Tà Vương Truy Thê (Dịch)
-
Chương 64
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung sáng như sao trời, nhưng lại lãnh lẽo như hàn
băng, phát ra ánh nhìn sắc bén về phía nàng ta, trên người dày đặc hàn ý và
phiền não. Sau một hồi lâu, khóe miệng tràn đầy ý cười rực rỡ nhưng lạnh bạc,
hắn chỉ nói đúng một câu: “Quay về đi.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã xoay người rời khỏi.
“Tam sư huynh...” Dao Trì tiên tử cắn môi dưới, kéo vạt áo rộng thùng thình
của Nam Cung, hai mắt ngấn lệ mờ mịt, mặt mũi đau khổ đáng thương.
Bàn tay của Nam Cung Lưu Vân che phủ bàn tay thon dài trắng ngần như củ hành
bóc vỏ của nàng ta, dùng sức hất ra.
Không quay đầu lại mà sải bước rời đi, bóng lưng dứt khoát.
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Dao Trì tiên tử nổi gân xanh, đôi mắt đẹp
thâm thúy mà độc ác, đáy mắt hiện lên sát ý tàn nhẫn.
“Thiếu cung chủ, buổi tối có cần nô tỳ đến không?” Cầm Ninh lặng lẽ đứng bên
cạnh Dao Trì tiên tử, trầm giọng, làm động tác cắt cổ.
Hai mắt của Dao Trì tiên tử như nham thạch nóng chảy phun trào, táng thẳng vào
mặt nàng ta một cái tái: “Ngươi đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi! Trở về đến
Trừng Ác Đường lãnh phạt đi!”
Cú tát này ẩn chứa sức mạnh thiên địa, mạnh đến nỗi Cầm Ninh bị đánh bay
người, ngã nhào xuống đất, ngất xỉu.
Dao Trì tiên tử phất tay áo, sát khí hào hùng rời khỏi.
Tối hôm đó, Dao Trì tiên tử dẫn đám người đó rời đi, đi hết sạch sẽ, giống như
chưa từng tới bao giờ.
Đám người mặc hắc bào cũng biến mất sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào.
Trên xe ngựa trở về, có thêm một người. Đó chính là Lăng Phong.
Đó là hộ vệ thân cận của Nam Cung Lưu Vân, ngày thường đều âm thầm bảo vệ hắn.
Long Lân Mã chạy như bay.
Tô Lạc ngồi trong buồng xe, đưa lưng về phía Nam Cung Lưu Vân, nhắm mắt nghỉ
ngơi.
Đây là điệu bộ tránh né.
Lúc này, trông thần sắc của nàng có vẻ nhàn nhạt, tựa hồ như áng mây phía chân
trời, xa khỏi tầm với.
Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân từ từ trở nên sâu xa, sắc mặt dần lộ vẻ lo lắng.
Tô Lạc muốn đứng dậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng mờ to lớn bao
trùm lấy người nàng.
Nàng tự động mở to mắt.
Nàng còn chưa kịp nhìn rõ, bất thình lình đã bị Nam Cung Lưu Vân giam vào
trong lòng, ngón tay thon dài của hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, rồi dừng lại ở
giữa môi nàng.
Đôi môi của nàng vô cùng xinh xắn, màu môi nhàn nhạt, mượt mà đầy đặn, khiến
người ta nghĩ đến câu “đáng để hôn”.
Hắn cúi người, làn môi mỏng xinh đẹp hoàn mỹ khẽ khàng hôn lên đôi môi màu
nhạt của nàng.
Nhưng Tô Lạc lại kiên quyết đẩy hắn ra.
“Vẫn còn đang trách bổn vương sao?” Nam Cung Lưu Vân thấp giọng hỏi, ánh mắt
nóng bỏng chăm chú nhìn nàng.
Tô Lạc trầm mặc không nói gì.
“Trách bổn vương ngày hôm đó đã bỏ lại một mình ngươi ư?” Giọng nói của Nam
Cung Lưu Vân trong trẻo mà lạnh lùng.
Tô Lạc tiếp tục trầm mặc.
Bên trong xe lặng ngắt như tờ.
Tựa hồ đã qua nửa buổi, Nam Cung Lưu Vân nói còn nàng nghe: “Ta với muội ấy từ
nhỏ cùng nhau lớn lên, muội ấy từng cứu bổn vương một mạng, có một số việc
ngươi không hiểu, cũng không rõ...”
Tô Lạc mở mắt, hờ hững liếc nhìn hắn, đột nhiên, khóe miệng nàng nhếch lên
hiện ra một nụ cười khẩy đầy châm biếm, hỏi ngược lại: “Đúng vậy! Sao ta có
thể trách ngài được?”
Nam Cung Lưu Vân bị chẹn họng, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và phức tạp,
nhưng trong nháy mắt đã lại phục hồi như cũ, bình tĩnh nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc như cười như không cười nhếch mày: “Ta có tư cách gì mà oán trách ngươi
chứ? Như ngươi nói, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, tin
tưởng nhau, cứu mạng nhau. Chúng ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, giao
tình mấy ngày nắn ngủi, cho nên, sao ta dám trách móc ngươi?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân trở nên rất khó coi, mười ngón
tay nắm chặt, cả người băng lãnh khát máu, nộ khí bừng bừng.
“Lẽ nào ta nói sai rồi sao?” Tô Lạc thờ ơ nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên nở
một nụ cười nhạt, dáng vẻ cơ hồ như không sao cả: “Các người có mối quan hệ
thanh mai trúc mà, còn chúng ta chẳng qua chỉ là quen sơ, bên trọng bên khinh
chỉ nhìn là biết. Ngươi cứu nàng thì có lỗi gì chứ? Nếu như ta là ngươi, ta
cũng lựa chọn cứu nàng ta.”
“Quen sơ?” Mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân khẽ híp lại.
“Hay là, đến quen sơ cũng không đúng?” Tô Lạc dường như muốn chọc giận hắn làm
thú vui.
Nam Cung Lưu Vân lên cơn giận dữ, khuôn mặt u ám, ngón tay thon dài bóp cổ
nàng, nhưng nụ cười lại dịu dàng như nước, ánh mắt chăm chú quả thật làm rung
động lòng người: “Tô Lạc, có tin bổn vương sẽ giết ngươi không?”
Hắn như vậy giống như quỷ sa tăng rủ lòng, khiến lòng người sợ hãi, nhưng Tô
Lạc biết nàng không thể khuất phục, ngay khi khuất phục sẽ rơi vào vực sâu vô
tận, hoàn toàn đánh mất bản thân.
Tô Lạc quật cường đón nhận ánh nhìn của hắn, khóe miệng cong lên nở một nụ
cười như hoa mà nhạt nhẽo: “Cũng bởi vì ta cự tuyệt ngươi, cho nên ngươi muốn
giết chết ta? Tấn Vương điện hạ trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế mà thôi!”
“Lạc Lạc, ngươi đừng cố gắng thách thức giới hạn của ta.” Nam Cung Lưu Vân uốn
mình quỳ gối, ánh nhìn dịu dàng mà mê hoặc, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt:
“Hậu quả như vậy, ngươi không gánh nổi đâu.”
“Thật sao? Hậu quả như thế nào? Ta lại muốn thử xem đó.” Đối mặt với một Nam
Cung Lưu Vân dịu dàng như nước nhưng ẩn giấu sự hung ác khát máu, trong lòng
Tô Lạc thoáng sợ hãi, nhưng nàng vẫn không chút do dự mà phản kích lại.
“Tô Lạc, lẽ nào ngươi không biết sao? Nếu như Bổn Vương đã quyết định Vương
phi của Tấn Vương là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi.” Nam Cung Lưu
Vân giống như đang tuyên thệ, đôi mắt đẹp dịu dàng như làn nước, nụ cười diễm
lệ, thanh âm nhẹ nhàng từ tốn tựa như lông vũ phe phẩy: “Cho nên, đừng cố gắng
cự tuyệt, hoặc là chạy trốn, như thế sẽ bị thương.”
“Ha ha! Thật là nực cười!” Tô Lạc nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn biết
hắn sẽ làm gì để khiến nàng bị thương.
Quyền uy của Nam Cung Lưu Vân bị khiêu khích, hắn nở nụ cười diễm lệ vô song.
Hắn là một tên xấu xa vô cùng, bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng, chưa hề
có ý nghĩ sẽ để nàng đi. Đây cũng là một loại chấp niệm.
Hắn có chấp niệm, cũng có sức mạnh để thi hành nó.
Thậm chí hắn đã bắt đầu suy tính, để giữ nàng ở bên cạnh, phải bẻ gãy đôi cánh
của nàng, hay là nắm tay nàng cùng nàng bay cao mới tốt?
Sự lựa chọn không có kết quả.
Chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn làm điên đảo chúng sinh tiến lên, nhanh như chớp,
hung ác cắn chặt đôi môi nàng.
Lúc này Nam Cung Lưu Vân như biến đổi sức mạnh, thô bạo tàn nhẫn.
Hắn mạnh mẽ cậy răng nàng ra, tàn bạo chiếm đạt khu vực giữa răng môi của
nàng, cảm xúc mãnh liệt đầy kích thích như sóng to gió lớn.
“Ưm!” Tô Lạc nhất thời bất cẩn bị xâm phạm, đợi đến lúc nàng lấy lại tinh
thần, đã phát hiện phía sau gáy bị giữ chặt, thân hình bị che phủ, nàng gần
như không thể động đậy.
Thật quá đáng! Hắn dựa vào đâu mà muốn làm gì thì làm với nàng chứ? Rõ ràng bỏ
rơi nàng là hắn, rõ ràng đã lựa chọn tin tưởng thanh mai trúc mà của hắn rồi!
Hiện giờ, hắn dựa vào cái gì mà ra vẻ thâm tình chân thành với nàng, còn ép
nàng phải chấp nhận?
Nếu như Tô Lạc là cô gái bình thường thì cũng được thôi, nhưng nàng lại không
phải.
Ở kiếp trước, nàng là một sát thủ kim bài nổi tiếng, quanh năm tiếp xúc với
hội hắc ám, bị ức hiếp hay chịu oan ức đối với nàng cơ bản không được phép tồn
tại!
Trong đáy lòng Tô Lạc thoáng tức giận, nàng nắm chặt tay lại, tập trung sức
mạnh toàn thân, một chưởng mạnh mẽ đánh vào lục phủ ngũ tạng của Nam Cung Lưu
Vân!
Một chưởng này chứa đựng toàn bộ sức mạnh của nàng.
Nam Cung Lưu Vân kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên buông lỏng tay ra.
Tô Lạc vẻ mặt tức giận, cũng không thèm nhìn kỹ hắn, hung hăng đẩy hắn ra,
xoay người vén rèm xe lên, giận đùng đùng nhảy xuống xe ngựa!
Trên đường quay trở lại kinh thành không phải chỉ có mỗi chiếc xe ngựa này. Dù
cho sự thật là như vậy, Tô Lạc chỉ cần dựa vào hai chân của mình cũng quay về
được, nhất quyết không làm phiền đến hắn nữa!
Tô Lạc thở hổn hển ngoảnh đầu định đi.
Nàng hoàn toàn không nhận ra bộ dạng khác thường lúc này của Nam Cung Lưu Vân.
Sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân sau khi bị đẩy đập vào thành xe ngựa trở nên tái
nhợt, tay phải ôm lấy ngực, ngón tay thon dài mượt mà cố kiềm chế sự run rẩy.
“Lạc Lạc!” Hắn vén rèm xe, vội gào lên.
Nhưng Tô Lạc không quay đầu lại, bóng lưng vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.
Đột nhiên, nàng nghe thấy từ phía sau truyền đến âm thanh của một vật nặng rơi
xuống đất, kèm theo tiếng gào thét đầy lo lắng của Lăng Phong.
Tô Lạc dừng bước, nghĩ ngợi, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn, nàng liền nhíu mày thật sâu.
Nàng nhìn thấy cả người như thần thánh của Nam Cung Lưu Vân lại cực kì thảm
hại ngã xuống mặt đất.
Ở phía ngực của bộ cẩm bào màu trắng nhuốm đầy máu tươi, cơ thể anh tuấn rắn
rỏi trước đây lúc này lại trở nên cực kì yếu ớt, tựa như viên ngọc lưu ly dễ
vỡ.
Đôi môi đỏ thắm dính máu tươi, tà mị làm say lòng người, ngông cuồng ngỗ
ngược.
Lúc này hắn gắng gượng chống người dậy, đôi mắt đẹp như hàn băng, vẻ tái nhợt
yếu ớt nhưng tà mị thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.
Hai mắt nhìn thẳng vào Tô Lạc, trầm mặc không nói gì.
Đáy mắt đen nhánh như mực hiện lên ý nghĩ sâu xa, khiến Tô Lạc lo lắng không
ngừng.
Nam Cung Lưu Vân, hắn bị sao vậy… sao đột nhiên lại trở nên yếu đuối như vậy?
Tô Lạc khó hiểu nhìn vào hai bàn tay của mình. Hiện giờ nàng chưa thể nào có
sức mạnh đến nỗi chỉ một chưởng mà đánh cho Nam Cung Lưu Vân phải thổ huyết
chứ?
Đột nhiên, cả người Nam Cung Lưu Vân tựa hồ như bị quỷ thần chiếm giữ, mồ hôi
lạnh đầm đìa trên mặt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, đôi mắt đỏ thắm như tuyết trong nháy mắt trở
nên tím tái. Hắn cắn chặt răng, tựa hồ như trong cơ thể có một sức mạnh to lớn
đến nỗi hắn không thể khống chế sắp tràn ra ngoài!
“Không xong rồi! Điện hạ sắp tẩu hỏa nhập ma rồi!” Thân làm thị vệ thân cận
của Tấn Vương điện hạ, Lăng Phong bị dọa khiến cho tay chân rã rời.
Tấn Vương điện hạ là tín ngưỡng của tất cả bọn họ, hắn còn, hổ lang quân đoàn
còn, hắn chết, thì hổ lang quân đoàn cũng diệt.
Cho nên, Tấn Vương điện hạ tuyệt đối không thể có chuyện!
Sắc mặt Lăng Phong lúc thì trắng bệch lúc thì tái mét, hắn quay đầu hung dữ
trừng mắt với Tô Lạc, lạnh lùng nói: “Điện hạ sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, còn
không mau tới giúp!”
Nữ nhân này! Nàng lại có thể khiến cho điện hạ tẩu hỏa nhập ma! Lúc này Lăng
Phong chỉ hận không thể một chưởng đánh chết Tô Lạc.
Đáy mắt Tô Lạc hiện một tia mờ mịt, làm sao nàng có sức lực đánh cho Nam Cung
Lưu Vân tẩu hỏa nhập ma được? Thực lực của Nam Cung Lưu Vân như thế nào, còn
thực lực của nàng lại như thế nào chứ?
Người này đúng là ăn nói hàm hồ!
Thấy Tô Lạc vẫn còn không tin, Lăng Phong gần như tức chết rồi, hắn hướng về
phía Tô Lạc lớn tiếng kêu la: “Điện hạ vì cứu ngươi, cưỡng chế phát ra tín
hiệu triệu hồi Hổ Lang quân đoàn đến, cho nên thân thể bị tổn thương! Điện hạ
vì muốn sớm được gặp ngươi, vốn có thể đột phá lên cấp, nhưng ngài lại cưỡng
chế thu công lực lại, cho nên ngũ tạng lục phủ gần như bị biến đổi! Huống hồ
điện hạ mới đánh một trận với Kền Kền Vương, bị nội thương nặng đến nỗi gần
như không thể chữa trị!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook