Tô Tử An cắn chặt hàm răng, muốn tức giận, rồi lại phát hiện chính mình không

nhất quán. Đúng ra, dựa theo tình cảm mà nói, Tô Lạc thật sự không có làm gì

sai. Nàng chỉ là bị dọa sợ đến nỗi lặp lại lời nói… Nhưng tại sao vị kia lại

là Thái tử?

Tô Tử An cuối cùng chỉ có thể hung tợn mà giáo huấn nàng: “Ngày thường mẫu

thân dạy ngươi như thế nào? Một chút quy củ lễ nghi cũng đều không biết, nói

cái gì cũng giấu không được, bị Thái tử từ hôn rất đáng!”

Tô Lạc trong lòng lạnh lùng cười.

Nói cái gì đều giấu không được? Ý này của hắn chẳng phải là nói rằng hắn cũng

tin Thái tử là… Phốc, Tô Lạc cảm thấy cực kỳ buồn cười. Nói như vậy, rất

nhanh, chuyện Thái tử không “lên” được sẽ truyền khắp đại giang nam bắc.

Chỉ là, lòng phụ thân thật đúng là trời ơi.

Hắn không phải đã sớm biết Thái tử từ nàng, sau đó rất nhanh sẽ đính hôn cùng

Tô Khê sao? Lại cố ý ở trước mặt nàng bày ra vẻ trưởng bối uy nghi? Thật xem

nàng là đồ ngốc sao?

Tô Lạc ra vẻ ủy khuất mà nhìn phía Tô Tử An: “Phụ thân, Thái tử điện hạ là bởi

vì ta không hiểu quy củ lễ nghi, cho nên mới không cần ta sao? Có phải ta biết

quy củ lễ nghĩ thì Thái tử điện hạ sẽ muốn ta?”

Sắc mặt Tô Tử An đột nhiên cứng đờ.

Thái tử sở dĩ từ hôn, không chỉ tự nhiên là bởi vì lý do này. Nhưng lý do thật

sự nói ra thật không dễ nghe.

Mặt Tô Tử An bỗng già đi một tuổi, phất tay áo thật mạnh. Trên mặt có một tia

thẹn quá hóa giận: “Ngươi nếu biết tranh đua một chút, tại sao lại đẩy tới

tình trạng hiện tại? Có thể trách ai chứ?”

Đứa con gái này hôm nay sao lại như thế này? Lời nói ra rõ ràng vẫn yếu đuối

như trước đây, nhưng lại có thể làm nghẹn họng mình.

“Nếu ta hiện tại được trời phú linh lực đạt tới cấp tím, có phải phụ thân sẽ

coi trọng ta? Thái tử cũng sẽ không từ hôn?” Vẻ mặt Tô Lạc chân thành lãng

mạn, đáy mắt long lanh tựa như mang theo tràn đầy chờ mong cùng khao khát.

“Cấp tím?” Tô Tử An như là nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, hắn cười

ha ha.

Qua một lúc lâu mới trào phúng cùng ghét bỏ mà nhìn Tô Lạc nói: “Ngươi biết

cái gì gọi là trời phú cấp tím sao? Đừng nói thiên phú cấp tím, chỉ là cấp

xanh dương, không, cấp xanh nhạt. Nếu người có thiên phúcấp xanh nhạt, phụ

thân ta sẽ tự mình quỳ xuống châm trà, rót nước cho ngươi!”

Nói đến linh lực trời phú của Tô Lạc chính là sự sỉ nhục lớn nhất của Tô Tử

An.

Năm đó, bởi vì tiểu Tô Lạc vô dụng, hắn bị đồng liêu cười nhạo đến ước chừng

nửa năm. Chuyện này quả thực là ác mộng của hắn, hiện tại nhắc tới, hắn không

nhịn được phẫn hận.

Tô Lạc giương khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, điềm đạm đáng yêu, lại yếu ớt hỏi:

“Cha à, nếu ta không cẩn thận thành song hệ nguyên tố mộc hỏa. Hay không cẩn

thận thành dược sư, người có thể đối với ta tốt hơn không?”

“Song hệ mộc hỏa?” Tô Tử An nhìn Tô Lạc như nhìn kẻ ngu ngốc. Hắn không đành

lòng cười nhạo đứa con gái ngu xuẩn này.

Nhưng mà nàng cũng thật sự rất đáng thương, trời sinh đã là phế nhân.

Hắn chỉ nói: “Song hệ mộc hỏa? Có phải ngươi là mơ trở thành cường giả đến

điên rồi không? Trở thành song hệ mộc hỏa có bao nhiêu khó khăn người biết

không? Tô phủ chúng ta sở dĩ có địa vị như này, một phần lo do tổ phụ ngươi là

Định Hải Thần Châm, một phần quan trọng hơn là Tô gia chúng ta có một vị song

hệ mộc hỏa luyện dược sư, ngươi hiểu không? Còn luyện dược sư là ai, người

đừng thắc mắc!”

Hiện tại, vị luyện dược sư kia tuy rằng chỉ là trung cấp luyện dược sư nhưng

mà cũng là đối tượng mà các thế lực rất muốn tranh giành. Hoàng thất sở dĩ lôi

kéo Tô gia hắn, một phần lớn nguyên nhân là vì vị luyện dược sư trong nhà.

Vị luyện dược sư này không phải ai khác, chính là đại ca ruột của Tô Tử An.

Hắn năm nào cũng say mê luyện dược, khổ luyện vài thập niên, khó khăn lắm mới

lên tới luyện dược sư trung cấp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương