Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diêm Nhuận Chi làm ra vẻ cô vợ nhỏ yếu đuối, lấy lòng cười nói: “Mẹ ăn nhiều thế này, cũng lãng phí."

Khương Lâm: "Mẹ là người kiếm được nhiều điểm công nhất trong nhà, nên ăn nhiều hơn nữa."

"Con là đại công thần của gia đình chúng ta, con phải ăn nhiều vào." Diêm Nhuận Chi vẫn nhún nhường không chịu ăn.

Khương Lâm lập tức cắt ngang kiểu đưa đưa đẩy đẩy này, rõ ràng Diêm Nhuận Chi là trưởng bối trong nhà, nhưng lúc nào cũng như cô vợ nhỏ lấy lòng mẹ chồng với cô, làm cô không thể nào thích nghi được.

Khương Lâm cứ nghĩ súp ngật đáp sẽ không ngon, đến khi nếm thử thấy có hương thơm của dầu hành, ăn ngon đến mức cô không thể ngừng ăn được, ăn một hơi hết sạch bát. Hai người Trình Đại Bảo Tiểu Bảo cũng ăn rất ngon miệng, cả hai bé đều cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất từ trước tới giờ!

Chẳng mấy chốc bọn họ đã dùng xong bữa tối, bên phía các cán bộ đại đội cũng đã ăn xong, bọn họ hô lên gọi mọi người tới nhà Trình Như Hải chia nhà.

Khương Lâm suy nghĩ rồi định gửi nhờ hai đứa bé ở lại trong phòng của đại đội, chỉ cần cô và Diêm Nhuận Chi đi chia nhà là được.

Nhưng Trình Đại Bảo không chịu, bé là đàn ông ở trong cái nhà này, sao có thể không đi được?

Trình Tiểu Bảo tự nhiên cũng muốn đi theo, cả gia đình phải đi cùng nhau, giống như con kiến dọn nhà vậy.

Cuối cùng, Khương Lâm đành phải dẫn hai bé đi theo.

Bí thư chi bộ Trình Phúc Quân, Đại đội trưởng Trình Phúc Liên, chủ nhiệm hội phụ nữ Trình Ngọc Liên và nhân viên kế toán của đại đội cùng xuất hiện ở nhà của Trình Như Hải. Bình thường, thư ký và Đại đội trưởng của đại đội sẽ không quản người dân trong đại đội chia nhà thế nào, để người trong nhà tự giải quyết với nhau.



Nhưng gia đình Trình Như Sơn thì khác, Diêm Nhuận Chi là xã viên có tay nghề phụ ở trong đại đội, không thuộc mấy đại đội sản xuất khác. Với lại ngoài những kẻ lười làm đi lên dựa vào việc tích cực vận động, mấy kẻ du thủ du thực ra, các cán bộ chính trực đều cảm kích ông nội, bác và cha của Trình Như Sơn đã có những cống hiến trong công cuộc kháng chiến và bảo vệ thôn Thủy Hòe, đây cũng là lý do nằm ngoài chính sách tại sao bọn họ muốn bảo vệ gia đình anh.

Trình Như Hải tức giận đến mức không nuốt trôi đồ ăn, con trai con gái của hai vợ chồng bọn họ đều đứng ở trong sân, hung hăng nhìn Khương Lâm.

Khương Lâm cũng trợn trừng mắt lên đáp trả lại.

Trình Ngọc Liên yêu cầu người bê băng ghế nhỏ, ghế gấp hoặc cục đá đôn lên thành ghế ra ngồi, mọi người ngồi ở cửa gian nhà chính nói chuyện cho mát mẻ.

Những người thích xem náo nhiệt chen chúc ở bên vách tưởng dỏng tai lên lắng nghe, Tôn Thanh Huy chờ các thanh niên tri thức khác tới, mọi người tự bê ghế tới ngồi xuống, khiến Trình Như Hải và Lưu Hồng Hoa cực kỳ khó chịu.

Trình Phúc Quân nói mấy câu mở đầu, kiểu kiểu như cha mẹ già rồi anh em trong nhà trưởng thành đều phải chia nhà…, anh ta nói: "Căn nhà này có một sân, nhà chính ba gian, khu phía đông hai gian, khu phía tây hai gian, phía tây nam có một gian, phía nam có nửa gian nhà. Viện này hai anh em chia nhau mỗi người một nửa..."

"Bí thư chi bộ, sao lại mỗi người một nửa được? Không thể bổ đôi ra chia nam chia bắc được?" Trình Như Hải không thể nào chấp nhận nổi chuyện này, viện này là do tổ tiên Trình gia để lại cho trưởng tử trưởng tôn. Bác của anh ta đã chết, đại ca bị điên điên khùng khùng ở nông trường, vậy nghiễm nhiên anh ta chính là mình chính là trưởng tử trưởng tôn của Trình gia, nên chia hết cho anh ta.

Khương Lâm: "À, đương nhiên là không thể chia được. Viện tử này là của tôi... cha của các con tôi bỏ ra hai trăm đồng chuộc về. Gia đình các anh ở chùa mười mấy năm cũng không chịu bỏ ra một đồng nào! Nếu giờ nhắc tới chuyện lúc đó, hồi đó chúng ta còn chưa chia nhà, các anh đã làm ra chuyện không bằng súc sinh..."

"X con mẹ nó cô mắng ai đấy!" Con trai lớn Trình Thiết Cương của Trình Như Hải xông tới, hung hăng nhe răng toét miệng với Khương Lâm.

Khương Lâm khinh miệt liếc nhìn cậu ta: “Tôi là thím của cậu đấy, muốn làm với thím của cậu à, vậy cậu làm với mẹ cậu đi!"

Lưu Hồng Hoa cũng không chịu ngồi yên, giương nanh múa vuốt định đánh nhau với Khương Lâm, lại bị chủ nhiệm hội phụ nữ quát ngăn lại.



Trình Như Hải và Lưu Hồng Hoa luôn dung túng cho hai con trai và con gái nhà mình gây chuyện sỉ nhục Khương Lâm và Diêm Nhuận Chi, nào biết thanh niên tri thức đến từ thành phố như Khương Lâm còn nói bẩn hơn cả chân của bọn họ.

Lưu Hồng Hoa tức giận đến mức phồng má như con cóc, không ngừng thở dốc kìm nén cơn giận.

Trình Ngọc Liên mắng Trình Thiết Cương: "Cút ra, còn để cô nghe thấy cháu mắng trưởng bối nữa, cô sẽ cho cháu cái bạt tai đấy! Cái loại bát đản thiếu đòn."

Trình Thiết Cương phẫn hận giơ giơ nắm đấm lên với Khương Lâm.

Khương Lâm giơ ngón tay giữa lên đáp trả lại cậu ta!

------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Khương Lâm: Tôi đã bỏ học đi ra ngoài mưu sinh từ khi còn trẻ, da mặt rất dày! Đánh nhau, chửi thề, kiếm tiền… đều thành thạo hết. Ai tốt với tôi, tôi sẽ tốt với người đó, ai xấu với tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội!

Trình Như Sơn: Tôi không mang vốn đầu tư riêng vào tổ, nên đến giờ vẫn chỉ là một truyền thuyết. Xin hỏi nên thay đổi từ hình tượng trở thành người thật như thế nào, online chờ!

Trình Đại Bảo: Tôi là đàn ông của Trình gia!

Trình Tiểu Bảo: Mẹ tôi thương tôi!

Diêm Nhuận Chi: Diễn xuất của tôi rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương