Đừng thắc mắc sao? Tầm mắt Tô Lạc rơi xuống đôi bàn tay trắng nõn của nàng.

Nhìn xem, chỉ tay này nói cho nàng biết thiên phú của nàng không thể kém hơn

với bất cứ kẻ nào, hơn nữa còn là thiên tài trong tuyệt đỉnh thiên tài, mấy

trăm năm đều khó có được một người như vậy.

Tuy rằng… Hiện tại quả thật có vấn đề, nhưng mà, nàng tuyệt đối sẽ tìm được

nguyên nhân.

Thiên phú của nàng, tuyệt không thể bị mai một. Nàng muốn đứng ở trên đỉnh cao

của thế giới, khiến những người đã từng giẫm đạp nàng, ngước đầu nhìn lên.

Thấy bộ dáng ngẩn ngơ của Tô Lạc, Tô Tử An lại thấy buồn bực.

Nhìn đứa con gái không biết cố gắng này, hắn liền bực mình.

“Ngươi còn chuyện gì không? Đi nhanh đi.” Phụ thân không kiên nhẫn mà phất

phất tay, hối thúc Tô Lạc như đang tống cổ một đứa ăn xin.

“Vâng.” Tô Lạc đi được một đoạn, lại dừng bước chân, xoay người, nhìn chăm chú

phụ thân của nàng thật lâu. Bỗng nhiên, nàng nhoẻn miệng cười tươi như hoa

quỳnh kiều mị, thật rực rỡ lóa mắt, “Phụ thân đại nhân, hôm nay người đuổi con

đi. Sau này, người đừng có ngàn vạn lần hối hận nha.”

“Hừ, phụ thân rất hối hận? Phụ thân hối hận nhất chính là lúc trước không biết

làm sao mà lại sinh ra một người như tỷ tỷ khiến phụ thân mất mặt.” Tô Tử An

không nói gì, ngược lại là Tô Khê, nàng trào phúng giương khóe môi, lạnh lùng

hất cằm lên.

Nàng trên cao nhìn xuống, cười lạnh nhìn Tô Lạc. Biểu tình cao ngạo kia giống

như đang nhìn một con kiến nho nhỏ, “Tô Lạc, ngươi nên tự biết thân biết phận.

Nếu ngươi chỉ là phế vật đê tiện nhất, vậy mau cút về nơi ngươi sống như con

chó đi. Cút mau đi! Thật là thấy ngươi liền bực mình.”

Thái tử không ở đây, Tô Khê ôn nhu nhàn thục hoàn toàn không thấy, lộ ra bản

tính được nuông chiều, ngang ngược của nàng.

Mặc dù Tô Khê mắng Tô Lạc là chó, Tô Tử An cũng không có phản bác câu nào. Như

vậy đủ để hiểu rằng, ở trong lòng hắn hay ở cái nhà này, Tô Lạc có vị trí thế

nào.

Tô Lạc cũng không mắng lại Tô Khê. Nàng nhìn thật lâu, thật lâu Tô Tử An.

Trong nháy mắt, đôi mắt nàng đã nhìn thấu tâm can Tô Tử An, rồi phất áo bỏ đi.

Ngay khi Tô Tử An định mở miệng, Tô Lạc lại dứt khoát nhanh chóng xoay người.

Sải bước rời đi khỏi nơi lạnh lẽo, khiến nàng hít thở không nổi này.

Lúc bước đi, nàng ở trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Tô Tử An, nếu người hôm

nay như thế thì một ngày nào đó, cũng đừng nghĩ ta cho người mượn hào quang

của Tô Lạc!

Tô Tử An hoàn toàn không biết mình vừa rồi lạnh nhạt với Tô Lạc, khiến cho hắn

mất đi cái gì.

Nếu hắn biết thứ hắn vừa đánh mất là một nữ nhi linh lực cấp tím thiên tài, là

một luyện dược sư song hệ mộc hỏa nguyên tố, chỉ sợ hắn hối hận đến tê tâm

liệt phế.

Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận, hắn dùng tấm lòng bạc bẽo tạo

thành quả đắng, vậy chính hắn tự gánh chịu đi.

Cùng với Lục La, Tô Lạc chậm rãi đi về phòng chính.

Lúc này, bên ngoài ánh mặt trời chiếu thẳng xuống rất chói mắt.

Trên mặt Tô Lạc là vẻ tươi cười bình đạm. Hôn sự rốt cuộc bị hủy bỏ, nàng cũng

coi như là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Thái tử lại sinh hận thù với nàng… Thật

ra, Thái tử là người bận rộn, hẳn là không có thời gian tới tìm nàng đâu.

Bỗng nhiên, ánh mắt Lục La sáng lên, chỉ vào một khối ngọc bội lóa mắt rơi

trong bụi cỏ, nói: “Tiểu thư, phía kia có một khối ngọc bội Tử Ngư.”

Lục La nhặt lên, đưa cho Tô Lạc.

Tô Lạc nhìn miếng ngọc bội Tử Ngư, cảm thấy có chút quen thuộc. Bỗng nhiên,

trong đầu nàng lóe lên một sáng kiến, trên mặt chậm rãi hiện lên một ý cười

giảo hoạt, đáy mắt sáng lấp lánh, khóe môi gợi lên một nụ cười mỉm thần bí.

“Tiểu thư?” Lục La khó hiểu. Tại sao nhìn miếng ngọc bội Tử Ngư này, tiểu thư

lại cười gian trá như vậy?

“Giỏi lắm Lục La. Cám ơn ngươi nhiều lắm!” Tô Lạc quoa loa khích lệ nàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương