Thập Niên 70: Gả Cho Người Chồng Tàn Tật
-
Chương 47: Muốn Dỗ Cô!
Nhóm dịch: Bánh Bao
Tống Thanh Hàm ngồi bên cạnh cô căng mặt, thấp giọng nói: “Khăn sạch lắm.”
“Cảm ơn.” Túc Kiều Kiều cảm giác được một tia an ủi, nhỏ giọng nói một câu, nhận khăn tay lau nước mắt.
Tống Thanh Hàm hơi nghiêng đầu nhìn cô, cô gái nhìn rất non nớt, hai gò má trắng nõn còn có chút thịt, hơi lộ ra cần cổ và xương quai xanh, lại có vẻ gầy yếu còn có chút mê người.
Lúc này hai mắt hồng hồng, môi hồng càng thêm, làm cho đáy lòng anh dấy lên một tia thương tiếc.
Nhưng mà miệng anh vốn vụng về, há hốc miệng khép lại, muốn an ủi cô một chút, nhưng cũng không thể nói được gì, cuối cùng có chút uể oải từ bỏ.
Tưởng An vừa lúc quay đầu nhìn trộm cô dâu chú rể, đương nhiên trông thấy cảnh tượng này, nhất là thấy cánh môi luôn mím chặt của Tống Thanh Hàm nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cậu ta với vẻ mặt quái dị quay đầu lại, trong lòng không tiếng động cười to: Đại ca cũng có ngày hôm nay à!
Không phải rất biết dạy dỗ người sao?
Nhìn kìa, đến chỗ cô dâu, ngay cả một câu cũng không nói nên lời, thật ngốc nghếch!
...
Cô dâu chú rể rời đi, những người khác ở nhà họ Túc chiêu đãi khách nhân, còn có nhà họ Tống bên kia cũng vậy.
Có điều phần lớn khách mời vì hóng chuyện đều đi theo đến chỗ Tống Thanh Hàm.
Tuy rằng phòng ốc so ra kém các nhà khác, nhưng cũng rất lớn, một cái sân nhỏ, phía sau còn có một cái nhà xí, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Túc Kiều Kiều, sửa chữa vừa vặn, có một gian phòng tắm rửa, nước có thể trực tiếp chảy ra ngoài đến ruộng rau.
Ngôi nhà này lập tức được không ít người khen ngợi, tuy rằng không phải là nhà gạch ngói, nhưng cũng được được sửa sang rất được.
Chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều, làm cô dâu, Túc Kiều Kiều không cần làm gì, làm linh vật là được.
Tống Thanh Hàm trên người có vết thương, bởi vậy cũng không cần làm cái gì, trực tiếp để cho mấy đồng đội làm thay, nâng chén mỗi bàn mời rượu.
Chờ buổi trưa náo nhiệt mọi người tản đi, cả đám bắt đầu thu thập tàn cục.
Tống Thanh Hàm ngồi bên cạnh cô căng mặt, thấp giọng nói: “Khăn sạch lắm.”
“Cảm ơn.” Túc Kiều Kiều cảm giác được một tia an ủi, nhỏ giọng nói một câu, nhận khăn tay lau nước mắt.
Tống Thanh Hàm hơi nghiêng đầu nhìn cô, cô gái nhìn rất non nớt, hai gò má trắng nõn còn có chút thịt, hơi lộ ra cần cổ và xương quai xanh, lại có vẻ gầy yếu còn có chút mê người.
Lúc này hai mắt hồng hồng, môi hồng càng thêm, làm cho đáy lòng anh dấy lên một tia thương tiếc.
Nhưng mà miệng anh vốn vụng về, há hốc miệng khép lại, muốn an ủi cô một chút, nhưng cũng không thể nói được gì, cuối cùng có chút uể oải từ bỏ.
Tưởng An vừa lúc quay đầu nhìn trộm cô dâu chú rể, đương nhiên trông thấy cảnh tượng này, nhất là thấy cánh môi luôn mím chặt của Tống Thanh Hàm nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cậu ta với vẻ mặt quái dị quay đầu lại, trong lòng không tiếng động cười to: Đại ca cũng có ngày hôm nay à!
Không phải rất biết dạy dỗ người sao?
Nhìn kìa, đến chỗ cô dâu, ngay cả một câu cũng không nói nên lời, thật ngốc nghếch!
...
Cô dâu chú rể rời đi, những người khác ở nhà họ Túc chiêu đãi khách nhân, còn có nhà họ Tống bên kia cũng vậy.
Có điều phần lớn khách mời vì hóng chuyện đều đi theo đến chỗ Tống Thanh Hàm.
Tuy rằng phòng ốc so ra kém các nhà khác, nhưng cũng rất lớn, một cái sân nhỏ, phía sau còn có một cái nhà xí, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Túc Kiều Kiều, sửa chữa vừa vặn, có một gian phòng tắm rửa, nước có thể trực tiếp chảy ra ngoài đến ruộng rau.
Ngôi nhà này lập tức được không ít người khen ngợi, tuy rằng không phải là nhà gạch ngói, nhưng cũng được được sửa sang rất được.
Chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều, làm cô dâu, Túc Kiều Kiều không cần làm gì, làm linh vật là được.
Tống Thanh Hàm trên người có vết thương, bởi vậy cũng không cần làm cái gì, trực tiếp để cho mấy đồng đội làm thay, nâng chén mỗi bàn mời rượu.
Chờ buổi trưa náo nhiệt mọi người tản đi, cả đám bắt đầu thu thập tàn cục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook