Hậu sơn Thanh Phong quán.

Một ổ lợn rừng da đen đang lăn lộn trên mặt đất.

Trần Mộc đột ngột từ trong rừng cây đi ra làm kinh động đến cả nhà heo rừng.

Trong đó có một con đại hắc trư đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm Trần Mộc, răng nanh của nó lồi ra ngoài, lỗ mũi thì đang run run.

Phốc.

Đột nhiên có một nắm đất lớn bằng bàn tay lao tới cái não heo của nó rồi nổ tung.

Đại hắc trư ngơ ngác.

Phốc!

Lại có những tiếng động khác vang lên.

Phốc phốc phốc....

Lúc này thì trên cơ thể của toàn bộ gia đình heo đã dính đầy bụi đất.

Con dê hai chân này quá phách lối.

Nhị sư huynh không tức giận sao?

Dù nói gì thì cũng không thể nhẫn nhịn nữa.

Cả gia đình năm con heo lập tức hồng hộc lao lên công kích.

Con lợn rừng khoảng 300-400 cân, da dày thịt béo, răng nanh bén nhọn. Lúc mà bọn nó công kích thì ngay cả hổ báo cũng phải né tránh.

Năm con lợn rừng giống như một chiếc xe tăng nhỏ lao thẳng vào Trần Mộc.

Ngay lúc lợn rừng lao tới khoảng cách 4m trước người hắn thì.

Phốc.

Một đoàn sương mù màu đỏ đột nhiên xuất hiện rồi bay đúng ngay trước mũi của 5 con lợn rừng.

Phù phù.

Chân trước của năm con lợn rừng lập tức mềm nhũn, đầu cắm thẳng xuống mặt đất.

Dưới tác động của lực quán tính, năm con heo lập tức lộn lên không trung, lỗ tai và đầu lưỡi bay tán loạn.

Sau khi rớt xuống liền lăn lông lốc đến dưới chân Trần Mộc mới dừng lại.

Một đám nằm cùng một chỗ ngáy o o.

Trần Mộc không khỏi nắm chặt bàn tay.

“Thành.”

Trong Ngũ Quỷ Đại, trên tầng thấp nhất của cái kệ hàng hình quả trứng, tất cả các ngăn chứa đồ đều được dùng vải dầu chống nước và nhựa cây bịt kín, đảm bảo sẽ không bị lộ ra không khí.

Bây giờ bên trong đang tràn ngập những đoàn sương mù màu đỏ --- Mê Thần Hương phiên bản cải tiến.

Mê Thần Hương nguyên bản vốn vô sắc vô vị, đột xuất bí ẩn.

Mà Mê Thần Hương phiên bản cải tiến không chỉ có màu sắc bắt mắt mà còn có mùi rất nồng. Nhưng mà uy lực của nó cũng mạnh hơn, hiệu quả nhanh chóng, người trúng tức gục.

Con nhị sư huynh trước mặt chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Trần Mộc cười híp mắt quan sát gia đình lợn rừng này.

“Nên làm thịt kho tàu hay là đem đi nướng đây.....”

......

“Đầu, tìm được tên thư sinh đó rồi.” Một tên nha dịch bước đến trước người Lục bộ đầu rồi nhỏ giọng nói.

“Rốt cuộc cũng tìm được.” Lục bộ đầu hưng phấn nói.

Trong mắt của y hiện ra tơ máu, sắc mặt ửng hồng, tràn đầy kích động.

Thật lâu sau y mới lấy lại tinh thần, ném cho gã nha dịch mấy lượng bạc vụn rồi đuổi gã đi. Y rời khỏi nha môn trong những lời thiên ân vạn tạ của gã nha dịch.

.....

Lúc chạng vạng tối, Lục bộ đầu lặng lẽ đi tới trước cửa một căn nhà.

Trong một căn phòng không có đèn đuốc, có một bóng người đang ngồi trong bóng tối, thấy vậy, Lục bộ đầu liền không có cách nào kiềm nén sự vui sướng trong lòng.

Người này chính là hy vọng để hắn có thể luyện ra phách lực.

Mười năm luyện hình, trăm năm dưỡng phách.

Luyện hình đã rất khó nhưng dưỡng phách càng khó hơn.

Bây giờ thì tốt, trước mắt y đã có một con đường tắt.

Một khi luyện ra phách lực thì có thể kéo dài tuổi thọ, đao thương bất nhập, lúc đó mới có thể thật sự hoành hành thiên hạ.

“Thư sinh, ngoan ngoãn trở thành quân lương để ta tiến giai đi.”

Rút yêu đao ra, Lục bộ đầu vận chuyển khí lực toàn thân, ầm một tiếng đánh nát cửa gỗ rồi lao thẳng đến bóng người đang ngồi trước bàn.

.....

Phía nam huyện Thanh Sơn, bờ sông Bạch Lãng.

Một khúc sông nào đó, mặt sông yên tĩnh, những con cá trắng bóng đang bơi lội.

Trần Mộc ngồi trên một tảng đá ở ven bờ.

Một đoàn khói đen lúc ẩn lúc hiện bên cạnh hắn.

Một qua một đoạn thời gian thì khói đen liền lao xuống mặt nước. Những con cá đang nổi lềnh bềnh kia sẽ bị thiếu mất một mảng lớn.

Trong Ngũ Quỷ Đại.

Trung tâm của cái kệ hình trứng có một cái giếng có đường kính 1m, trong giếng chất đầy những con cá sống đã bị mất đi ý thức, đây chính là khẩu phần lương thực của Ngũ Quỷ Đại.

Giá đỡ và lều vải chỉ để đề phòng nó ăn vụng thôi, nên nuôi thì vẫn phải nuôi.

“Cần phải đi.” Trần Mộc nhìn xem thái dương sắp lặn về phía tây.

Trong hơn nửa tháng này, buổi sáng hắn cày Luyện Hình Thuật, buổi chiều thì tới bờ sông Bạch Lãng luyện Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú.

Liên tục điều khiển Ngũ Quỷ Đại làm cho đầu của Trần Mộc đau đớn liên hồi.

“Thứ mà Ngũ Quỷ Đại đang tiêu hao rốt cuộc là tinh khí, thần khí hay là linh hồn lực?” Sắc mặt Trần Mộc trắng bệch, trong lòng vẫn còn đang sợ hãi suy nghĩ.

Lúc đầu hắn không biết nên luyện một cách điên cuồng, kém chút nữa là tèo luôn.

Để điều khiển âm hồn người giấy thì sẽ hao phí thể lực, nhưng điều khiển Ngũ Quỷ Đại thì sẽ hao phí thứ thần bí hơn.

Một khi sử dụng quá độ thì tinh thần của hắn sẽ trở nên uể oải. Cho nên mỗi lần tập luyện Trần Mộc cũng có thể bớt thì bớt.

Triệu hồi đoàn hắc khí, không đợi người giấy hiện ra liền lập tức xua tan. Cho nên đoàn hắc khí vẫn còn đang bay xung quanh hắn.

Liếc nhìn bóng người trong mặt nước, mắt quầng thâm, khuôn mặt tái nhợt, mắt đầy tơ máu, quả thật là giống như một người chơi game suốt đêm ở kiếp trước.

“Chơi game cũng không sảng khoái bằng việc cày độ thuần thục.” Mặc dù Trần Mộc rất mệt mỏi nhưng cũng rất hưng phấn.

Niệm vài câu chú ngữ, đoàn khó đen liên lập tức bay đi, độ delay này là trong trò chơi không thể sánh bằng.

Liên tục cày nửa tháng, độ thuần thục tăng lên rất nhanh.

Mặc dù Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú chưa đột phá đến nhị giai nhưng lại thành công rút ngắn đến trong vòng mười giây, càng nhanh càng bí mật hơn.

Trong cái giỏ trúc cao bằng đầu gối của một học sinh tiểu học có 7-8 con cá để che giấu tai mắt người khác.

Trần Mộc đi dọc sông Bạch Lãng hướng về phía đông nam của Tiểu Đông Sơn.

....

Oanh.

Lục bộ đầu lao vào giống như một con lợn rừng đang nổi điên. Rồi bị đánh bay ra ngoài giống như một con búp bê rách.

Một gã tráng hán bước ra nhà gỗ với vẻ mặt không thay đổi.

Gã ta mặc một chiếc quần dài màu đen và một chiếc áo cộc. Trên hai cánh tay trần trụi là những đường cong cơ bắp mạnh mẽ giống như nhân tạo làm thành.

Lục bộ đầu gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc này, linh quang lóe lên, không khỏi nghĩ đến lần bị trọng thương một năm trước.

“Là người! Tên thủ phạm đã diệt môn Vương gia.”

“Không phải ngươi đã chết rồi sao?”

Trên mặt của Lục bộ đầu tràn ngập kinh hãi. Vậy cái người bị chặt đầu kia là ai? Tại sao hai người lại giống nhau đến vậy?

“Lục Cẩn, ngươi đúng là đủ cẩn thận.”

“Ta bám theo ngươi nửa năm, cuối cùng cũng đợi đến lúc ngươi lạc đàn.”

Lục bộ đầu biến sắc.

Người này cùng gã hung phạm kia có quan hệ, lại còn nghĩ trăm phương ngàn kế chờ đợi.... Nguy hiểm.

“Đêm hôm khuya khoắt tập kích bình dân.”

“Lục bộ đầu, người lại muốn giết người lấy tạng sao?” Gã tráng hán trêu tức cười nói.

“Bộ đầu của huyện Thanh Sơn lại là một tên sát nhân cuồng ma, hắc.”

Lục Cẩn lập tức căng thẳng: “Hắn biết. Hắn làm sao biết?”

“Ở Tiểu Đông Sơn, có Thanh Phong quán nên ta không dám động tới người, nhưng nơi này là huyện Thanh Sơn, ngươi chỉ lẻ loi một mình, a....” Trên khuôn mặt của gã tráng hán tràn đầy ý cười, giống như mèo đang vờn chuột vậy.

“Phiền phức.” Lục Cẩn không khỏi trầm xuống.

Vừa rồi bị đánh bất ngờ, y đỡ một chiêu mà đã bị thương. Nếu như tiếp tục đánh thì sẽ bị gã ta mài chết.

“Không thể ở lại trong nội thành nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp đi tìm Thành Ý.” Lục Cẩn trở nên hung ác.

Y móc ra một viên Ngũ Khí Đan rồi nhét vào trong miệng với vẻ mặt đau lòng.

Trong nháy mắt, khí huyết bốc lên, gương mặt của y lập tức đỏ bừng.

Nâng yêu đao lên, hét lớn một tiếng rồi ... Xoay người chạy.

......

Thời gian đã bước vào tháng mười hai, thời tiết ở huyện Thanh Sơn cũng đổi lạnh, nhưng lại không lạnh bằng nội địa Đại Lương, cây cối vẫn tươi tốt quanh năm, vẫn có thể trưởng thành.

Trần Mộc ung dung đứng trên một cây cầu đá bắt ngang qua sông.

Khi thưởng thức những rừng cây hoang dã xanh biếc hai bên bờ sông Bạch Lãng thì tinh thần uể oải của hắn cũng dịu lại.

Mỗi ngày trước khi trở về nhà hắn đều phải đứng trên cây cầu này nghỉ ngơi một chút, để thư giãn tinh thần.

“Sơn thanh thủy tú, nếu như không có âm hồn làm loạn, nhân họa không ngừng thì trạch ở huyện Thanh Sơn này cũng rất tốt.

Hắn còn muốn làm Thập Lý Pha Kiếm Thần, đáng tiếc....

Trần Mộc quay đầu nhìn về phía đông của cây cầu đá.

Dọc theo một con đường rộng lớn nối thẳng Tiểu Đông Sơn.

Tiểu Đông Sơn xanh ngắt, chỉ là ở phía đông của một sườn núi lại có một đốm vàng nổi bật.

Nơi đó là chỗ tế đàn, cây cối ở đó đã bị chặt hết.

Trần Mộc nhìn xem đốm vàng lắc đầu: “Đáng tiếc, từ đầu đến cuối thì huyện Thanh Sơn đều có tai họa ngầm.”

“Ngày mai liền bắt đầu chuẩn bị vật tư.” Trần Mộc vỗ vỗ lan can cầu đá nghĩ thầm.

Lúc này, có một tên tráng hán từ đằng xa đi tới. Gã ta cõng theo một nam tử tóc tai bù xù, áo nhuốm đầy máu.

Dường như gã ta không ngờ là trên cầu sẽ có người nên gã tráng hán dừng bước, sau đó lại tiếp tục đi lên cầu giống như không có chuyện gì.

Trên mặt của Trần Mộc lộ ra vẻ hiếu kỳ nhưng không mở miệng hỏi. Thế đạo hiện giờ không an toàn, thiện tâm cũng không nhất định có kết quả tốt.

Nhìn phương hướng của hai người này thì đại khái là vào thành cầu y. Là người tu kiến tế đàn sao?

Sức sản xuất ở thời cổ đại không phát triển như thời hiện đại, muốn khai sơn tu kiến một tế đàn cỡ lớn thì sẽ xuất hiện tử thương rất thảm trọng.

“Từ trên núi té xuống, chắc là bị mất cả nửa cái mạng rồi, ta cõng hắn về gặp mặt hài tử lần cuối.” Tráng hán cười khổ giải thích.

Trong lòng Trần Mộc không khỏi nhảy lên, lúc nào thì sinh mạng lại trở nên yêu ớt như vậy: “Nén bi thương.”

Gã tráng hán thở dài một hơi rồi cõng người đi qua bên cạnh Trần Mộc.

Trần Mộc chăm chú nhìn xem bóng lưng của hai người rồi bất đắc dĩ gật đầu.

Hắn muốn giúp nhưng lại vô lực.

Ngay cả bản thân hắn cũng không thể đảm bảo là có thể sống một cách an toàn thì làm sao có thể giúp đỡ người khác được chứ?

Trần Mộc xoay người rời đi.

Thứ mà hắn không dám xem chính là những chuyện bi kịch bất đắc dĩ như thế này.

Nhưng khi được hai bước thì hắn lại dừng lại.

So với những người ở tầng dưới chót thì hắn lại có bản hack, không lo ăn uống, còn có thể luyện võ, thậm chí gần đây còn lấy được một món pháp khí thần diệu.

Hắn hạnh phúc hơn bọn họ nhiều lắm.

“Không thấy thì cũng thôi, nếu đã gặp được, không giúp được đại ân thì cũng có thể cho họ một ít đồ mà.

“Đây không chỉ là đang giúp đỡ người khác mà là đang làm an lòng của bản thân.”

Nghĩ tới đây, Trần Mộc mò vào trong tay áo rồi quay đầu phóng ra.

Ô.

Một viên Thiết Liên Tử xé toạt không khí, mang theo khí hình xoắn ốc bay tới đầu cầu trong nháy mắt.

Bang.

Hai thanh đao dài khoảng cánh tay giao vào nhau rồi bổ xuống giữa không trung.

Thiết Liên Tử bị một kích này đánh nát, tia lửa văng khắp nơi.

A.

Trần Mộc thu tay lại, nhếch miệng cười to.

Hắc.

Gã tráng hán từ từ buông song đao xuống, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương