gian còn lại, muốn học, muốn làm cái gì thì làm.
Trải qua nhiều năm nghiên cứu học tập, Khương Nhiễm ở phương diện nấu nướng cũng nhận được thành tựu, dù cho có kém hơn Đông Y, nhưng cũng không tính là kém.
Khương Nhiễm nhớ rỡ, lúc trước khi cô ngất đi, cô mới đạt được hạng nhất cuộc thi nấu ăn cả nước.
Lúc ấy cô vừa vui mừng, vừa kích động, ôm chiếc cúp trong tay.
Rồi sau đó.
Rồi sau đó cái gì cô cũng không biết.
Chờ lúc cô lấy lại ý thức, thì cô cũng đã nằm trên giường này, trùng sinh vào một người cùng họ cùng tên Khương Nhiễm.
Vừa lúc mới tỉnh lại. Khương Nhiễm liền tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Chính là bởi vì tiếp thu ký ức của Nguyên Chủ, cho nên Khương Nhiễm mới biết, mình đây là xuyên vào sách.
Đây là trong lúc cô rảnh rỗi, đọc được một quyển tiểu thuyết.
Quyển tiểu thuyết này không nhớ rõ tên, nhưng vẫn đại khái nhớ được nội dung.
Chỉ muốn nói là nam chính Bùi Hoài xuất thân nghèo khó, cố gắng học tập, say mê nghiên cứu khoa học, cuối cùng thành một chuyên gia, sau đó trên thương trường quen được nữ chính là một nữ cường.
Hai người ngang sức ngang tài, vừa gặp đã mến, lại chung tình, muốn bên nhau cả đời.
Mà nguyên chủ, chính là con dâu nuôi từ nhỏ ở nông thôn của nam chính.
Không sai, chính là con dâu nuôi từ nhỏ.
Lúc nguyên chủ sáu bảy tuổi, được Bùi gia nhận nuôi.
Nhưng nói là nhận nuôi, không bằng nói là mua.
Lúc người đàn ông đó giao nguyên chủ cho Bùi gia, cũng không phải là người nhà nguyên chủ, mà là một tên đã bắt cóc nguyên chủ.
Sau khi nguyên chủ đến Bùi gia, cùng nam chính học tiểu học.
Khi đó tiểu học công xã không có tốn học phí, người trong thôn, nhà nhà cũng đều cho trẻ đi học.
Cũng không trông cậy vào đứa trẻ có thể học được gì, chính là muốn có người chăm trẻ miễn phí, người lớn thì vẫn ra ngoài làm việc, không cần lo lắng đến sự an toàn của đứa trẻ.
Thành tích học tiểu học của đứa trẻ cũng không tệ lắm, sau đó cùng nam chính thi đậu trung học cơ sở.
Nhưng trung học cơ sở và tiểu học không giống nhau, trung học cơ sở là ở trong huyện, cách thôn quá xa, không thể nào về nhà mỗi ngày, chỉ có thể ở nội trú.
Nội trú thì phải đóng tiền thuê, còn có ăn uống, còn có học phí, sách vở.
Tổng cộng lại, cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Bùi gia chính là một nhà nông tiêu biểu, nhất là mỗi người đều làm việc kiếm công phân, một năm cũng chỉ kiếm được đủ ăn, tiền không kiếm được mấy.
Bùi Hoài là anh lớn trong nhà, thích học tập, lại rất muốn đi học, nếu thi đậu, ba Bùi, mẹ Bùi hiển nhiên là cho anh đi.
Nhưng nguyên chủ thì khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook