Bọn họ có quan hệ như thế nào? Hắn dựa vào đâu mà có thể muốn làm gì thì làm

với nàng như vậy? Trong lòng Tô Lạc rất tức giận, nàng giẫm một phát thật mạnh

vào mu bàn chân hắn.

Nam Cung Lưu Vân rên lên một tiếng đau đớn, nhưng cánh tay của hắn lại càng

mạnh mẽ hơn, làn môi ướt át vẫn kẹp chặt, say sưa hôn nàng.

Tô Lạc nổi giận, phản kháng bằng cách cắn hắn!

Một vệt máu đỏ tươi từ trên môi hắn chảy xuống.

Đôi môi mỏng gợi cảm dính máu tươi lại đặt xuống bờ môi nàng.

Nàng nếm ra được sự nóng bỏng và thâm tình không thể diễn tả bằng lời trong

vệt máu tươi của hắn.

Hai người hơi tách ra.

Đôi mắt phượng sâu thẳm nheo lại đầy nguy hiểm, hắn nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng nghiêm khắc trợn to mắt, không hề yếu thế tiến lên đón nhận sự lạnh lùng

tàn khốc trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, hai bên trầm mặc không nói gì.

Đột nhiên, hắn giống như một con diều hâu từ trên không trung đáp xuống, cường

thế mà bá đạo ghì chặt lấy gáy nàng, cánh tay thon dài còn lại nâng hàm dưới

của nàng lên.

Cúi người, hung hăng hôn lên môi nàng!

Hắn đưa đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào trong miệng nàng, điên cuồng tàn sát

bừa bãi, khiến máu lan ra pha trộn trong miệng của hai người.

Mùi máu tanh ngai ngái tàn sát khuôn miệng Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân dường như

muốn dùng máu tươi để chứng minh sự tồn tại của bản thân, lại tựa hồ như để

tuyên thệ và đánh dấu chủ quyền.

Động tác của hắn lông bông bá đạo, quyết liệt và say sưa hôn nàng.

Khi đôi môi được phóng thích, Tô Lạc bị thiếu dưỡng khí đến cực điểm nên thở

hổn hển, hai má nàng ửng đỏ, chỉ cảm thấy nhiệt độ bầu không khí đang hít thở

nóng hầm hập, nóng rực khác thường.

Bàn tay tinh tế của Nam Cung Lưu Vân nâng phần cằm trắng như ngọc của Tô Lạc

lên, đôi mắt sâu thẳm mơ mơ màng màng kèm theo một tia âm u: “Lạc nha đầu,

đừng cố gắng rời khỏi bổn vương nữa, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.”

Khóe miệng Tô Lạc hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Rời khỏi? Xin hỏi Tấn Vương điện

hạ, chúng ta đã ở bên nhau lúc nào vậy?”

Đôi mắt sâu thẳm của nàng quật cường mà dứt khoát, dường như nụ hôn say đắm

của hai người vừa nãy chưa từng xảy ra.

Nàng vẫn mạnh mẽ chống lại hắn, hơn nữa lại còn không thừa nhận mối quan hệ

giữa bọn họ, điểm này khiến Nam Cung Lưu Vân đặc biệt phát cáu!

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân khó đoán, đôi mắt hùng hổ dọa người, tựa hồ như muốn

nuốt trọn lấy nàng. Hắn dùng lực nắm chặt tay nàng, thần sắc của Tô Lạc hơi

biến đổi.

Đau!

“Ngươi bị thương rồi?” Đôi mắt như hàn băng của Nam Cung Lưu Vân lóe lên một

tia đau xót, hắn vội vàng buông lỏng Tô Lạc.

Lúc này, Nam Cung Lưu Vân mới chú ý, hai tay của Tô Lạc đã bị siết rất chặt,

để lại vài vết máu, sâu đến nỗi như khảm vào trong thịt, trên mặt và trên

người nàng cũng có một loạt vết xước.

Những vết thương này đủ để chứng minh, trong một ngày một đêm này, Tô Lạc đã

phải sống rất chật vật.

“Là ai?” Đôi mắt băng giá của Nam Cung Lưu Vân tàn khốc, trong mắt hiện lên

lửa giận đùng đùng.

Những viết thương này là do người tạo ra, chứ không phải do ma thú gây nên! Vẻ

giận dữ trên mặt hắn ngày càng nặng hơn, tản ra sát khí nồng nặc, cả người lập

tức trở nên thô bạo khát máu, tựa như Tu La máu lạnh liễm diễm trong đêm tối.

Hắn tức giận như vậy, thật sự là đang quan tâm đến nàng sao? Trong đôi mắt

xinh đẹp của Tô Lạc là thủy quang xinh đẹp, linh hoạt chuyển động.

Có muốn đánh cuộc không?

“Là...” Tô Lạc đang định nói ra chân tướng, nhưng lại nhìn thấy Dao Trì tiên

tử lặng im không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Nam Cung Lưu Vân.

Nàng ta vẫn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành như trước.

Toàn thân áo tơ quần trắng, thánh khiết như tuyết, váy áo tung bay. Nàng ta

yêu kiều đứng đó, đôi mắt như làn sương mờ mông lung, trong suốt an nhiên ngắm

nhìn dung nhan tuyệt đẹp, trắng trong thanh khiết của Tô Lạc, khóe miệng nhếch

lên nở một nụ cười nhạt.

Nàng ta nhìn Tô Lạc tràn đầy ý cười, thanh âm trong trẻo, nhưng lại là nói với

Nam Cung Lưu Vân: “Tam sư huynh, Tô cô nương bị thương chưa khỏi, huynh cứ

buông nàng ra trước, muội sẽ chăm sóc cho nàng ấy.”

Trong đôi mắt sáng như sao của Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa thứ tình cảm dịu dàng

nhàn nhạt, trong sáng tuấn nhã, ôn hòa điềm đạm, hắn vuốt cằm nói: “Dao Dao

nói đúng, là do bổn vương quá nóng nảy rồi.”

Hắn tuy nói vậy, nhưng vẫn nắm chặt tay Tô Lạc không chịu buông.

Ánh mắt như hàn tinh của Dao Trì tiên tử nhìn chằm chăm vào bàn tay đang nắm

chặt trước mặt, trong con ngươi xinh đẹp đầy quyến luyến mê ly chợt lóe lên

một vệt hàn quang.

Khuôn mặt tuyệt đẹp trắng trong thanh khiết đó gắng gượng nở ra một nụ cười

yếu ớt: “Đúng rồi, Tô cô nương ở dọc đường đi có nhìn thấy mấy thị nữ của ta

không?”

Tô Lạc mỉm cười nhìn nàng ta, trong mắt không hề che giấu sự chế giễu.

Chiêu dùng người hầu này của Dao Trì tiên tử thật vi diệu, trực tiếp đưa mình

rơi vào tình cảnh khó xử.

Nếu như nàng thừa nhận đã gặp mấy thị nữ kia, như vậy, hiện giờ bọn họ đang ở

đâu? Tại sao lại không xuất hiện cùng Tô Lạc?

Nếu như nàng không thừa nhận đã gặp họ, vậy thì, khi có đầy đủ chứng cứ chứng

minh nàng đã giết chết mấy thị nữ kia, đến lúc đó nàng sẽ phải biện bạch như

thế nào?

Chỉ một câu nói, mà khiến nàng như ngồi trên đống lửa, còn Dao Trì tiên tử

không chừa chuyện ác nào lại nhàn nhã đứng bên cạnh thưởng trà.

Trong lòng Tô Lạc thầm cảnh giác, người tên Dao Trì tiên tử trước mắt tuyệt

đối không chỉ có dung mạo bất phàm, tâm kế và lòng dạ của nàng ta chắc chắn

cũng không có người thường nào sánh được. Nếu không, tại sao Nam Cung Lưu Vân

lại tín nhiệm nàng ta như vậy? Đối xử với nàng ta đặc biệt như vậy?

Theo lời Thúy Vũ, Dao Trì Tiên Tử đã phái bốn thị nữ, ba người vừa rồi đều

chết trước mặt Tô Lạc, còn người cuối cùng, có lẽ là người bắn tên, cũng không

biết người đó như thế nào rồi...

Song, không đợi Tô Lạc trả lời.

Đột nhiên, một bóng người trong bộ hắc bào xuất hiện trước mặt Nam Cung Lưu

Vân, lễ độ cung kính bẩm báo: “Thưa chủ nhân, ở trong một khe núi cách đây

không xa đã tìm thấy một kẻ tình nghi, trên người hắn có đeo chiếc cung tên

này.”

Tên sát thủ mặc hắc bào đứng thẳng dậy, cung kính hai tay dâng chiếc trường

cung lên.

Đó là một chiếc cung tên loại thượng đẳng được chế tác tinh xảo, trên cây cung

toát ra màu sáng bóng nhàn nhạt, chỉ nhìn là biết có giá trị không hề nhỏ.

“Giải hắn lên!” Cả người Nam Cung Lưu Vân toát ra phong thái uy nghiêm nồng

nặc, đôi mắt sâu thẳm nổi giận phừng phừng, lóe lên tia sáng như yêu tà, cả

người nhìn quỷ dị khát máu, hung tàn mà lạnh lùng.

Đến khi nhìn thấy người hai mắt nhắm chặt nằm trên mặt đấy, mắt Tô Lạc hơi

nhíu lại.

Người đó hóa ra là Lưu Duy Minh.

Tại sao lại là hắn? Tô Lạc như cười như không cười nhìn về phía Dao Trì tiên

tử, nhưng đối phương lại chỉ đáp trả nàng bằng một ý cười hời hợt mà dịu dàng.

Tựa hồ, Dao Trì tiên tử hoàn toàn không biết gì về việc truy sát nàng, căn bản

cũng không hề làm gì.

“Chết rồi?” Đôi mắt băng giá của Nam Cung Lưu Vân trở nên sâu xa, trong mắt

lóe lên sát ý nồng nặc.

“Đúng vậy, lúc tìm được thì chỉ còn lại thi thể.” Người áo đen cung kính nói.

Nam Cung Lưu Vân sờ vào vết tích trên cây cung, có thể xác định, hung thủ thật

sự là kẻ đã dùng cây cung này, nhưng...

“Động cơ giết người của hắn là gì? Cả người Nam Cung Lưu Vân đằng đằng sát

khí, nghiêm túc mà khát máu.

Cầm Ninh xuất hiện yên lặng không một tiếng động ở bên cạnh Dao Trì tiên tử,

nàng ta đột nhiên ngắt lời: “Nô tỳ có nghe Liễu cô nương nói, bọn họ từng truy

sát Tô cô nương. Tô cô nương, đó là sự thật ư?”

Ý nói, động cơ giết người của Lưu Duy Minh chỉ có Tô Lạc mới biết đó ư?

Tô Lạc nhìn Cầm Ninh, khóe miệng nhếch lên cười nhạt. Thị nữ bên cạnh Dao Trì

tiên tử cũng không phải hạng đơn giản.

“Bọn họ truy sát ngươi?” Đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Lưu Vân ngày càng hung

ác nham hiểm, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo liều lĩnh, tản ra khí chất vương

giả nồng đậm.

Tô Lạc cười đơn độc, có vẻ bắt đắc dĩ: “Người truy sát ta không phải chỉ có

đám người đó.”

Tô Lạc lúc này nói lời hai nghĩa, nàng ngước mắt lên, như cười như không nhìn

Dao Trì tiên tử, ánh mắt rơi xuống bàn tay trắng ngần như gọt.

Mũi tên cuối cùng ấy, mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, trên bàn tay

xinh đẹp đó thật sự không lưu lại vết tích gì sao?

Một ngày một đêm đó, nàng có thể nói là nguy hiểm liên tiếp, nếu như không có

nữ thần may mắn ở bên cạnh, nàng đã chết được một trăm linh tám nghìn lần rồi.

Mối thù truy sát ngày hôm nay, ngày sau Tô Lạc nàng sẽ báo thù gấp mười lần.

Lúc này, trên mặt Dao Trì tiên tử nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, nụ cười yên ả

khoan thai, không một gợn sóng, tựa hồ như một tiên nữ không nhuốm hồng trần.

Đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Lưu Vân hung dữ ngang tàng, ánh mắt sâu xa nhìn

về phía Tô Lạc, gằn giọng: “Những người truy sát ngươi còn có ai?”

Nam Cung Lưu Vân, ngươi đang chất vấn ta, chứ không phải ta chủ động cáo

trạng.

“Nếu như ta nói, trong đó còn có người của Dao Trì tiên tử, ngươi có tin

không?” Tô Lạc dùng ngữ khí ung dung trêu đùa, như cười như không nhìn chằm

chằm vào hắn.

Nhưng trong đáy mắt nàng lại chợt lóe lên ánh nhìn chăm chú và thận trọng.

Nếu như Nam Cung Lưu Vân tin nàng, nàng quyết định sẽ không giấu giếm hắn nữa,

đem tất cả mọi thứ nói hết với hắn. Nói với hắn rằng, Dao Trì tiên tử của hắn

là loài rắn rết ác độc.

Nếu như Nam Cung Lưu Vân không tin… Tô Lạc chỉ có thể cô độc gượng cười.

Đôi mắt chim ưng của Nam Cung Lưu Vân lóe lên một tia hàn quang, hắn xoa đầu

nàng, đôi mắt phượng cám dỗ mà tà mị nhìn nàng, cưng chiều nói: “Không được

nói đùa, phải nói thật với bổn vương.”

Trong nháy mắt, trái tim Tô Lạc liền rớt xuống tận đáy sâu, lạnh như băng.

Quả nhiên, vẫn là nàng kỳ vọng quá nhiều.

Quả nhiên, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ở bên nhau, làm sao có thể chống lại

sự tín nhiệm từ nhỏ đến lúc trưởng thành?

Dao Trì tiên tử nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng, nơi sâu thẳm trong đôi mắt đẹp

trong suốt như ngọc đó là một nụ cười khẩy đắc ý khoe khoang.

Tô Lạc tựa hồ như nghe thấy nàng nói: “Cho dù Dao Trì tiên tử ta phái người đi

ám sát ngươi thì đã làm sao? Nam Cung Lưu Vân không tin. Hắn, căn, bản, không

tin.”

Đúng vậy, hắn không tin.

Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên hiện ra một nụ cười châm biếm nhàn nhạt, nàng dùng

sức đẩy Nam Cung Lưu Vân ra, thanh âm rất nhẹ, rất nhạt: “Ta mệt rồi, muốn

nghỉ ngơi.”

Lúc này, nói nhiều hơn thì có ích lợi gì? Dù sao thì hắn cũng tin tưởng mà

không nghi ngờ Dao Trì tiên tử.

Nam Cung Lưu Vân thấy nàng tâm tình không tốt, cho rằng nàng đã mệt mỏi cả một

ngày một đêm rồi, liền thuận theo ý nàng, dịu dàng nói: “Được, chúng ta sẽ

nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục đi thực hiện nhiệm vụ.”

“Không cần.” Tô Lạc lạnh giọng từ chối.

Nhiệm vụ mà hắn nói chính là đi giết Thiết giáp tích bối long, nhưng giờ đây

không gian của nàng đã được mở ra rồi, đã không còn cần phải đi giết nữa.

“Hãy tin bổn vương! Bổn vương nhất định sẽ tra ra hung thủ!” Nam Cung Lưu Vân

nhìn theo bóng lưng đang kiến quyết rời đi của nàng, mày kiếm thâm trầm, ngữ

khí kiên định tựa hồ như đang tuyên thệ.

Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nét cười cay đắng nhàn nhạt.

Tra ra hung thủ ư? Đã nói với ngươi rồi, ngươi lại không tin, còn muốn tra

truy hung thủ kiểu gì?

Tô Lạc dừng bước, quay đầu lại cười nhạt, nụ cười tựa như khói hoa tháng ba,

rực rỡ mà tịch mịch, thanh đạm nói: “Thật ư? Vậy cảm tạ ngươi trước!”

Nam Cung Lưu Vân nhìn theo bóng lưng dứt khoát rời đi của nàng, sắc mặt biến

đổi không ngừng, lúc sáng lúc tối, gân xanh nổi lên khắp đốt ngón tay.

“Tam sư huynh...” Đôi mắt xinh đẹp kiều diễm như sương của Dao Trì tiên tử khẽ

động, nàng thoáng chần chừ chăm chú nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Huynh tin muội

chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương