[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
-
Chương 28: Khuê mật nghĩ cách. (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trình Như Hải im lặng oán trách cô, để cho cô ta chưa suy nghĩ thì liền hét lên. Người khác không hiểu, nhưng anh ta biết, một sân nhà như vậy, coi như hai trăm đồng xây cũng không ra. Năm đó đều là gạch xanh lớn, toàn là đồ tốt, phòng chính cao lớn rộng rãi, gạch xanh dán kín nước không lọt.
Hơn nữa bốn trăm đồng liền có thể trả giá.
Anh ta nói: "Một trăm rưỡi."
Mạnh Y Y: "Tam đội trưởng, một trăm rưỡi cũng chỉ bằng một gian, làm sao đủ cho bốn người em gái tôi ở?"
Trình Như Hải: "Nhiều lắm là hai trăm, nhiều hơn không có!"
Mạnh Y Y: “Ba trăm, vừa vặn ba gian phòng nhỏ."
Trình Như Hải có chút động tâm.
Khương Lâm nhìn Mạnh Y Y thẳng thắn nói như vậy, như là bày mưu tính kế, chỉ đường cho hưu chạy, xem thường đều phải bay lên hệ ngân hà.
Bên kia Diêm Nhuận Chi nhìn Khương Lâm, bà biết Mạnh Y Y là con dâu của Thủ Mạt Giao, quan hệ thân thiết. Lời cha mẹ chồng nói không nghe, nhưng lại vui vẻ nghe lời của Mạnh Y Y, cảm thấy Mạnh Y Y như vậy là vì muốn tốt cho cô. Trước kia, Diêm Nhuận Chi cảm thấy con dâu chỉ cần tiền, dù sao thường ngày, cả nhà nghèo không có tiền, muốn mua cái gì cũng không nổi.
Chỉ là vào lúc này bà vãn còn một chút hi vọng, bà thấp giọng nói: “Mẹ Bảo Nhi? Nhà chúng ta không có đồ ăn mời khách đâu."
Ngoài việc mua gạch, gỗ các loại... để xây nhà thì còn phải mời người giúp đỡ ở lại ăn cơm. Lúc này đều là thức ăn, không có chỗ nào mua, chợ đen thức ăn giá gấp bảy tám lần đến mười lần trên thị trường, ba trăm đồng nghe thì rất nhiều, nhưng cũng không mua nổi.
Mạnh Y Y vẫn chắc chắn Khương Lâm sẽ nghe lời cô, bởi vì cô cho là thứ Khương Lâm nhắm tới là tiền, cô liền có thể trở về thành phố tìm Biện Hải Đào.
Cô cười nhìn Khương Lâm dịu dàng nói: "Lâm Lâm, tôi cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, cô có tiền..."
Giọng nói vui vẻ, lại rất nhẹ nhàng, khó khiến người ta cự tuyệt.
Trình Đại Bảo: "Chúng ta không lấy tiền, chúng ta muốn phòng ở!"
Tiền mặc dù rất tốt, nhưng là không có chỗ ở, ở chòi kia toàn là sâu với chuột, mưa gió rất lạnh, cũng ngủ không ngon.
Trình Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Khương Lâm, mặc dù không lên tiếng, nhưng rất trông đợi nhìn cô, đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh như sao.
Hai anh em Trình Thiết Cương cùng với Trình Kim Cương cười nhạo cậu: "Mày là đứa trẻ thối, im miệng đi." Người nào không biết mẹ ghét nhất Đại Bảo Tiểu Bảo, mắt cũng không thèm nhìn cậu, còn dám ra quyết định?
Lúc bọn họ còn ở chung nhà, cả ngày đều nghe mẹ cậu mắng: “Mày cút sang một bên, đừng để cho tao thấy mày, phiền phức."
"Cút ngay, đừng có cản đường tao"
“Phiền toái!"
Còn có những từ hai người bọn họ không nhớ được, học cũng không được.
"Ha ha, đồ ngốc!" Trình Kim Cương mắng Trình Đại Bảo: “Bà ta sẽ không để ý đến mày đâu."
Trình Đại Bảo lập tức nghiến răng, trừng mắt nhìn.
Khương Lâm liếc nhìn hai anh em: “Ngu ngốc, Đại Bảo là con trai tôi, tôi không để ý đến nó thì để ý đến ai? Phán ứng như hai đứa ngốc? Con trai của tôi nói, muốn nhà!"
Cái đầu nhỏ của Trình Đại Bảo lập tức bị hạnh phúc va vào khiến đầu óc choáng váng, mẹ nói cậu là một con trai nhỏ của cô!
Hai anh em Trình Thiết Cương bị mắng, Lưu Hồng Hoa tức giận đến mức các cơ mặt đều nhăn nhó...
Nhưng bọn họ cũng không bị dọa sợ bằng Mạnh Y Y, cô ấy không dám tin cúi đầu nhìn Khương Lâm: “Lâm Lâm?”
Khương Lâm thản nhiên nói: “Có phòng ở mới là nhà, ba trăm đồng thì có tác dụng gì chứ?”
Trong tình thế cấp bách Mạnh Y Y buột miệng nói: “Cô định cắm rễ ở nông thôn này mãi sao?” Nói xong cô ấy mới lập tức ý thức được mình nói không đúng nên vội vàng bổ sung nói: “Cắm rễ ở nông thôn là lý tưởng của chúng tôi, tôi sẽ ở bên cạnh cô. Lâm Lâm, tôi luôn ủng hộ cô.”
Cô ấy thấy Khương Lâm không nhiệt tình với mình nên rất bực bội, lại ngồi xổm bên cạnh thân thiết nói: “Lâm Lâm, cô với bọn họ không ưa nhau như vậy, hai người còn có thể sống chung được sao? Thật sự không thoải mái, lỡ như cô phải chịu thiệt thòi...”
Khương Lâm cười ha hả: “Có thể xây thêm tường ngăn thành hai nhà mà, không cần phải tách ra ở riêng được không, sinh ra cái bàn còn có thể chém thành hai nửa mà?”
Mạnh Y Y rất sốt ruột, liên tục khuyên Khương Lâm không nên kích động làm tăng thêm mâu thuẫn: “Lâm Lâm, cô phải bình tĩnh.”
Khương Lâm: “Tôi rất bình tĩnh, nếu không bình tĩnh tôi đã đuổi bọn họ cút đi từ lâu rồi.”
“Các người mới cút đi đó, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dọn ra ngoài!” Lưu Hồng Hoa vỗ đùi một cái.
Trình Như Hải im lặng oán trách cô, để cho cô ta chưa suy nghĩ thì liền hét lên. Người khác không hiểu, nhưng anh ta biết, một sân nhà như vậy, coi như hai trăm đồng xây cũng không ra. Năm đó đều là gạch xanh lớn, toàn là đồ tốt, phòng chính cao lớn rộng rãi, gạch xanh dán kín nước không lọt.
Hơn nữa bốn trăm đồng liền có thể trả giá.
Anh ta nói: "Một trăm rưỡi."
Mạnh Y Y: "Tam đội trưởng, một trăm rưỡi cũng chỉ bằng một gian, làm sao đủ cho bốn người em gái tôi ở?"
Trình Như Hải: "Nhiều lắm là hai trăm, nhiều hơn không có!"
Mạnh Y Y: “Ba trăm, vừa vặn ba gian phòng nhỏ."
Trình Như Hải có chút động tâm.
Khương Lâm nhìn Mạnh Y Y thẳng thắn nói như vậy, như là bày mưu tính kế, chỉ đường cho hưu chạy, xem thường đều phải bay lên hệ ngân hà.
Bên kia Diêm Nhuận Chi nhìn Khương Lâm, bà biết Mạnh Y Y là con dâu của Thủ Mạt Giao, quan hệ thân thiết. Lời cha mẹ chồng nói không nghe, nhưng lại vui vẻ nghe lời của Mạnh Y Y, cảm thấy Mạnh Y Y như vậy là vì muốn tốt cho cô. Trước kia, Diêm Nhuận Chi cảm thấy con dâu chỉ cần tiền, dù sao thường ngày, cả nhà nghèo không có tiền, muốn mua cái gì cũng không nổi.
Chỉ là vào lúc này bà vãn còn một chút hi vọng, bà thấp giọng nói: “Mẹ Bảo Nhi? Nhà chúng ta không có đồ ăn mời khách đâu."
Ngoài việc mua gạch, gỗ các loại... để xây nhà thì còn phải mời người giúp đỡ ở lại ăn cơm. Lúc này đều là thức ăn, không có chỗ nào mua, chợ đen thức ăn giá gấp bảy tám lần đến mười lần trên thị trường, ba trăm đồng nghe thì rất nhiều, nhưng cũng không mua nổi.
Mạnh Y Y vẫn chắc chắn Khương Lâm sẽ nghe lời cô, bởi vì cô cho là thứ Khương Lâm nhắm tới là tiền, cô liền có thể trở về thành phố tìm Biện Hải Đào.
Cô cười nhìn Khương Lâm dịu dàng nói: "Lâm Lâm, tôi cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, cô có tiền..."
Giọng nói vui vẻ, lại rất nhẹ nhàng, khó khiến người ta cự tuyệt.
Trình Đại Bảo: "Chúng ta không lấy tiền, chúng ta muốn phòng ở!"
Tiền mặc dù rất tốt, nhưng là không có chỗ ở, ở chòi kia toàn là sâu với chuột, mưa gió rất lạnh, cũng ngủ không ngon.
Trình Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Khương Lâm, mặc dù không lên tiếng, nhưng rất trông đợi nhìn cô, đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh như sao.
Hai anh em Trình Thiết Cương cùng với Trình Kim Cương cười nhạo cậu: "Mày là đứa trẻ thối, im miệng đi." Người nào không biết mẹ ghét nhất Đại Bảo Tiểu Bảo, mắt cũng không thèm nhìn cậu, còn dám ra quyết định?
Lúc bọn họ còn ở chung nhà, cả ngày đều nghe mẹ cậu mắng: “Mày cút sang một bên, đừng để cho tao thấy mày, phiền phức."
"Cút ngay, đừng có cản đường tao"
“Phiền toái!"
Còn có những từ hai người bọn họ không nhớ được, học cũng không được.
"Ha ha, đồ ngốc!" Trình Kim Cương mắng Trình Đại Bảo: “Bà ta sẽ không để ý đến mày đâu."
Trình Đại Bảo lập tức nghiến răng, trừng mắt nhìn.
Khương Lâm liếc nhìn hai anh em: “Ngu ngốc, Đại Bảo là con trai tôi, tôi không để ý đến nó thì để ý đến ai? Phán ứng như hai đứa ngốc? Con trai của tôi nói, muốn nhà!"
Cái đầu nhỏ của Trình Đại Bảo lập tức bị hạnh phúc va vào khiến đầu óc choáng váng, mẹ nói cậu là một con trai nhỏ của cô!
Hai anh em Trình Thiết Cương bị mắng, Lưu Hồng Hoa tức giận đến mức các cơ mặt đều nhăn nhó...
Nhưng bọn họ cũng không bị dọa sợ bằng Mạnh Y Y, cô ấy không dám tin cúi đầu nhìn Khương Lâm: “Lâm Lâm?”
Khương Lâm thản nhiên nói: “Có phòng ở mới là nhà, ba trăm đồng thì có tác dụng gì chứ?”
Trong tình thế cấp bách Mạnh Y Y buột miệng nói: “Cô định cắm rễ ở nông thôn này mãi sao?” Nói xong cô ấy mới lập tức ý thức được mình nói không đúng nên vội vàng bổ sung nói: “Cắm rễ ở nông thôn là lý tưởng của chúng tôi, tôi sẽ ở bên cạnh cô. Lâm Lâm, tôi luôn ủng hộ cô.”
Cô ấy thấy Khương Lâm không nhiệt tình với mình nên rất bực bội, lại ngồi xổm bên cạnh thân thiết nói: “Lâm Lâm, cô với bọn họ không ưa nhau như vậy, hai người còn có thể sống chung được sao? Thật sự không thoải mái, lỡ như cô phải chịu thiệt thòi...”
Khương Lâm cười ha hả: “Có thể xây thêm tường ngăn thành hai nhà mà, không cần phải tách ra ở riêng được không, sinh ra cái bàn còn có thể chém thành hai nửa mà?”
Mạnh Y Y rất sốt ruột, liên tục khuyên Khương Lâm không nên kích động làm tăng thêm mâu thuẫn: “Lâm Lâm, cô phải bình tĩnh.”
Khương Lâm: “Tôi rất bình tĩnh, nếu không bình tĩnh tôi đã đuổi bọn họ cút đi từ lâu rồi.”
“Các người mới cút đi đó, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dọn ra ngoài!” Lưu Hồng Hoa vỗ đùi một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook