Thập Niên 70: Gả Cho Người Chồng Tàn Tật
-
Chương 48: Về Chung Một Nhà!
Nhóm dịch: Bánh Bao
Tôn Phương mang theo hai con dâu, con trai, hơn nữa các chị em có quan hệ tương đối thân cận trong thôn cùng nhau bận rộn, tất cả những gì nên trả lại đều trả, thanh lý đều thanh lý.
Về phần ăn ít đồ ăn còn thừa, người thời đại này tiết kiệm, cũng không nỡ vứt bỏ, Túc Kiều Kiều để mọi người trực tiếp mang về, dù sao hai người cũng không ăn được bao nhiêu.
Nhà họ Tống vốn keo kiệt, hôn sự này cũng không để cho bọn họ tham dự, tiệc rượu đều là trực tiếp do nhà họ Túc lo liệu.
Bọn họ cảm thấy không có thứ gì tốt, lại sợ bị người ta nói, không muốn tùy lễ, sáng sớm đã ra ngoài, sớm nhất cũng phải sau buổi trưa trở về, ngược lại làm cho mọi người an tâm.
Chờ thu thập xong tàn cục, trong nhà một lần nữa trở nên gọn gàng sáng sủa, Tôn Phương mang theo người trở về, chiến hữu của Tống Thanh Hàm đều muốn rời đi.
“Đại ca, chị dâu, hai người cố gắng nhiều hơn nha, hy vọng năm sau chúng ta có thể nhìn thấy cháu trai!”
Trương Tráng làm đại biểu, sau khi đứng trước mặt hai người nói những lời này, cậu ta lập tức xoay người bỏ chạy.
Tống Thanh Hàm mặt thoáng âm u, mấy thanh niên đều cười hì hì thu thập đồ đạc bỏ chạy, còn quay đầu lại khoát tay áo với bọn họ.
Sau đó mấy thanh niên náo nhiệt cuối cùng rời đi, trong nhà nhất thời rơi vào một loại yên tĩnh khó hiểu.
Hai người trở lại trong phòng, một người ngồi trên bàn học mới đọc sách, người còn lại miễn cưỡng chống đỡ đem mang vác đồ đạc của mình.
Trong nhà vậy mà chỉ có một cái giường, Túc Kiều Kiều cảm thấy sau đêm nay có thể phải chung giường với một người đàn ông.
Cô có chút hãi hùng, cũng may người đàn ông này tạm thời không làm được gì.
Chờ bận rộn nửa ngày, quét dọn căn phòng hỗn độn lại một lần, nhìn tổng thể thì gọn gàng rất nhiều.
Lúc tỉnh táo lại nhìn ra ngoài, bấy giờ cô mới phát hiện hoàng hôn đã buông xuống.
Bả vai Túc Kiều Kiều suy sụp, ngồi ở bên cửa, ôm bụng có chút đói khát, trong mắt có thêm vài phần ấm ức.
Tôn Phương mang theo hai con dâu, con trai, hơn nữa các chị em có quan hệ tương đối thân cận trong thôn cùng nhau bận rộn, tất cả những gì nên trả lại đều trả, thanh lý đều thanh lý.
Về phần ăn ít đồ ăn còn thừa, người thời đại này tiết kiệm, cũng không nỡ vứt bỏ, Túc Kiều Kiều để mọi người trực tiếp mang về, dù sao hai người cũng không ăn được bao nhiêu.
Nhà họ Tống vốn keo kiệt, hôn sự này cũng không để cho bọn họ tham dự, tiệc rượu đều là trực tiếp do nhà họ Túc lo liệu.
Bọn họ cảm thấy không có thứ gì tốt, lại sợ bị người ta nói, không muốn tùy lễ, sáng sớm đã ra ngoài, sớm nhất cũng phải sau buổi trưa trở về, ngược lại làm cho mọi người an tâm.
Chờ thu thập xong tàn cục, trong nhà một lần nữa trở nên gọn gàng sáng sủa, Tôn Phương mang theo người trở về, chiến hữu của Tống Thanh Hàm đều muốn rời đi.
“Đại ca, chị dâu, hai người cố gắng nhiều hơn nha, hy vọng năm sau chúng ta có thể nhìn thấy cháu trai!”
Trương Tráng làm đại biểu, sau khi đứng trước mặt hai người nói những lời này, cậu ta lập tức xoay người bỏ chạy.
Tống Thanh Hàm mặt thoáng âm u, mấy thanh niên đều cười hì hì thu thập đồ đạc bỏ chạy, còn quay đầu lại khoát tay áo với bọn họ.
Sau đó mấy thanh niên náo nhiệt cuối cùng rời đi, trong nhà nhất thời rơi vào một loại yên tĩnh khó hiểu.
Hai người trở lại trong phòng, một người ngồi trên bàn học mới đọc sách, người còn lại miễn cưỡng chống đỡ đem mang vác đồ đạc của mình.
Trong nhà vậy mà chỉ có một cái giường, Túc Kiều Kiều cảm thấy sau đêm nay có thể phải chung giường với một người đàn ông.
Cô có chút hãi hùng, cũng may người đàn ông này tạm thời không làm được gì.
Chờ bận rộn nửa ngày, quét dọn căn phòng hỗn độn lại một lần, nhìn tổng thể thì gọn gàng rất nhiều.
Lúc tỉnh táo lại nhìn ra ngoài, bấy giờ cô mới phát hiện hoàng hôn đã buông xuống.
Bả vai Túc Kiều Kiều suy sụp, ngồi ở bên cửa, ôm bụng có chút đói khát, trong mắt có thêm vài phần ấm ức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook