Ánh trăng trốn tránh trong tầng mây thật dày, chỉ hơi hơi lộ ra một tia sáng

xanh nhẹ, cho nên tầm mắt thật mờ.

Ở trong bóng đêm, Tô Lạc trốn ở mặt sau cây cột, nhìn không rõ, hơn nữa nàng

cũng không dám làm càn mà lại gần, chỉ dám nhìn lén một chút.

Tô Bác Võ lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, đáy mắt hiện lên một

tia sát khí: “Bảo Các là trọng địa, người không liên quan hãy lui về.”

Nam Cung Lưu Vân ha ha cười, ánh mắt lạnh lùng băng lãnh, hoàn toàn khác hẳn

bộ dáng ở trước mặt Tô Lạc: “Nếu khăng khăng muốn vào thì sao?”

“Giết chết không luận tội!” Trong bóng đêm ẩn ẩn lộ ra thanh âm Tô Bác Võ

tuyệt tình lãnh khốc, có một loại cảm giác sởn cả tóc gáy.

Giọng nói của hắn kiên quyết tự tin.

Đã nhiều năm nay, Tàng Bảo Các của Tô phủ đều được an toàn là bởi vì có vị

cường giả già cấp sáu này che chở. Ở Đông Lăng quốc, cường giả cấp sáu trở lên

cực kỳ cực kỳ khan hiếm, dường như có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cho nên, Tô Bác Võ mới có tự tin như vậy.

Toàn thân Tấn Vương điện hạ giấu trong y phục dạ hành màu đen, khóe miệng gợi

lên một mạt cười tà, đáy mắt lại tà tính bừa bãi: “Giết chết không luận tội?

Vậy phải xem ai giết chết ai đã.”

“Khẩu khí thật lớn! Nếu ngươi muốn chịu chết, lão phu sẽ giúp ngươi!” Khóe

miệng Tô Bác Võ hiện lên một nụ cười lạnh, đáy mắt lập tức hiện sát ý. Đôi mắt

âm độc như muốn giết người của hắn nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân.

Hắn bảo vệ Tàng Bảo Các nhiều năm như vậy, cũng không phải không gặp kẻ trộm

giỏi, nhưng đi ăn trộm, gặp phải bảo vệ lại kiêu ngạo như vậy, thật đúng là

chưa thấy qua.

Tô Bác Võ vừa dứt lời, liền đánh một cặp Thiết Sa Chưởng nóng cháy về phía Nam

Cung Lưu Vân. Chưởng phong mang theo hoả tinh, nóng chết người.

Tô Bác Võ là pháp sư nguyên tố hệ hỏa. Thời trẻ lưu hành giang hồ, một đôi tay

Thiết Sa Chưởng có thể nói là vang danh toàn bộ Đông Lăng quốc.

Có thể thấy hắn thật sự bị Nam Cung Lưu Vân chọc tức rồi, hắn vừa ra tay đã

dùng sát chiêu.

Xuất chiêu tuyệt tình lãnh khốc, dồn người vào chỗ chết.

Nam Cung Lưu Vân lại không hốt hoảng chút nào, hắn hơi nhích khóe miệngmột

chút, hai tròng mắt lãnh liệt bức người, bao lấy toàn thân là nồng đậm uy

nghiêm của bậc cường giả.

Thiết Sa Chưởng lao đến mang theo hoả tinh hùng hổ, nhiệt khí bức người.

Hai tay Nam Cung Lưu Vân vẽ ra một vòng tròn khép kín giữa không trung, gọi

nước tới, một quả cầu nước cực lớn từ lòng bàn tay hắn xuất hiện, hướng về

phía trước đẩy tới...

Thiết Sa Chưởng gặp cầu nước, bỗng nhiên bị dập tắt hết.

Đáy mắt Tô Bác Võ hiện lên một chút kinh hoảng, hắn không nghĩ tới thân thủ

tên trộm này lại cao như thế, có thể phá được tuyệt kỹ thành danh của hắn.

“Được, nếu ngươi một lòng muốn chết, vậy nếm thử lửa địa ngục của ta đi!” Tô

Bác Võ vừa dứt lời, đôi tay ngưng tụ thành một đám hỏa cầu, hỏa cầu sôi nổi

đánh về hướng Nam Cung Lưu Vân, trên dưới trái phải, mạnh mẽ vây quanh lấy

hắn.

“A!” Bỗng nhiên, Nam Cung Lưu Vân kiềm chế không được, trong miệng phát ra một

tiếng hô đau đớn. Tay phải của hắn ôm lấy cánh tay trái, hung tợn mà trừng

hướng Tô Bác Võ: “Núi cao nước biếc, sau này còn gặp lại!”

Lời còn chưa dứt, hắn dùng thân thủ quỷ dị mà rút lui, nhưng rõ ràng, thân

hình hắn có một chút đong đưa, có vẻ bị thương không nhẹ.

“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Ngươi nghĩ Tô phủ là nơi nào chứ? Đứng

lại!” Tô Bác Võ hừ lạnh mấy tiếng, vô số tiểu hỏa cầu hướng Nam Cung Lưu Vân

vọt tới.

Nhưng sau lưng Nam Cung Lưu Vân dường như có mắt. Hắn tránh né một cách quỷ

dị, không hề bị đánh trúng.

Cái này là thật sự chọc giận Tô Bác Võ!

Hắn hừ lạnh mấy tiếng liền đuổi theo!

Nhưng làm hắn không tưởng tượng được là tốc độ của Nam Cung Lưu Vân có vẻ

không hề chậm. Hắn chạy lòng vòng trong Tô Phủ, không có điểm đến rõ ràng nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương