[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
-
Chương 26: Khuê mật nghĩ cách. (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trình Thiết Cương mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt khinh bỉ của Khương Lâm liền hiểu không phải chuyện gì tốt, cậu ta giận đến mức nắm chặt tay, các khớp tay bị liên bị ấn vào kêu rắc rắc.
Diêm Nhuận Chi lau nước mắt: "Năm đó ông chủ và bên nhà tôi đã nói rõ giới hạn, nhưng đồ ăn thức uống đều để ở nhà. Sau đó chính phủ cho phép chuộc lại căn phòng nhỏ để ở, nhà không có tiền, là Đông Sinh đi làm hai năm bên ngoài kiếm được, nó, với hồi đó cũng đã gần mười năm rồi."
Nhớ tới con trai, tim bà như bị dao cắt.
Trình Như Hải nói Đông Sinh không thể về, bà lúc đó một thân một mình không biết tốn bao nhiêu nước mắt. Năm đó ba chồng, ba ruột đều bị bắn chết, anh trai chết, còn nhiều người không chịu nỗi nhục nhã treo cổ ở đầu sông, hôm nay con trai cũng... Cũng may còn có cháu trai, cháu trai chính là huyết mạch của bà... Nếu không thật sự là bà không kiên trì nổi.
Những người già quanh đó cũng thở dài: “Đông Sinh là một đứa bé ngoan."
Trình Như Hải sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không nghĩ tới mọi người đột nhiên thay đổi thái độ, trước kia rõ ràng khua tay xem náo nhiệt, vào lúc này thì lại làm chỗ dựa cho quả phụ.
Hừ, chẳng lẽ lại là vừa ý hai quả phụ một già một trẻ này sao?
Trình Phúc Quân nói: "Vậy thì cho hai đứa nhỏ thêm hai phòng, lớn lên rồi tính chuyện cưới con dâu..."
"Bí thư chi bộ!" Trình Như Hải lập tức kêu oan: “Nhà tôi cũng có hai con trai, cũng phải cưới con dâu. Nói cho cùng, hai trăm đồng là chưa được chia, bây giờ làm sao tính được? Nếu muốn nói như vậy, chúng tôi vì gia đình kiếm điểm công cũng chia có phải hay không?"
Diêm Nhuận Chi lập tức nói: "Mẹ vợ của cậu yêu cầu một trăm đồng tiền cùng với hai sấp vải, hai cái chăn giường. Cậu kiếm điểm công về chia, chúng ta ăn cơm cũng không đủ. Cậu kết hôn là tiền tôi đi mượn, sau đó Đông Sinh lại mắc nợ. Lão đại, cậu xem lương tâm, không biết xấu hổ lại nói ra những lời này?"
Lưu Hồng Hoa nghe bà nói vậy, lập tức nhào tới, gân giọng hét: "Nhà ai kết hôn lại không muốn sinh lễ? Tôi là con gái của Lưu gia, cha mẹ vất vả lắm mới nuôi lớn ta, lại khi không tặng một con dâu cho bà?"
Diêm Nhuận Chi hừ một tiếng: “Cưới dâu cho Đông Sinh một phần sính lễ cũng không có, cũng phải cho nó một trăm mới được."
Từ lúc những thanh niên tri thức về lại nông thôn, nên mọi người trong thôn cũng muốn cưới những người đó, một là những thanh niên có phong cách phương Tây có văn hóa, hai là những thanh niên cưới hỏi không cần sính lễ. Cho nên mặc dù những người đó nhìn yếu ớt, không làm được việc nặng, cũng không ít người muốn được cưới. Trình Như Sơn gia cảnh cũng không tốt, cậu ta cũng không chịu cùng cha mẹ vạch rõ giới hạn, cho nên dù cậu ta có cao to, đẹp trai, những người trong làng cũng không muốn gả con cho cậu.
Có đẹp trai cao to đến đâu, không chịu đi làm, đó mới là chuyện quan trọng nhất.
Lưu Hồng Hoa nghe bà nói những lời này, lại trách Khương Lâm lười, trốn làm việc.
Khương Lâm liền chặn miệng: “Chia ra thì nói chia ra, đừng có nói lung tung, cô đi nói bậy cả ngày, bây giờ bốn trăm cô cũng phải trả cho chúng tôi hai trăm.
Lưu Hồng Hoa: ‘...”
Con mẹ nó, các người tưởng muốn là được! Cô ta giận đến mặt mày đỏ bừng, muốn nhảy lên gào khóc om sòm, nhưng là có mặt của cán bộ trong đại độ nên đành nhịn, kết quả bị kìm nén, nghẹn trong cổ họng, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Trình Như Hải mặt âm trầm: “Tại sao lại là bốn trăm?"
Khương Lâm: "Anh không biết đếm? Chuộc nhà hai trăm, mỗi người kết hôn là một trăm, lại không phải là bốn trăm?"
Lưu Hồng Hoa hét lớn: “Không biết trái phải, không biết trái phải."
Các cán bộ trong đại đội cũng không để ý đến cô ta, một kế toán viên nói: "Hay như vậy, trước hết từ trong kho lấy ra hai trăm, không có tiền sẽ dùng hai căn phòng làm tin."
Phòng chính một gian một trăm cũng không đủ, các phòng khác cũng không khác biệt lắm, tùy cơ ứng biến, vậy thì đem hai căn phòng ở phía tây cấp cho Khương Lâm cùng hai đứa trẻ, còn dư lại thì chia ra làm hai.
Trình Như Hải tức đến tím tái mặt mày, trợn mắt: “Phòng chính có ba gian, vậy chia làm hai như thế nào? Chẳng lẽ lại chia đôi gian giữa?"
Lưu Hồng Hoa: "Nhà không có chủ sao? Anh là ông chủ, dĩ nhiên anh ở gian nhà chính."
Khương Lâm gay gắt nói: "Thật đúng là oai phong, để trưởng bối ở gian phòng nhỏ, anh lại ở gian nhà chính, không biết xấu hổ!"
Trình Tiểu Bảo: "Không biết xấu hổ!"
Trình Kim Cương: "Là phân heo!"
Trình Đại Bảo: "Là phan heo!"
Trình Kim Cương: "Chờ tôi đánh chết anh!"
Trình Ngọc Liên: "Câm mồm! Ồn ào cái gì?"
Trình Thiết Cương mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt khinh bỉ của Khương Lâm liền hiểu không phải chuyện gì tốt, cậu ta giận đến mức nắm chặt tay, các khớp tay bị liên bị ấn vào kêu rắc rắc.
Diêm Nhuận Chi lau nước mắt: "Năm đó ông chủ và bên nhà tôi đã nói rõ giới hạn, nhưng đồ ăn thức uống đều để ở nhà. Sau đó chính phủ cho phép chuộc lại căn phòng nhỏ để ở, nhà không có tiền, là Đông Sinh đi làm hai năm bên ngoài kiếm được, nó, với hồi đó cũng đã gần mười năm rồi."
Nhớ tới con trai, tim bà như bị dao cắt.
Trình Như Hải nói Đông Sinh không thể về, bà lúc đó một thân một mình không biết tốn bao nhiêu nước mắt. Năm đó ba chồng, ba ruột đều bị bắn chết, anh trai chết, còn nhiều người không chịu nỗi nhục nhã treo cổ ở đầu sông, hôm nay con trai cũng... Cũng may còn có cháu trai, cháu trai chính là huyết mạch của bà... Nếu không thật sự là bà không kiên trì nổi.
Những người già quanh đó cũng thở dài: “Đông Sinh là một đứa bé ngoan."
Trình Như Hải sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không nghĩ tới mọi người đột nhiên thay đổi thái độ, trước kia rõ ràng khua tay xem náo nhiệt, vào lúc này thì lại làm chỗ dựa cho quả phụ.
Hừ, chẳng lẽ lại là vừa ý hai quả phụ một già một trẻ này sao?
Trình Phúc Quân nói: "Vậy thì cho hai đứa nhỏ thêm hai phòng, lớn lên rồi tính chuyện cưới con dâu..."
"Bí thư chi bộ!" Trình Như Hải lập tức kêu oan: “Nhà tôi cũng có hai con trai, cũng phải cưới con dâu. Nói cho cùng, hai trăm đồng là chưa được chia, bây giờ làm sao tính được? Nếu muốn nói như vậy, chúng tôi vì gia đình kiếm điểm công cũng chia có phải hay không?"
Diêm Nhuận Chi lập tức nói: "Mẹ vợ của cậu yêu cầu một trăm đồng tiền cùng với hai sấp vải, hai cái chăn giường. Cậu kiếm điểm công về chia, chúng ta ăn cơm cũng không đủ. Cậu kết hôn là tiền tôi đi mượn, sau đó Đông Sinh lại mắc nợ. Lão đại, cậu xem lương tâm, không biết xấu hổ lại nói ra những lời này?"
Lưu Hồng Hoa nghe bà nói vậy, lập tức nhào tới, gân giọng hét: "Nhà ai kết hôn lại không muốn sinh lễ? Tôi là con gái của Lưu gia, cha mẹ vất vả lắm mới nuôi lớn ta, lại khi không tặng một con dâu cho bà?"
Diêm Nhuận Chi hừ một tiếng: “Cưới dâu cho Đông Sinh một phần sính lễ cũng không có, cũng phải cho nó một trăm mới được."
Từ lúc những thanh niên tri thức về lại nông thôn, nên mọi người trong thôn cũng muốn cưới những người đó, một là những thanh niên có phong cách phương Tây có văn hóa, hai là những thanh niên cưới hỏi không cần sính lễ. Cho nên mặc dù những người đó nhìn yếu ớt, không làm được việc nặng, cũng không ít người muốn được cưới. Trình Như Sơn gia cảnh cũng không tốt, cậu ta cũng không chịu cùng cha mẹ vạch rõ giới hạn, cho nên dù cậu ta có cao to, đẹp trai, những người trong làng cũng không muốn gả con cho cậu.
Có đẹp trai cao to đến đâu, không chịu đi làm, đó mới là chuyện quan trọng nhất.
Lưu Hồng Hoa nghe bà nói những lời này, lại trách Khương Lâm lười, trốn làm việc.
Khương Lâm liền chặn miệng: “Chia ra thì nói chia ra, đừng có nói lung tung, cô đi nói bậy cả ngày, bây giờ bốn trăm cô cũng phải trả cho chúng tôi hai trăm.
Lưu Hồng Hoa: ‘...”
Con mẹ nó, các người tưởng muốn là được! Cô ta giận đến mặt mày đỏ bừng, muốn nhảy lên gào khóc om sòm, nhưng là có mặt của cán bộ trong đại độ nên đành nhịn, kết quả bị kìm nén, nghẹn trong cổ họng, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Trình Như Hải mặt âm trầm: “Tại sao lại là bốn trăm?"
Khương Lâm: "Anh không biết đếm? Chuộc nhà hai trăm, mỗi người kết hôn là một trăm, lại không phải là bốn trăm?"
Lưu Hồng Hoa hét lớn: “Không biết trái phải, không biết trái phải."
Các cán bộ trong đại đội cũng không để ý đến cô ta, một kế toán viên nói: "Hay như vậy, trước hết từ trong kho lấy ra hai trăm, không có tiền sẽ dùng hai căn phòng làm tin."
Phòng chính một gian một trăm cũng không đủ, các phòng khác cũng không khác biệt lắm, tùy cơ ứng biến, vậy thì đem hai căn phòng ở phía tây cấp cho Khương Lâm cùng hai đứa trẻ, còn dư lại thì chia ra làm hai.
Trình Như Hải tức đến tím tái mặt mày, trợn mắt: “Phòng chính có ba gian, vậy chia làm hai như thế nào? Chẳng lẽ lại chia đôi gian giữa?"
Lưu Hồng Hoa: "Nhà không có chủ sao? Anh là ông chủ, dĩ nhiên anh ở gian nhà chính."
Khương Lâm gay gắt nói: "Thật đúng là oai phong, để trưởng bối ở gian phòng nhỏ, anh lại ở gian nhà chính, không biết xấu hổ!"
Trình Tiểu Bảo: "Không biết xấu hổ!"
Trình Kim Cương: "Là phân heo!"
Trình Đại Bảo: "Là phan heo!"
Trình Kim Cương: "Chờ tôi đánh chết anh!"
Trình Ngọc Liên: "Câm mồm! Ồn ào cái gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook