Góa phụ Lưu vội vàng chạy tới, nhưng lại bị Lưu Đại Trụ mắng té tát, anh ta thậm chí còn ra tay đánh bà ấy.

Thế nhưng lần nào góa phụ Lưu cũng chỉ rơm rớm nước mắt, chịu sự tủi nhục, không cảm thấy mình đã uổng công nuôi dưỡng đứa con trai này, ngược lại, bà ấy trách Vương Mặt Rỗ, thậm chí trong lòng còn cảm thấy do Lưu Ái Hoa và Lưu Tiểu Trụ nhiều chuyện nên mới gây ra rắc rối này.

Bà ấy không khỏi nghĩ rằng nếu mình không mềm lòng khi mới mang thai Lưu Tiểu Trụ, phá bỏ đứa bé ngay lập tức thì tốt rồi, bây giờ Lưu Tiểu Trụ đã lớn như vậy rồi, cậu bé là một bằng chứng sống sờ sờ ngay trước mặt.

Lưu Đại Trụ khó khăn nằm xuống giường, sau đó nhìn bánh quy mà mình giấu ở đầu giường không còn nữa, anh ta lập tức giận sôi máu: “Đó không phải người tình cũ của bà sao? Bộ bà không biết đi dỗ dành lại à.”

Góa phụ Lưu uất ức nói: “Không phải con bảo mẹ cắt đứt sạch sẽ với cậu ta sao?”

Sắc mặt của Lưu Đại Trụ tối sầm lại, cả người anh ta vô cùng đau nhức.

Góa phụ Lưu chỉ đành an ủi: “Thôi được rồi, từ nay chúng ta sống cuộc sống của mình đi, mặc kệ cậu ta là được.”

“Còn bánh quy thì làm sao bây giờ? Tôi mới ăn có một miếng.” Trái tim của Lưu Đại Trụ đang rỉ máu.

Góa phụ Lưu luôn miệng nói: “Mẹ sẽ mua lại cho con.”

Lúc này bà ấy đã quên mất thùng bánh quy trên đầu giường là do Lưu Đại Trụ thấy nhà Lão Cố ăn, anh ta rất thèm nên anh ta về nhà đánh đập, ép bà ấy bỏ tiền ra mua.

Góa phụ Lưu có bao nhiêu tiền chứ, số tiền đó là do bà ấy lấy cớ Lưu Tiểu Trụ muốn ăn thịt mà lừa gạt Vương Mặt Rỗ.

Bây giờ góa phụ Lưu không có tiền và phiếu thì lấy đâu có bánh quy chứ, vì vậy, Lưu Đại Trụ lại nổi giận đùng đùng, trong phút chốc, toàn bộ đội sản xuất đều có thể nghe thấy tiếng anh ta mắng mỏ mẹ mình.

Không ai để ý rằng đôi mắt của Lưu Đại Trụ toàn là tơ máu đỏ ngầu, cho dù mỗi ngày anh ta ngủ nhiều đến cỡ nào thì vết đỏ trong mắt anh ta cũng không hề biến mất.

Ở thôn Thượng Hà, danh tiếng của Lưu Đại Trụ đã hoàn toàn thối nát, góa phụ Lưu còn muốn cưới vợ cho anh ta, bà ấy vừa mở miệng là bà mối muốn hận không thể lắp cánh chạy thật nhanh.

Mẹ con nhà họ Lưu có cuộc sống gà bay chó sủa, còn nhà Lão Cố bên cạnh thì ngày một đi lên.



Tôn Cường lo lắng cho vết thương của em họ nên anh ấy lập tức cho cậu mượn xe đạp của mình dùng trước, trong khoảng thời gian này, em ba Cố luôn là người đạp xe đưa anh hai đi làm trước, sau đó mình mới về trạm thu gom phế liệu, đến khi tan làm thì cô sẽ đi một vòng đến đón cậu.

Em hai Cố cảm thấy mình là một người đàn ông, tay chân co ro ngồi đằng sau để em gái đưa đón thật quá mất mặt, cho nên cậu cứ khăng khăng rằng mình có thể lái xe đạp bằng một tay.

Kết quả, ngày đầu tiên cậu chở em ba Cố ra ngoài thì họ suýt nữa đã rơi thẳng xuống mương.

Em ba Cố tức giận sùi bọt mép, cô luôn miệng mắng anh hai, cuối cùng đã giành lại trọng trách lái xe đạp.

Mỗi ngày nhìn hai anh em vừa cãi nhau vừa khởi hành, Cố Minh Đông cảm thấy như mình đang xem hát tuồng vậy, mỗi ngày đều có thể cãi nhau với những lý do khác nhau.

Ngay cả em tư Cố cũng nói: “Anh hai và chị ba ngày nào cũng cãi nhau mà không thấy mệt.”

Sau khi em hai Cố và em ba Cố đi làm không lâu, Cố Minh Đông lập tức đưa em tư Cố và ba đứa trẻ đến trường học để ghi danh.

Lúc này, chế độ xã hội vẫn chưa thay đổi nên năm học mới vẫn bắt đầu vào mùa xuân.

Em tư Cố dậy sớm, vệ sinh cá nhân sạch sẽ cho chính mình trước, lại thắt hai cái bím tóc cho Cố Vân. Cô bé còn không yên tâm về hai đứa cháu trai ở sát vách, đi qua giúp bọn chúng mặc bộ quần áo mới nhất.

Cuối cùng, em tư Cố lấy bốn cái cặp sách ra, trong đó có một cái là bản thân cô bé vẫn luôn dùng. Hai cái khác là trước đây em hai Cố và em ba Cố từng dùng, phân chia cho cặp song sinh của nhà họ Cố.

Cặp sách của Cố Minh Nam đều lộ ra bản chất của học sinh dở, phía dưới đã rách thành một cái lỗ to, bên trong cũng dơ bẩn, cho dù em tư Cố khâu khâu vá vá cũng vẫn có thể nhìn ra được dấu vết.

Cặp sách của Cố Minh Tây lại sạch sẽ, có thể coi như là đồ mới.

Cặp song sinh ngược lại hoàn toàn không cãi nhau, cũng chưa giành nhau phải được dùng cái mới. Cố Lượng Tinh hào phóng tỏ vẻ: “Anh là anh cả, anh dùng cái cũ hơn một chút, cho A Thần dùng cái mới.”

Cố Lượng Thần cũng tỏ vẻ: “Lúc nào anh cả muốn đổi với em cũng đều có thể.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương