[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
-
Chương 27: Khuê mật nghĩ cách. (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nữ chủ nhiệm muốn giúp đỡ phụ nữ và trẻ em trong thôn, ở trong thôn này so với đại đội trưởng cũng rất có tiếng nói, bởi vì cô ấy phụ trách rất nhiều quyền lợi quan trọng.
Trình Kim Cương phải đành im miệng, Trình Đại Bảo không mắng chửi người khác cũng đóng chặt miệng.
Khương Lâm liếc Trình Như Hải, khinh khỉnh nói: "Anh quên mất một chuyện, không phải chia ra cho hai anh em, còn có bà bà ở đây. Cho nên không phải chi làm hai, mà là thành ba phần!"
Cô phải nói một nửa trước cho Diêm Nhuận Chi, còn dư lại để bọn họ chia chắc chắn sẽ không hiểu, nhưng là lấy tổng chia ba thì không có gì khó hiểu.
Trình Như Hải cùng với Lưu Hồng Hoa, hai người lập tức nổi đóa, ban đầu còn cảm thấy mình là con trai trưởng, ba gian, phòng chính phải để cho anh ta ở, Diêm Nhuận Chi bọn họ ở hai phòng nhỏ cũng đầy đủ. Kết quả sau đó, hai gian phía tây bị Khương Lâm cướp lấy, vào lúc này còn dư lại còn phải chia ba.
Nói tới nói lui, anh ta lại là người được chia ít nhất!
Các cán bộ trong đại đội thảo luận một chút, hẳn là như vậy, suy cho cùng Trình Như Sơn cũng không thể trở về, vậy thì chia hai phần.
Kế toán viên cười nói: "Tốt nhất là làm như vậy, ba gian phòng chia làm ba, trừ hai căn phòng ở phía tây, còn dư lại thì chia làm ba."
Hai vợ chồng Trình Như Hải bắt đầu nổi đóa, bởi vì phần còn lại được tính là cổng nhà, còn có năm phòng, ngoài ra là chuồng heo cùng chuồng gà, căn bản là không dễ chia.
"Không sao, nếu chia không tốt, thì dời tường đi chỗ khác. Đến lúc đó đem nền móng chia làm ba thì dễ rồi."
Khương Lâm tuyệt nhiên sẽ cùng Trình Như Hải ở chung một mái nhà, cô đã sớm suy nghĩ xong cách giải quyết nhưng cũng không nói ra, trước tiên cô phải xem chút phản ứng của Trình Như Hải.
Anh chơi xấu? Tôi liền ngăn tường, tháo gạch, xem ai hơn ai.
Lưu Hồng Hoa bị Khương Lâm làm giận đến đầu bốc khói, không nghĩ ra một người có học thức lại vô liêm vô sỉ đến như vậy: "Cô tại sao lại vô lại như vậy? Còn có phải là người có văn hóa."
Tôn Thanh Huy cùng mấy người khác ngồi ở bên nghe, lập tức liền đáp trả: “Cô đang nói gì vậy? Thanh niên học thức rồi làm sao? Cũng chỉ là dựa vào lao động kiếm cơm."
Bọn họ đã rất khâm phục Khương Lâm, cho tới bây giờ không biết Khương Lâm lại có một mặt như vậy.
Trình Như Hải sợ gây thêm rắc tối, tranh thủ thời gian, không muốn vợ cùng bọn họ ồn ào.
Lúc này, Mạnh Y Y từ bên ngoài chạy vào, cô thở hổn hển: “Em gái tôi đâu? Lâm Lâm đâu?"
Khương Lâm vờ như không nghe thấy, lúc trước, cô cũng toàn là sỉ vả Mạnh Y Y mà thôi, cũng không có gì có thể trông cậy vào cô. Muốn đối phó với Trình Như Hải, chỉ có thể lấy đại độ làm chỗ dựa, Mạnh Y Y lấy gì quản.
Mạnh Y Y nhanh chóng tiếng vào, cô đến bên cạnh Mạnh Y Y, dịu dàng nói: "Lâm Lâm, tôi đến giúp cô nói mấy câu."
Khương Lâm: "Y Y, ở đây có nhiều cán bộ như vậy, tôi tin sẽ có công chính liêm minh, cô đừng sợ."
Mạnh Y Y có chút nghẹn họng: Tôi sợ cái gì? Làm giống như sau lưng mình nói xấu cán bộ không công bằng vậy.
"Tôi nghe cô có chuyện khó xử, tôi có cách này muốn nói cho cô." Cô nhìn phía Trình Như Hải nói: "Tam đội trưởng, mọi người đều là người trong một thôn, còn lại là anh em ruột thịt, như thế nào đi nữa cũng không cần trở thành thù địch. Tôi có một chủ ý có thể giải quyết vấn đề khó khăn của các người, mọi người có muốn nghe một chút không?"
Trình Như Hải liếc mắt nhìn cô một cái, cái này là Mạnh Y Y thường ngày vẫn biết lý lẽ, đối xử với người trong thôn cũng rất tốt, làm giáo viên tiểu học cũng làm tròn bổn phận, cò chủ động hỗ trợ viết chữ viết thư. Không giống như người đàn bà xấu xa Khương Lâm đó, không phải xem thường người khác thì là đánh nhau.
"Cô nói chúng ta nghe một chút, nếu hợp lý thì chúng tôi liền nghe, còn nếu là cô thiên vị, hừ!"
Mạnh Y Y cười nói: "Anh yên tâm, tôi công tư phân minh, tuyệt đối là nói thẳng vào vấn đề."
Cô còn sợ Khương Lâm mất hứng, nhẹ nhàng ấn bả vai của Khương Lâm một cái.
Mạnh Y Y tiếp tục nói: "Không bằng Tam đội trưởng cho em gái tôi bốn trăm đồng tiền, như vậy nhà tất cả đều thuộc về anh. Em gái tôi có bốn trăm tiền đồng, cũng có thể ra ngoài xây ngôi nhà khác."
Lưu Hồng Hoa theo bản năng hét lớn: "Làm sao có thể cho cô ta bốn trăm đồng, ăn cướp à? Ai cho tôi bốn trăm đồng? Nhà chúng tôi cũng không có được số tiền ấy."
Nữ chủ nhiệm muốn giúp đỡ phụ nữ và trẻ em trong thôn, ở trong thôn này so với đại đội trưởng cũng rất có tiếng nói, bởi vì cô ấy phụ trách rất nhiều quyền lợi quan trọng.
Trình Kim Cương phải đành im miệng, Trình Đại Bảo không mắng chửi người khác cũng đóng chặt miệng.
Khương Lâm liếc Trình Như Hải, khinh khỉnh nói: "Anh quên mất một chuyện, không phải chia ra cho hai anh em, còn có bà bà ở đây. Cho nên không phải chi làm hai, mà là thành ba phần!"
Cô phải nói một nửa trước cho Diêm Nhuận Chi, còn dư lại để bọn họ chia chắc chắn sẽ không hiểu, nhưng là lấy tổng chia ba thì không có gì khó hiểu.
Trình Như Hải cùng với Lưu Hồng Hoa, hai người lập tức nổi đóa, ban đầu còn cảm thấy mình là con trai trưởng, ba gian, phòng chính phải để cho anh ta ở, Diêm Nhuận Chi bọn họ ở hai phòng nhỏ cũng đầy đủ. Kết quả sau đó, hai gian phía tây bị Khương Lâm cướp lấy, vào lúc này còn dư lại còn phải chia ba.
Nói tới nói lui, anh ta lại là người được chia ít nhất!
Các cán bộ trong đại đội thảo luận một chút, hẳn là như vậy, suy cho cùng Trình Như Sơn cũng không thể trở về, vậy thì chia hai phần.
Kế toán viên cười nói: "Tốt nhất là làm như vậy, ba gian phòng chia làm ba, trừ hai căn phòng ở phía tây, còn dư lại thì chia làm ba."
Hai vợ chồng Trình Như Hải bắt đầu nổi đóa, bởi vì phần còn lại được tính là cổng nhà, còn có năm phòng, ngoài ra là chuồng heo cùng chuồng gà, căn bản là không dễ chia.
"Không sao, nếu chia không tốt, thì dời tường đi chỗ khác. Đến lúc đó đem nền móng chia làm ba thì dễ rồi."
Khương Lâm tuyệt nhiên sẽ cùng Trình Như Hải ở chung một mái nhà, cô đã sớm suy nghĩ xong cách giải quyết nhưng cũng không nói ra, trước tiên cô phải xem chút phản ứng của Trình Như Hải.
Anh chơi xấu? Tôi liền ngăn tường, tháo gạch, xem ai hơn ai.
Lưu Hồng Hoa bị Khương Lâm làm giận đến đầu bốc khói, không nghĩ ra một người có học thức lại vô liêm vô sỉ đến như vậy: "Cô tại sao lại vô lại như vậy? Còn có phải là người có văn hóa."
Tôn Thanh Huy cùng mấy người khác ngồi ở bên nghe, lập tức liền đáp trả: “Cô đang nói gì vậy? Thanh niên học thức rồi làm sao? Cũng chỉ là dựa vào lao động kiếm cơm."
Bọn họ đã rất khâm phục Khương Lâm, cho tới bây giờ không biết Khương Lâm lại có một mặt như vậy.
Trình Như Hải sợ gây thêm rắc tối, tranh thủ thời gian, không muốn vợ cùng bọn họ ồn ào.
Lúc này, Mạnh Y Y từ bên ngoài chạy vào, cô thở hổn hển: “Em gái tôi đâu? Lâm Lâm đâu?"
Khương Lâm vờ như không nghe thấy, lúc trước, cô cũng toàn là sỉ vả Mạnh Y Y mà thôi, cũng không có gì có thể trông cậy vào cô. Muốn đối phó với Trình Như Hải, chỉ có thể lấy đại độ làm chỗ dựa, Mạnh Y Y lấy gì quản.
Mạnh Y Y nhanh chóng tiếng vào, cô đến bên cạnh Mạnh Y Y, dịu dàng nói: "Lâm Lâm, tôi đến giúp cô nói mấy câu."
Khương Lâm: "Y Y, ở đây có nhiều cán bộ như vậy, tôi tin sẽ có công chính liêm minh, cô đừng sợ."
Mạnh Y Y có chút nghẹn họng: Tôi sợ cái gì? Làm giống như sau lưng mình nói xấu cán bộ không công bằng vậy.
"Tôi nghe cô có chuyện khó xử, tôi có cách này muốn nói cho cô." Cô nhìn phía Trình Như Hải nói: "Tam đội trưởng, mọi người đều là người trong một thôn, còn lại là anh em ruột thịt, như thế nào đi nữa cũng không cần trở thành thù địch. Tôi có một chủ ý có thể giải quyết vấn đề khó khăn của các người, mọi người có muốn nghe một chút không?"
Trình Như Hải liếc mắt nhìn cô một cái, cái này là Mạnh Y Y thường ngày vẫn biết lý lẽ, đối xử với người trong thôn cũng rất tốt, làm giáo viên tiểu học cũng làm tròn bổn phận, cò chủ động hỗ trợ viết chữ viết thư. Không giống như người đàn bà xấu xa Khương Lâm đó, không phải xem thường người khác thì là đánh nhau.
"Cô nói chúng ta nghe một chút, nếu hợp lý thì chúng tôi liền nghe, còn nếu là cô thiên vị, hừ!"
Mạnh Y Y cười nói: "Anh yên tâm, tôi công tư phân minh, tuyệt đối là nói thẳng vào vấn đề."
Cô còn sợ Khương Lâm mất hứng, nhẹ nhàng ấn bả vai của Khương Lâm một cái.
Mạnh Y Y tiếp tục nói: "Không bằng Tam đội trưởng cho em gái tôi bốn trăm đồng tiền, như vậy nhà tất cả đều thuộc về anh. Em gái tôi có bốn trăm tiền đồng, cũng có thể ra ngoài xây ngôi nhà khác."
Lưu Hồng Hoa theo bản năng hét lớn: "Làm sao có thể cho cô ta bốn trăm đồng, ăn cướp à? Ai cho tôi bốn trăm đồng? Nhà chúng tôi cũng không có được số tiền ấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook