“Vương gia thật ngu dốt.” Tô Lạc thần thái sáng láng, ánh mắt như sao trời,

không khách khí mà cãi lại.

Tấn Vương điện hạ không ai bì nổi trong mắt người khác, ở trước mặt nàng lại

chỉ là hổ giấy. Đối mặt hắn, nàng chưa bao giờ biết lưu tình là cái gì. Ai kêu

hắn cứ vu khống nàng chứ?

“Nếu ngươi đã hiểu rõ ràng, bổn vương cũng an tâm rồi.” Nam Cung Lưu Vân vuốt

đầu nàng, đáy mắt phiếm ý cười như không cười.

Hắn là thật sự lo lắng nha đầu này nhất thời không chịu nổi hưng phấn, nói

chuyện này cho Tô Tử An.

Bởi vì hắn biết rõ Tô Tử An là người như thế nào.

Còn nữa, Tô nha đầu bị khi dễ nhiều năm như vậy, không những không có tự ti

nhút nhát, ngược lại không màng hơn thua, bình tĩnh thong dong, tựa hồ Thái

Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc.

Tâm tính như vậy đúng ra không thể xuất hiện ở thiếu nữ mười lăm tuổi, nhưng

là nàng cố tình lại làm được.

Không hổ là Nam Cung Lưu Vân, nhìn trúng nha đầu này, quả nhiên đủ thông minh.

Nam Cung Lưu Vân gật gật đầu, tỏ vẻ được an ủi.

“Việc này không nên chậm trễ. Nếu đã quyết định đi trộm thiên linh thủy, ngày

khác coi chừng lại phát sinh chuyện, chi bằng hôm nay đi. Hành động ra sao?”

Tô Lạc vẻ mặt bình tĩnh, cười khanh khách nhìn Nam Cung Lưu Vân, đôi mắt nàng

trong trẻo như nước động lòng người, hết sức đáng yêu.

Nàng ngước khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lên, nghiêm túc nhìn chăm chú Nam Cung

Lưu Vân. Hai mắt liễm diễm, đôi môi đỏ đẹp đến mê người, không nói nên lời.

Đối mặt với khuôn mặt nhỏ mê người mị nhân này, Nam Cung Lưu Vân phát hiện

chính mình hoàn toàn không nói nổi lời cự tuyệt. Hắn khép lại quạt xếp, gõ lên

mặt bàn: “Hành động thế nào cho ngươi quyết định.”

Trong mắt hắn, Tô phủ cũng không phải tường đồng vách sắt, mạnh nhất Tô phủ

chính là người thủ hộ của Tàng Bảo Các, cũng chỉ là cường giả cấp sáu.

Mà hắn hiện tại cũng đã là cấp sáu, hai người không phân cao thấp, ai cũng

không làm gì được ai.

Vì thế, hai người thương lượng, chuẩn bị hợp lý một chút.

Tròng vào y phục dạ hành đen nhánh, nhét hết tóc vào trong khăn vải màu đen,

trên mặt là miếng vải đen bịt kín một tầng.

Toàn thân đều là màu đen bao phủ, chỉ còn lộ ra đôi mắt linh động liễm diễm

xinh đẹp.

Ngay khi ra khỏi cửa, khóe miệng Tô Lạc bỗng nhiên gợi lên một nụ cười nhạt,

đáy mắt hiện lên âm hiểm cùng xảo trá.

Nàng lấy ra mảnh ngọc bội Tử Ngư từ phía dưới gối, mi mắt rung động, có vẻ cực

kỳ hưng phấn. Lúc sau, nàng đem ngọc bội nhét vào trong lòng ngực, chớp mắt

với Nam Cung Lưu Vân: “Đi thôi.”

Ngọc bội này chính là của Tô Tĩnh Vũ. Nếu không cẩn thận rớt ở Tàng Bảo Các…

Ai da, chỉ nghĩ đến thôi đã làm máu huyết trong người sôi trào, kích động vạn

phần!

Nếu lần này nàng không lấy được thứ gì, thì chỉ cần để ngọc bội này lại, nàng

coi như kiếm được tiền hồi vốn.

Nàng chính là muốn vị phụ thân ích kỷ của nàng tức chết khiếp, ai kêu hắn

tuyệt tình lạnh nhạt như vậy?

Nàng chính là muốn đem chuyện này vu oan cho Tô Tĩnh Vũ, ai kêu người này khi

dễ nàng còn vu oan nàng?

Nếu hắn làm một, vậy đừng trách nàng trả lại mười.

Nam Cung Lưu Vân nhìn đáy mắt nha đầu này nhảy lên sự hưng phấn, đáy mắt hắn

cũng hiện lên ý cười.

Hắn tuy rằng nhất thời không đoán được nha đầu này muốn làm cái gì. Nhưng hắn

biết, nha đầu này trả thù rất nặng tay. Lần này cũng không biết là ai xui xẻo

đây.

Xem ra, hắn muốn đem nha đầu này nắm trong tay, nhưng chắc là phải tốn công

phu rất lớn.

Quả nhiên nha đầu thông minh quá thì không dễ lừa. Nam Cung Lưu Vân hận không

thể đấm ngực dậm chân.

Nhưng mà, sau này hắn muốn cùng nha đầu này chung chăn gối, tình nguyện không

được thì lừa, lừa không được thì tiếp tục bắt… Dù sao hắn còn rất nhiều thời

gian, về sau liền cùng nàng tiêu bớt…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương