[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
-
Chương 24: Chia nhà (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trình Đại Bảo há hốc miệng nhỏ đến không khép lại được, bản thân bé cũng không ý thức được dáng vẻ của mình lúc này.
Trình Tiểu Bảo thấy Khương Lâm đúng chuẩn nàng dâu thông minh hiền lành lại dũng cảm như trong câu chuyện của bà nội, cả người như sáng bừng lên.
Diêm Nhuận Chi không được học hành gì nhiều, nhưng bà ấy thương xuyên kể chuyện cho các cháu nghe, nhân vật chính trong câu chuyện của bà ấy có hơn nửa là người dân lao động chất phác hiền lành, câu mở đầu luôn là "Ngày xửa ngày xưa có một gia đình... Ba cô gái hoặc là ba cậu con trai, ba nàng dâu..." Nói chung đều là có hai người tự cho mình là thông minh, cấu kết bắt nạt người còn lại, kết quả thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Trẻ con nghe hoài không chán mấy câu chuyện như thế này.
Trình Tiểu Bảo chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống trợ uy cho mẹ mình.
Khương Lâm thấy bé kích động đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, đôi mắt đen nháy sáng như sao trời, cô đưa tay nhéo nhéo gò má mềm mại của bé, làm động tác tay "Suỵt".
Trình Tiểu Bảo lập tức giơ tay lên che miệng nhỏ của mình lại, chỉ mở to đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn Khương Lâm, tỏ vẻ mình không nói gì cả. Thực ra, bé cũng không biết Khương Lâm không để bé nói gì, dù sao chỉ cần phối hợp với biểu tình này là đúng rồi.
Trình Đại Bảo biết rõ trong nhà không có nhiều lương thực như thế này, đều là nhờ Khương Lâm dùng mưu lấy được. Tuy bé không hiểu gì về những điều uyên thâm này, nhưng bé biết: Mẹ rất giỏi! Mẹ thật sự đã khác hoàn toàn so với trước kia, bé phải tìm cơ hội kề tai nói nhỏ cùng mẹ mới được.
Bé nghiêng đầu nhìn Diêm Nhuận Chi, bà ấy đang lấy bột mì làm bữa tối.
Diêm Nhuận Chi hỏi con dâu: “Mẹ Bảo nhi à, thời gian quá eo hẹp, làm bánh hay nấu mì sợi đều không kịp, hay là... Làm món gì đó đơn giản đi?"
Khương Lâm thấy bà ấy làm ra vẻ như xin chỉ thị của lãnh đạo, cô đổ mồ hôi lạnh nói: “Chỉ cần ăn no là được."
Diêm Nhuận Chi nói: "Vậy thì làm súp Ngật đáp đi?" Nấu bột ngô đặc sệt lên, cán mì thành sợi rồi thả vào nấu chín, là có thể ăn no bụng.
Tất nhiên là Khương Lâm không có ý kiến gì, tuy cô muốn ăn thịt cá, nhưng giờ gia đình bọn họ không có điều kiện đó. Trưa nay cô ăn hết một bát mì lớn, nhưng cũng không thể nào chống lại cơn đói, giờ bụng đã sôi lên ùng ục, quả là cô đã xem thường cơ thể gầy yếu này rồi.
Trình Đại Bảo chủ động đi ra ngoài lấy củi đốt, Trình Tiểu Bảo dọn hai khối gỗ hỏng ra, hai anh em cùng ngồi trước bếp lò.
Trước kia đều là Diêm Nhuận Chi nấu cơm, Khương Lâm chẳng bao giờ giúp đỡ chuyện trong nhà, vì vậy Trình Đại Bảo đã sớm biết hỗ trợ bà nội nhóm lửa.
Khương Lâm nhìn Trình Đại Bảo tay phải cầm bao diêm, tay trái cầm que diêm, bé đánh cho que diêm cháy rồi châm lửa đốt rơm khô. Tiểu Bảo lập tức dùng que lửa đâm vào đống rơm khô, Đại Bảo lại nhét mấy que củi vào, chẳng mấy chốc củi đã bén lửa.
Khương Lâm: ... Giỏi thật đấy.
Cô ta cảm thấy hơi xấu hổ khi chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, bản thân mình không thể lười được. Cô chạy vào trong thu dọn đồ, kiểm kê lại đồ đạc trong nhà, nồi bát gáo chậu đã bị đập vỡ hơn nửa, nhưng quần áo chăn đệm được cất trong hòm có khóa nên không bị làm sao cả. Cô thu dọn chăn đệm, hòm gỗ, bát đũa có thể sử dụng được cất gọn vào một góc, chờ lát nữa chuyển đi.
Chờ cô thu dọn xong, bữa tối cũng được hoàn thành.
Diêm Nhuận Chi làm việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã nấu xong món canh ngật đáp, còn cắt nhỏ dưa muối được người ta cho, rửa sạch cho hết vị mặn rồi để ở trong chiếc lá bầu.
"Mẹ ơi, bữa tối được rồi." Trình Tiểu Bảo vui sướng gọi Khương Lâm.
Khương Lâm mỉm cười đáp lại: “Được."
Trình Tiểu Bảo đắc ý nắm tay của Trình Đại Bảo, dùng sức lắc lắc tay anh trai. Có thể lớn tiếng gọi mẹ mà mẹ cũng đáp lại là điều bé luôn khao khát nhất.
Trình Thiết Cương, Trình Kim Cương còn cả đám Thiết Đản Cẩu Đản đều luôn chê cười hai anh em bé bị mẹ ruột ghét bỏ, hừ, xem sau này bọn họ còn có thể cười nhạo mình nữa không.
Khỏi phải nói Trình Tiểu Bảo vui vẻ đến mức nào, bé chỉ hận không thể kéo Khương Lâm chạy khắp thôn, để mọi người đều nhìn thấy mẹ bé yêu bé đến mức nào.
Trình Đại Bảo liếc nhìn em trai, tay lại đưa bát súp Ngật đáp lớn nhất cho Khương Lâm.
Diêm Nhuận Chi cười nói: "Đúng là đứa bé hiểu chuyện, mẹ làm việc nhiều nhất, lát nữa còn phải đi chia nhà, nên cần ăn nhiều súp ngật đáp nhất."
Khương Lâm ngồi xuống, dùng chiếc thìa thủng lỗ múc thêm mấy thìa mì ngật đáp vào trong bát cho Diêm Nhuận Chi.
Cô nhìn ra được, trong bát của Diêm Nhuận Chi toàn là canh bột ngô, chỉ có lác đác mấy sợi mì ngật đáp, trong khi mì ngật đáp trong bát của Đại Bảo Tiểu Bảo cũng đủ để hai bé no.
Diêm Nhuận Chi thụ sủng nhược kinh nói: "Không cần không cần, mẹ thế này là đủ rồi."
Khương Lâm ra lệnh: "Ăn tối!"
Trình Đại Bảo há hốc miệng nhỏ đến không khép lại được, bản thân bé cũng không ý thức được dáng vẻ của mình lúc này.
Trình Tiểu Bảo thấy Khương Lâm đúng chuẩn nàng dâu thông minh hiền lành lại dũng cảm như trong câu chuyện của bà nội, cả người như sáng bừng lên.
Diêm Nhuận Chi không được học hành gì nhiều, nhưng bà ấy thương xuyên kể chuyện cho các cháu nghe, nhân vật chính trong câu chuyện của bà ấy có hơn nửa là người dân lao động chất phác hiền lành, câu mở đầu luôn là "Ngày xửa ngày xưa có một gia đình... Ba cô gái hoặc là ba cậu con trai, ba nàng dâu..." Nói chung đều là có hai người tự cho mình là thông minh, cấu kết bắt nạt người còn lại, kết quả thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Trẻ con nghe hoài không chán mấy câu chuyện như thế này.
Trình Tiểu Bảo chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống trợ uy cho mẹ mình.
Khương Lâm thấy bé kích động đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, đôi mắt đen nháy sáng như sao trời, cô đưa tay nhéo nhéo gò má mềm mại của bé, làm động tác tay "Suỵt".
Trình Tiểu Bảo lập tức giơ tay lên che miệng nhỏ của mình lại, chỉ mở to đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn Khương Lâm, tỏ vẻ mình không nói gì cả. Thực ra, bé cũng không biết Khương Lâm không để bé nói gì, dù sao chỉ cần phối hợp với biểu tình này là đúng rồi.
Trình Đại Bảo biết rõ trong nhà không có nhiều lương thực như thế này, đều là nhờ Khương Lâm dùng mưu lấy được. Tuy bé không hiểu gì về những điều uyên thâm này, nhưng bé biết: Mẹ rất giỏi! Mẹ thật sự đã khác hoàn toàn so với trước kia, bé phải tìm cơ hội kề tai nói nhỏ cùng mẹ mới được.
Bé nghiêng đầu nhìn Diêm Nhuận Chi, bà ấy đang lấy bột mì làm bữa tối.
Diêm Nhuận Chi hỏi con dâu: “Mẹ Bảo nhi à, thời gian quá eo hẹp, làm bánh hay nấu mì sợi đều không kịp, hay là... Làm món gì đó đơn giản đi?"
Khương Lâm thấy bà ấy làm ra vẻ như xin chỉ thị của lãnh đạo, cô đổ mồ hôi lạnh nói: “Chỉ cần ăn no là được."
Diêm Nhuận Chi nói: "Vậy thì làm súp Ngật đáp đi?" Nấu bột ngô đặc sệt lên, cán mì thành sợi rồi thả vào nấu chín, là có thể ăn no bụng.
Tất nhiên là Khương Lâm không có ý kiến gì, tuy cô muốn ăn thịt cá, nhưng giờ gia đình bọn họ không có điều kiện đó. Trưa nay cô ăn hết một bát mì lớn, nhưng cũng không thể nào chống lại cơn đói, giờ bụng đã sôi lên ùng ục, quả là cô đã xem thường cơ thể gầy yếu này rồi.
Trình Đại Bảo chủ động đi ra ngoài lấy củi đốt, Trình Tiểu Bảo dọn hai khối gỗ hỏng ra, hai anh em cùng ngồi trước bếp lò.
Trước kia đều là Diêm Nhuận Chi nấu cơm, Khương Lâm chẳng bao giờ giúp đỡ chuyện trong nhà, vì vậy Trình Đại Bảo đã sớm biết hỗ trợ bà nội nhóm lửa.
Khương Lâm nhìn Trình Đại Bảo tay phải cầm bao diêm, tay trái cầm que diêm, bé đánh cho que diêm cháy rồi châm lửa đốt rơm khô. Tiểu Bảo lập tức dùng que lửa đâm vào đống rơm khô, Đại Bảo lại nhét mấy que củi vào, chẳng mấy chốc củi đã bén lửa.
Khương Lâm: ... Giỏi thật đấy.
Cô ta cảm thấy hơi xấu hổ khi chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, bản thân mình không thể lười được. Cô chạy vào trong thu dọn đồ, kiểm kê lại đồ đạc trong nhà, nồi bát gáo chậu đã bị đập vỡ hơn nửa, nhưng quần áo chăn đệm được cất trong hòm có khóa nên không bị làm sao cả. Cô thu dọn chăn đệm, hòm gỗ, bát đũa có thể sử dụng được cất gọn vào một góc, chờ lát nữa chuyển đi.
Chờ cô thu dọn xong, bữa tối cũng được hoàn thành.
Diêm Nhuận Chi làm việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã nấu xong món canh ngật đáp, còn cắt nhỏ dưa muối được người ta cho, rửa sạch cho hết vị mặn rồi để ở trong chiếc lá bầu.
"Mẹ ơi, bữa tối được rồi." Trình Tiểu Bảo vui sướng gọi Khương Lâm.
Khương Lâm mỉm cười đáp lại: “Được."
Trình Tiểu Bảo đắc ý nắm tay của Trình Đại Bảo, dùng sức lắc lắc tay anh trai. Có thể lớn tiếng gọi mẹ mà mẹ cũng đáp lại là điều bé luôn khao khát nhất.
Trình Thiết Cương, Trình Kim Cương còn cả đám Thiết Đản Cẩu Đản đều luôn chê cười hai anh em bé bị mẹ ruột ghét bỏ, hừ, xem sau này bọn họ còn có thể cười nhạo mình nữa không.
Khỏi phải nói Trình Tiểu Bảo vui vẻ đến mức nào, bé chỉ hận không thể kéo Khương Lâm chạy khắp thôn, để mọi người đều nhìn thấy mẹ bé yêu bé đến mức nào.
Trình Đại Bảo liếc nhìn em trai, tay lại đưa bát súp Ngật đáp lớn nhất cho Khương Lâm.
Diêm Nhuận Chi cười nói: "Đúng là đứa bé hiểu chuyện, mẹ làm việc nhiều nhất, lát nữa còn phải đi chia nhà, nên cần ăn nhiều súp ngật đáp nhất."
Khương Lâm ngồi xuống, dùng chiếc thìa thủng lỗ múc thêm mấy thìa mì ngật đáp vào trong bát cho Diêm Nhuận Chi.
Cô nhìn ra được, trong bát của Diêm Nhuận Chi toàn là canh bột ngô, chỉ có lác đác mấy sợi mì ngật đáp, trong khi mì ngật đáp trong bát của Đại Bảo Tiểu Bảo cũng đủ để hai bé no.
Diêm Nhuận Chi thụ sủng nhược kinh nói: "Không cần không cần, mẹ thế này là đủ rồi."
Khương Lâm ra lệnh: "Ăn tối!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook