Bầu trời đêm tựa màn che màu xanh đen, treo ít ỏi vài ngôi sao sắp lụi tàn,

ánh sao ảm đạm, vầng trăng bị tầng mây thật dày che lấp, chỉ lộ ra chút ánh

sáng mỏng manh.

Khái quát lại một câu rằng: Đêm đen gió lộng trăng mờ, thuận lợi cho việc

phóng hỏa giết người.

Trong đêm tối, hai thân ảnh màu đen như loài báo uyển chuyển nhẹ nhàng, lặng

yên biến mất ở tiểu viện của Tô phủ.

Tốc độ của Nam Cung Lưu Vân nhanh như tia chớp, cho dù mang theo Tô Lạc vẫn

không suy giảm.

Phủ của hộ quốc Đại tướng quân đề phòng nghiêm ngặt, là nơi khiến người khác

chùn bước. Vậy mà thần thái hắn lại vô cùng nhàn nhã, cử chỉ tiêu sái, bừa bãi

như đang dạo ở hậu hoa viên nhà mình.

Nam Cung Lưu Vân tai mắt rõ ràng, cảnh giác nhanh nhạy, hắn dường như có thể

biết trước được nguy hiểm.

Hắn mang theo Tô Lạc đi đi dừng dừng, ngẫu nhiên đứng ở trong bóng tối, ngẫu

nhiên trốn đến bụi hoa, ngẫu nhiên lại ẩn trên cây đại thụ, luôn có thể nhanh

hơn hộ vệ tuần tra một bước.

Tô Lạc cẩn thận mà nhớ kỹ đường đã đi qua với những nơi gặp hộ vệ tuần tra.

Đôi mắt híp lại, đáy mắt sáng láng.

Đã lâu rồi nàng không có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này.

Muốn quy ẩn nơi núi rừng, rời khỏi tổ chức cái gì? Trong xương cốt nàng quả

nhiên vẫn thích nhất loại tình huống nguy hiểm khiến tim đập liên hồi này.

Khóe miệng Tô Lạc hiện lên một nụ cười hưng phấn.

Rất nhanh đã đến Tàng Bảo Các.

Tàng Bảo Các của Tô phủ là cấm địa ở hậu viện, người bình thường căn bản không

được tới gần nơi này.

Tàng Bảo Các tổng cộng có ba tầng lầu, nhìn bên ngoài rất giản dị cũ kỹ, hoàn

toàn không có một chút cảm giác xa xỉ hoa lệ.

Lúc này bên trong Tàng Bảo Các tối đen, nhìn không thấy một tia sáng nào, mà

bên ngoài cửa lớn dùng ổ khóa huyền thiết đặc biệt để khóa.

Ổ khóa huyền thiết ở giữa ánh trăng hiện lên một tia sắc lạnh.

Cửa lớn không có hộ vệ canh gác, cũng không có động tĩnh nào.

Nam Cung Lưu Vân làm dấu tay đơn giản với Tô Lạc, ý bảo hắn đi làm kế điệu hổ

ly sơn, còn Tô Lạc nhân cơ hội tiến vào trộm đồ.

Kiếp trước, Tô Lạc đã làm chuyện này không ít lần, vì thế Tô Lạc hiểu rất rõ

mà gật gật đầu.

Nam Cung Lưu Vân sủng nịch vỗ vỗ đầu nàng, nhìn vẻ tức giận của Tô Lạc, gợi

lên ý cười tà mị, đi ra ngoài trước.

Thân thủ hắn cực kỳ nhanh, giống như một tia sáng vụt hiện lên. Người khác

dường như không thấy rõ thân ảnh hắn, nếu thấy cũng chỉ là một chút hư ảnh, có

lẽ còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Bước chân hắn càng uyển chuyển nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt nước, vừa đủ

không chạm đất.

Nam Cung Lưu Vân xoay người giống như diều hâu, mũi chân chỉa xuống đất, nhắm

tầng hai của Tàng Bảo Các bay tới, nhưng mà vào đúng lúc này, trong bóng đêm,

một cơn gió lớn bỗng nhiên thổi tới phía hắn.

Đến rồi!

Nam Cung Lưu Vân giấu dung nhan ở sau mặt nạ, miệng nhoẻn cười. Hắn cũng không

lui bước, ở trước ngực vận một vòng sáng nóng cháy, trực tiếp đánh thẳng

chưởng lực vào cơn gió kia, đẩy cơn gió ngược lại vào người tên đánh lén.

Kẻ đánh lén không phải ai khác, chính là thủ hộ của Tàng Bảo Các.

Đó là một vị cường giả già áo đen. Chỉ thấy hắn toàn thân đều mặc đồ đen, ngay

cả đầu cũng bị áo choàng màu đen che mất, không nhìn rõ dung mạo của hắn,

nhưng có thể cảm nhận được, ánh mắt hắn lạnh băng, tỏa sát khí đằng đằng.

Nếu luận về thân phận, hắn còn là Nhị gia gia của Tô Lạc.

Nhị đệ của gia gia của Tô Lạc từ nhỏ đã đắm chìm trong võ đạo. Thời trẻ ở bên

ngoài lang bạt, sau này trở về gia tộc, hàng năm canh giữ ở Tàng Bảo Các.

Cũng bởi vì có vị cường giả cấp sáu này bảo vệ, cho nên nhiều năm như vậy mặc

dù có không ít người tới thăm Tàng Bảo Các nhưng không ai có thể lấy đi một

món đồ vật nào, ngược lại còn phải để lại tính mạng.

Vậy nên từ trước đến nay, Tàng Bảo Các cũng chỉ có một vị cường giả cấp sáu

bảo hộ.

Đây là bí mật của Tô phủ. Người khác đều không hiểu rõ, ngoại trừ Nam Cung Lưu

Vân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương