Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 46: Phượng Hoàng Kiếm (6)

Chương 46: Phượng Hoàng Kiếm (6)

Ngươi sẽ buộc phải quên đi một số ký ức của bản thân, nhất là khi nó đã quá xa xăm rồi.

Đây chỉ là cách con người được tạo nên, ngay cả với một võ giả tuyệt thế như Cầm Hi Phi thì cũng chẳng khác biệt nhiều.

Tuy nhiên, có một điều duy nhất mà nàng ta không thể quên.

[Xin hãy, chăm sóc Dương Thần tử tế nhé.]

Ký ức ấm áp nhất mà Cầm Hi Phi có.

Cũng là ký ức luôn hiện lên trong tâm trí Cầm Hi Phi mỗi khi bản thân mình mỏi mệt, vừa là độc dược vừa dược liệu.

Với Cầm Hi Phi, bà ấy là người lương thiện nhất và xinh đẹp nhất thế gian.

Bà ấy hoàn toàn trái với đứa nhi tử ngỗ nghịch của Cầm gia.

Thật lòng mà nói, nàng ta cảm thấy bà ấy còn yêu bọn họ hơn cả chính thân mẫu của bản thân mình nữa.

Vị mẫu thân ấy đã để nhi tử của bà ấy ngả đầu lên chân của Cầm Hi Phi.

Vị mẫu thân ấy chưa bao giờ mất đi nụ cười mỉm dịu dàng, dù cho những hài tử của bà ấy có nghịch ngợm đến mức nào.

Và cả vị mẫu thân luôn âu lo cho hài tử của mình khi bọn chúng bị thương còn hơn cả chính bản thân chúng.

Mẫu thân.

Bà ấy hoàn toàn xứng đáng được gọi như thế, bà ấy không hề thiếu sót điều gì khi làm mẫu thân của bọn họ cả.

Giờ đây, vị mẫu thân ấy, người quan tâm bọn họ chẳng phải bằng quyền lực vật chất mà bằng trái tim từ mẫu đã không còn ở lại với bọn họ nữa.

Cầm Hi Phi tự bảo với bản thân rằng, chính mình sẽ làm bất cứ điều gì để hoàn thành yêu cầu của mẫu thân, cưu mang Cầm Dương Thần.

Thế nhưng, Cầm Hi Phi đã thất bại, vì nàng ta hoàn toàn khác với vị mẫu thân lương thiện đó.

Nàng ta nỗ lực để hoàn thành yêu cầu của bà ấy, nhưng từ thuở sinh ra đến giờ, điều đó là hoàn toàn bất khả thi với chính nàng ta.

Thế nên nàng ta phải tìm cách khác.

Ý nghĩ đầu tiên của Cầm Hi Phi là nàng ta cần sức mạnh, thế nên nàng ta bắt đầu học sử dụng kiếm.

May mắn thay, nàng ta có thiên tư trác tuyệt.

Tính cách của nàng ta hung hãn, bởi lẽ suy cho cùng, huyết thống của Cầm gia vẫn luôn chảy trong huyết quản của Cầm Hi Phi.

Nàng ta vẫn giữ nguyên vẹn điều ấy ngay cả khi nàng ta rời khỏi gia tộc.

Tuy nhiên, Cầm Hi Phi không bao giờ quên đi điều mình đã học được.

Chỉ cần có yêu thương thì sẽ con sẽ có thể cứu lấy người mình thương yêu.

Cầm Hi Phi không bao giờ quên đi điều mà mẫu thân mình đã nói.

Và Cầm Hi Phi sẽ tiếp tục sống với những điều mà nàng ta học được từ mẫu thân mình.

Nàng ta sẽ sống với những lời ấy cho đến tận cuối đời.

“Tiểu đệ à.”

Ta gọi tiểu đệ của ta.

Đệ đệ của ta đã lớn hơn một chút so với lần cuối gặp mặt.

Ta thấy tiểu tử này cũng đã gầy hơn rồi, trong khi hồi trước đệ ấy toàn kiếm điểm tâm rồi khiến bản thân mập lên.

Đây cũng là lý do tại sao mà ta lại cảm thấy khó chịu rồi đem đến cho đệ ấy mấy chiếc bánh bao.

Tuy nhiên, nhìn thấy đệ ấy ăn đống bánh bao ta đem đến vui vẻ như vậy lại khiến ta vô cùng hạnh phúc.

“Này.”

Ta nói với chất giọng không hề biểu lộ chút yêu thương nào.

Ta nở nụ cười.

Với ta, trông đệ ấy như thể một con mèo đang giương móng vuốt, nó chỉ khiến ta cảm thấy thật đáng yêu thôi.

Hình như đệ đệ của ta còn tồn đọng nội lực trong cơ thể, chắc là từ chuyến hành trình đến Tứ Xuyên.

Khi ta mới chỉ nhìn qua chỗ khác một chốc thôi mà đệ ấy đã lại gây ra rắc rối khác nữa rồi.

Dù cho ta có mắng mỏ đệ ấy thế nào đi chăng nữa, đệ ấy cũng chẳng bao giờ chịu nghe.

‘Sao đệ ấy dám chấp thuận một hôn ước khác.’

Giống với lúc họ định ra hôn ước với Bành gia vậy.

Mấy chuyện này chỉ xảy ra khi mình rời nhà.

Bây giờ, hình như ta bắt đầu hơi oán giận phụ thân rồi, ông ấy cứ sắp xếp mấy cuộc hôn sự này cho đệ đệ ta mà thậm chí còn không để cho ta biết.

Và chuyện này toàn xảy ra vào lúc mình ra ngoài vì việc công, vậy nên ông ấy làm vậy có chủ đích à?

Nhưng điều kỳ lạ nhất là, ta mới chỉ rời nhà có vài tháng thôi mà đệ đệ ta đã thay đổi thành một người hoàn toàn mới.

Đệ ấy là tiểu đệ của ta.

Không đời nào mà ta không nhận ra đệ ấy được.

Đệ ấy bây giờ đã có khí thế của một võ giả

Ý ta là, chỉ cần nhìn vào đệ ấy hiện tại thôi.

Nếu chuyện như này xảy ra, thì tiểu đệ của ta sẽ ngay lập giấu mình vào góc phòng rồi, nhưng lúc này đây đệ ấy lại không hề tỏ ra sợ hãi khi ta đứng trước mặt với luồng nội lực hùng hồn.

Thay vào đó, đệ ấy đang tìm kiếm cơ hội.

Cơ hội để cho đệ ấy có thể tấn công.

Biết miêu tả chuyện này sao đây.

Tuyệt vời làm sao? Hay chuyện đó khiến mình trông như kẻ bại hoại nhỉ.

Tỷ võ giữa những kẻ mạnh luôn thú vị.

Bởi vì bên còn lại không hề thoái nhượng.

Đây là lý do tại sao mà ta chưa bao giờ biết rằng, ta sẽ cảm nhận được điều này khi tỷ thí với tiểu đệ của ta.

Ta luôn sầu lo về việc phải làm gì với đệ ấy khi đệ ấy chẳng chịu nghe lời ta nói...

Nhưng trông thấy đệ ấy thay đổi tiến bộ hơn chỉ trong một thời gian ngắn như này khiến ta cảm thấy thật tự hào và hơi chút hối tiếc vì đã không ở cạnh đệ ấy vào lúc đó.

Nếu đệ ấy cứ giữ mãi cái nết ngỗ nghịch đó thì ta sẽ phải cân nhắc về việc đưa đệ ấy vào Kiếm Đội của ta bằng vũ lực.

Nhưng trông có vẻ không còn cần thiết làm chuyện đó nữa.

‘Điều này cũng là bởi nữ tử của Nam Cung thế gia đó ư?’

Roạt-!

Cảm xúc ảnh hướng đến ta, khiến nội lực mất kiểm xoát trong một thoáng.

Đường Gia Triển Hội hay do đâu khác? Họ đã gặp nhau ở đó ư?

Ta đã nghĩ đệ ấy sẽ lại bịa ra mấy lý do vớ vẩn rồi năm nay cũng sẽ chẳng đi đến đó.

‘Ta nghe bảo là Nhị Trưởng lão đã bày trò để khiến đệ ấy đi.’

Đó là thứ mà mình đã nghe thấy.

Dĩ nhiên, hẳn phải là Nhị Trưởng lão rồi, ngài ấy khiến mình còn không dám cự lại... Chậc.

Nữ tử Nam Cung thế gia à... Ta muốn biết nàng ấy có đẹp không.

Ta đoán chỉ cần nhìn vào Lôi Long thì ít nhất nàng ấy sẽ được một nửa như thế.

Ta sẽ ưng hơn nếu được gặp nàng ấy tận mặt.

Nhưng ta còn không thể tìm ra cách để gặp nàng ấy nữa, dù gì gia tộc của nàng ấy cũng đang can dự.

‘Điều duy nhất mà ta có thể tìm được về nàng ấy.’

Đó là nàng ấy là đại mỹ nhân của An Huy.

Thông tin quá đỗi vô dụng.

“Tỷ tỷ.”

Ta dừng dòng suy nghĩ của bản thân khi nghe thấy tiếng đệ đệ của ta gọi.

Cầm Dương Thần đã vào tư thế tấn công.

“Có gì không?”

“Đệ gọi tỷ chỉ bởi vì hình như tỷ đang phân tâm giữa trận đấu thôi.”

“Òa, đệ đang quan tâm đến tỷ, sợ tỷ bị thương ư? Đệ tốt bụng ghê.”

Cầm Dương Thần không trả lời, cổ và thân thể đều căng chặt.

Mỗi lần đệ ấy căng cơ là có thể nghe thấy được tiếng xương kêu răng rắc.

Mặc cho đó chỉ trông thế với ta.

Và dẫu rằng đệ ấy đang ở trong tư thế tấn công, nhưng ta vẫn không thể cảm nhận được hỏa khí đặc biệt đến từ tầng ba của Hỏa Diễm Cầm Luân Công.

Làm thế nào mà?

Có phải đệ ấy đã chuẩn bị chiêu khác không? Hay, có lẽ đệ ấy chỉ lo lắng thôi?

“Tiểu đệ à, đệ không định dùng kiếm hả?”

“Đệ không còn dùng kiếm nữa.”

Ta khựng lại một thoáng khi nghe thấy lời của Cầm Dương Thần.

Đệ ấy nói, đệ ấy không dùng kiếm ư...?

Vài tháng trước, ta còn thấy đệ ấy mang theo bên mình một thanh kiếm gỗ.

Thế nên đệ ấy không dùng kiếm nữa là bởi vì đệ ấy cảm thấy chúng không hợp mình chăng?

Nhưng điều đó sẽ có nghĩa rằng, Cẩm Dương Thần đã phải tập luyện dùng kiếm một thời gian dài.

Vì thế, nếu đệ ấy chỉ dừng dùng kiếm bởi vì đơn giản là đệ ấy không thích nó nữa.

‘Ta có nên mắng đệ ấy vì chuyện đó không?’

Đây là ý nghĩ đầu tiên của ta, nhưng thoáng sau ta đã bỏ đi ngay.

‘...Ta đoán ta sẽ để yên cho đệ ấy vậy.’

Ta không thể mắng mỏ đệ ấy vì chuyện nhỏ nhặt như thế.

Bởi vì ta đâu phải mẫu thân của đệ ấy hay gì đâu chứ.

“...Ha, dù gì thì. Đó cũng là lựa chọn của đệ ấy mà.”

Ta dùng thanh kiếm gỗ chỉ thẳng vào Cầm Dương Thần rồi nói:

“Tiểu đệ à.”

“Vâng.”

“Đệ không tấn công ta ư?”

“À, đệ đang đến đây.”

Ta cũng vào ngay tư thế tấn công khi nghe thấy đệ ấy trả lời.

Thật lòng thì ta không muốn hoàn toàn đấu nghiêm túc trong trận tỷ võ này.

Ta muốn dạy đệ ấy một bài học bởi hôn sự mà đệ ấy đã đồng ý thôi...

Nhưng ta không muốn làm tổn thương một người vốn đã bị thương.

‘Cứ nhàng nhàng thôi, vừa đủ với trận đấu tập này.’

Dù gì lý do chính khiến ta làm ra trận tỷ võ này là để hóa giải nội công còn tồn đọng trong cơ thể Cầm Dương Thần.

Thế nên ta phải nhận thức được mục đích chính của trận tỷ võ này.

Đã lâu rồi ta mới tỷ thí với tiểu đệ cua ta.

Không như Cầm Diệc Thư, người luôn sùng bái ta, Cầm Dương Thần khinh thường việc đấu kiếm với ta.

Đấy là lý do tại sao khiến việc này với ta thật mới mẻ.

‘Nương tay với đệ ấy đi.’

Ta muốn hưởng thụ chuyện này lâu nhất có thể.

Nếu ta vô tình dùng quá nhiều sức mạnh thì trận tỷ võ này sẽ kết thúc ngay lập tức.

Chuyện đó cũng sẽ khiến nhiệm vụ hóa giải nội công còn tồn đọng trong cơ thể đệ ấy bị thất bại.

Ta biết rõ khả năng đánh nhau của ta thế nào.

Ta luôn giỏi hơn những người còn lại trong Ngũ Long Tam Phượng, điều ấy khiến ta càng nhận thức rõ ràng hơn về thiên tư của mình.

Ngươi có thể chửi ta là một kẻ tự mãn bởi những suy nghĩ này.

Nhưng ta chắc chắn có thiên tư để dựa dẫm.

‘Chỉ là tên điên của Bành gia ấy...’

Tên điên đó.

Không, giờ hắn đã được trao vị trí thiếu chủ của Bành gia rồi.

Khác với tính nết điên rồ của bản thân, thiên tư của hắn trong võ thuật không gì sánh được.

Bởi vì hắn là kẻ khác biệt dẫu cho có so sánh với tất cả những thiếu niên thiên tài còn lại trên giang hồ.

Nhưng mặc dầu là thế, hắn không phải kẻ không thể với tới.

Sẽ không mất lâu đâu. Đó là nhận định của ta.

“Tỷ tỷ.”

Ta lại nghe thấy giọng của Cầm Dương Thần.

Ta nhận ra rồi, ta lại phân tâm qua chuyện khác.

Bất kể đối thủ của ta là ai thì ta cũng không nên làm ra những lỗi như này.

Ta vốn nghĩ đến việc tạ lỗi với đệ ấy ngay, nhưng rồi ta cảm thấy có điều gì là lạ.

Tại vì giọng của Cầm Dương Thần đã gần hơn trước nhiều.

“Cá-”

Trước khi ta kịp thốt ra được một từ hoàn chỉnh, cơ thể ta đã tự phản ứng lại.

Bản năng cơ thể của ta tự động hoạt động nhờ vào vô số trận chiến với ma vật mà ta đã chiến đấu trong quá khứ.

Ta vung thanh kiếm gỗ lên không trung.

Một kiếm khí màu đỏ vẽ ra hình bán nguyệt,

Nhưng không có ai ở chỗ đó.

Bịch-!

Âm thanh không phải ở trước ta.

 Ta nhanh chóng nghiêng người khỏi thứ mà ta cảm nhận được cạnh sườn.

Vụt-!

Ta chỉ né đi.

Và ngay khi ta né, ta nghe tiếng nội lực va chạm nơi nắm đấm được giáng xuống.

Tất cả xảy ra chỉ trong khoảnh khắc.

Ta lùi lại vài bước rồi nhìn Cầm Dương Thần với đôi mắt dao động.

Cầm Dương Thần đang đứng tại nơi mà ta đứng trước đó.

Nắm tay của đệ ấy hơi thả lỏng, xung quanh nó có một luồng xích khí.

Suýt soát.

Và do ta đã di chuyển khỏi chỗ đệ ấy nên khu vực xung quanh Cầm Dương Thần đã trở nên tối hơn.

Nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt của Cầm Dương Thần trong bóng tối.

Có một ánh đỏ nhẹ trong đôi mắt của đệ ấy.

“Làm sao...?”

Xích nội khí hình thành xung quanh thân thể một người.

Rồi thay đổi thể chất của người đó.

Nó chỉ có thể xảy ra khi chạm được đến tầng công pháp mà ta đã đạt được.

“Vậy thì làm sao?”

Ta hỏi lại cùng một câu hỏi.

Ta nhìn ra được vì chúng ta dùng chung một công pháp.

Cái đó sao cũng được, quả thật đệ ấy đang dùng Hỏa Diễm Cầm Luân Công, nhưng có gì đó khác biệt.

Nếu ta phải so sánh với người khác thì nó giống với gia chủ.

Cách đệ ấy đứng đó, cách đệ ấy nhìn ta.

Và cả nội lực được hình thành xung quanh cơ thể đệ ấy nữa.

Ta có thể nhìn thấy Hổ Đại Hiệp trong Cầm Dương Thần.

Ta không nói đó là bởi đệ ấy là nhi tử của phụ thân.

Chỉ là thật lạ lẫm khi ta lại có thể nhìn thấy phụ thân thông qua Cầm Dương Thần, một kẻ chỉ vừa đạt đến tầng ba của công pháp, trong khi đó phụ thân của ta đã đạt đến tầng cao nhất của Hỏa Diễm Cầm Luân Công.

Sau khi thả tay ra, Cầm Dương Thần nói:

“Tỷ tỷ.”

Cảm giác đè nặng.

Ta chưa bao giờ cảm thấy thứ gì như này ngay cả khi chiến đấu với ma vật.

Không phải nội lực của đệ ấy đè ép ta.

Mà chỉ là chính Cầm Dương Thần đã khiến ta cảm thấy đè ép.

Kẻ có thiên tư trác tuyệt nhất,

Ta, Phượng Hoàng Kiếm.

‘...Chuyện này đáng kinh ngạc làm sao.’

Ta tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho hài tử đó thay đổi nhiều đến mức này.

Ta cảm thấy hết sức kinh khủng vì đã đi xa trong vài tháng đó.

Bởi vì ta đã không thể ở đó để chứng kiến thay đổi của đệ ấy.

Ta thấy cực độ thất vọng vì điều đó.

Cầm Dương Thần vừa nhìn ta vừa nói:

“Tỷ đang hạ thấp phòng bị à?”

“...Ta biết mà nhỉ? Làm sao mà ta có thể hạ thấp phòng bị của mình được?”

Nếu Cầm Dương Thần không gọi tên mình thì sao?

Và nếu như đệ ấy nhắm vào cằm mình chứ không phải mạn sườn thì sao?

Mình vẫn sẽ lành lặn đứng đây chứ?

Ta không chắc về điều đó.

Ta buộc phải giấy đi niềm vui của bản thân rồi hỏi Cầm Dương Thần:

“Tiểu đệ, chuyện gì đã xảy ra trong lúc tỷ đi vậy?”

“À, nhiều chuyện xảy ra lắm.”

Đệ ấy trả lời với vẻ mặt khá là chua chát.

Ta đoán chuyện đó không hoàn toàn vừa ý đệ ấy.

“Ôi trời... Chuyện này tệ rồi đây.”

Ta khẽ liếm môi.

Ta thích việc nghĩ rằng tiểu đệ của ta đã hoàn thành những chuyện tốt.

Cuối cùng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy đệ đệ ta, người vốn như thể sẽ đi sai đường, nhưng rồi đến cuối đã rẽ lối sang một con đường tốt hơn.

Không liên quan đến những suy nghĩ nọ, bản năng người luyện võ của ta bảo ta rằng,

Hạ gục kẻ thù đi.

Dẫu cho ta không hề quên mục đích chính của ta trong trận tỷ võ này nhưng ta không thể kiềm được lòng tham nhỏ nhoi này.

‘Chỉ một chú thôi, không thể bị thương được đâu nhỉ?’

Chỉ một chút thôi, chắc chắn đệ đệ mình có thể giải quyết được chứ?

Lúc mà quyết định như vậy.

Roạt-!

Ta đã thực hiện suy nghĩ ngay lập tức.

*****************

‘...Cuối cùng ý thứcC của tỷ ấy cũng quay lại rồi à?’

Ta thở dài vì thấy hỏa khí nóng hơn cả lúc trước.

Ta tò mò rằng nàng ta đã nghĩ gì mà lâu đến vậy.

Nàng ta cứ nhăn mày, rồi cười.

Rồi cứ lặp đi lặp lại như thế.

Đáng ra đã kết thúc ngay nếu như ta nhắm vào cằm của nàng ta rồi, nhưng dẫu sao ta cũng đang làm chuyện này để hóa giải nội công tồn đọng trong cơ thể.

Chắc đó cũng là mục đích của Cầm Hi Phi, thế nên ta chỉ cảnh báo nàng ta rằng ta sẽ tấn công.

Ta chỉ muốn nói với nàng ta như kiểu ‘Tỉnh ra đi, ít nhất đệ đã đủ mạnh để trở thành võ giả rồi.’.

Nhưng có lẽ ta đi hơi xa?

‘Tiên thần ơi... Nàng ta ẩn thực lực nhiều đến đâu vậy?’

Ta giật mình trước hỏa khí đi ngang qua bản thân.

Ta chắc chắn rằng.

Hỏa khí mà nàng ta phóng ra bây giờ không phải là hỏa khí của tầng thứ năm Hỏa Diễm Cầm Luân Công.

Ít nhất phải cao hơn thế.

“...Cuối cùng ý thức của tỷ cũng đã quay lại rồi đúng không, tỷ tỷ?”

Ta hỏi có phần lo lắng, nhưng Cầm Hi Phi lại nở nụ cười trong lúc bị ánh lửa nhấn chìm.

“Phải! Ta ổn, rất ổn.”

Trông nàng ta không giống như ổn lắm.

Bỗng dưng bây giờ ta lại nghĩ ra một ngoại hiệu cho nữ nhân trông như bị thất tâm phong này.

Hỏa Cuồng Kiếm Cầm Hi Phi.

‘...Nói một cách đơn giản, ta chỉ cần gọi nàng ta là nữ nhân phát điên trong lửa.’

Bất kể ta có nhìn dọc nhìn ngang thì đó cũng chẳng phải cách gọi một người tử tế cho lắm, dù cho nó cực kỳ hợp với nàng ta.

Ta đã kích thích nàng ta nhiều quá à?

Nhờ vào việc ta, đạt đến tầng thứ ba của công pháp, nên cảm giác dùng nội lực trôi chảy hơn hẳn.

Và vì thế mà ta đã thành công ra một đòn tấn công bất ngờ với nàng ta.

“...Dẫu thế, giờ mình thấy hối hận rồi.”

Hình như mình đã kích thích con hỏa trư điên ấy hơi quá.

Giờ thì khó mà dừng nàng ta lại.

“Ta đến đây, tiểu đệ...!”

“...Nghĩ lại thì, đệ không nghĩ tỷ- Chậc, quỷ tha ma bắt đi.”

Không để ta nói hết, Cầm Hi Phi đã đột kích ta.

Và đêm đó, sân huấn luyện của ta đã bị phá hủy vởi cơn điên của Cầm Hi Phi.

**************

Trong lúc chỗ của Cầm Dương Thần bị hủy hoại

Ở phòng gia chủ của Nam Cung thế gia.

“...Đây là.”

Nam Cung Chấn đang hỏi hộ vệ của bản thân, ông ta không thể giấu nổi sự run rẩy trong đôi mắt.

“Đây là cái gì?”

Tên hộ vệ đưa đến cho ông ta một lá thứ, không nói gì mà chỉ quỳ xuống.

“...Chuyện này xảy ra do sơ xuất của thần. Thần xin lỗi, thưa gia chủ.”

Những lời mà tên hộ vệ nói còn không thể lọt được vào tai của vị gia chủ nọ.

Đièu quan trọng nhất là lá thứ đang nằm trong tay ông ta bây giờ.

Nam Cung Chấn đọc lá thư với đôi bàn tay không chắc chắn, lá thư mà nữ nhi của ông ta để lại cho bản thân.

Ông ta đọc dòng chữ ngắn ngủi mà con bé để lại cho mình.

Ông ta khó lòng mà hiểu được nội dung vì lá thư này không được đặt tí để tâm nào.

Nhưng dù thế, Nam Cung Chấn chắc chắn rằng lá thư này quả thật được nữ nhi của ông ta tự mình để lại.

Vì chỉ duy nhất con bé mới có thể để lại một lá không chút cố công viết chữ mà vẫn đi xung quanh dễ thấy đến vậy trong Nam Cung thế gia.

“...Ngươi nói ngươi không biết con bé biến mất khi nào?”

“Vâng...”

Tên hộ vệ trả lời câu hỏi của Nam Cung Chấn.

Nam Cung Chấn đáp lại bằng một cái cau mày.

Vị gia chủ nọ không biết ông ta nên thấy tự hào vì nữ nhi của mình đã thoát khỏi tai mắt của toàn bộ hộ vệ trong gia tộc hay không.

Và đáng ra ông ta đã thấy vui nếu như không phải lá thư mà ông ta đã đọc.

Cuói cùng, Nam Cung Chấn vẫn không thể kiềm được cơn tức giận rồi vò nát lá thư.

“...Đưa con bé quay về.”

Giọng nói bén nhọn vang vọng khắp căn phòng.

Bởi vì trọng áp đè nặng, tên hộ vệ thậm chí còn không thể trả lời rõ ràng.

Thay vào đó, hắn ta chỉ cố gắng hết sức để không bật tiếng rên rồi gật đầu.

Trong lá thư bị vò nát mà Nam Cung Phí Nga để lại.

Con sẽ đi gặp vị hôn phu của con.

Những từ được viết trong lá thư.

Về cơ bản.

Nam Cung Phí Nga chỉ bỏ trốn khỏi nhà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương