Nhóm dịch: Bánh Bao

Tuy rằng sâu trong nội tâm Túc Kiều Kiều vẫn chưa coi cái này là một hôn lễ chân chính, cũng không có gì vô cùng khẩn trương mặt đỏ tim đập, nhưng cô nghiêm túc với việc này.

Cô sửa soạn xong lập tức đi mở cửa, Trương Ngọc làm bạn của cô dâu đi cùng cô, thấy cô còn chưa trang điểm, quả thật hơi kinh ngạc một chút.

Nhưng chờ cô nói lý do, cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy xấu, nhưng nhìn mọi người đều cảm thấy rất tốt, cơ mà lông mày của cậu rất đẹp.”

Túc Kiều Kiều cười tủm tỉm nói, “Tớ cũng sửa cho cậu nhé? Rất đơn giản.”

“Không cần không cần, hôm nay là ngày cậu kết hôn, chờ khi tớ kết hôn, cậu đến giúp tớ.” Trương Ngọc đỏ mặt lắc đầu.

Quá trình kế tiếp đều là những người khác đang bận rộn, sau đó, Túc Kiều Kiều bị chú rể chống nạng tới đón mang đi, ngồi trên xe đẩy lớn do mấy anh em Tống Thanh Hàm đẩy.

Kể cả chính anh cũng ngồi ở trên này, biết anh đi lại không tiện, tất cả mọi người trêu ghẹo một chút, song đều không nói gì.



Mọi người trong thôn xung quanh đều tới hóng hớt, một đám nhóc bạch bạch mở đường trước mặt bọn họ, càng gợi thêm không ít tiếng cười.

Tống Thanh Hàm mặc quân phục thẳng tắp, so với bình thường càng thêm tuấn lãng, gương mặt có vẻ nghiêm túc dường như đều nhu hòa.

Lúc dẫn cô rời đi, anh ngắn ngọn nói vài câu với ba mẹ Túc, đại khái chính là sẽ đối xử tốt với cô các loại.

Trong kịch bản gốc có phân cảnh này hay không, Túc Kiều Kiều không rõ lắm, có điều nghe thấy những lời này, Tôn Phương vẻ mặt ghét bỏ khi nhìn anh đã tốt hơn rất nhiều, mà Túc Chính Dương trực tiếp kéo anh bật khóc lên.

Cảnh tượng này làm cho Túc Kiều Kiều vốn bình tĩnh, cũng nhịn không được đỏ mắt.

Nhất là vào giây phút cuối cùng cô ngồi trên xe đẩy lớn, nhìn Tôn Phương khóc ngồi bệt xuống đất, miệng gào thét: “Con gái của mẹ...”

Nhất thời nước mắt không kìm được “tí tách” rơi xuống.

Bỗng nhiên một cái khăn tay đưa tới, Túc Kiều Kiều nghi hoặc nhìn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương