Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 46
“Cũng may không phải là hoàn toàn không có thu hoạch.”
Trần Mộc đặt Ngũ Quỷ Đại trong tay, miệng túi vốn đang đóng chặt lúc này lại đang mở ra một cách dễ dàng.
Con người giấy nhỏ hóa thành một làn khói đen rồi biến mất.
Lúc nó xuất hiện lần nữa thì đã chui vào trong Ngũ Quỷ Đại rồi.
Trong đầu Trần Mộc lập tức có thêm một bức ảnh, đó là một không gian tối đen như mực, có cảm giác hơi bị đè nén.
Hắn cảm thấy dường như mình đang ở dưới tầng hầm trong tòa trạch viện số hai vậy.
Trong không gian không có ánh sáng, cao chừng 5m và rộng 4m, giống y như một quả trứng.
“Đây là không gian trong túi trữ vật.” Trần Mộc điều khiển làn khói đen ở trong túi bay tới bay lui, hắn hơi tham lam nghĩ: “Nếu mà lớn hơn một chút thì tốt.”
Sau khi hiểu rõ về Ngũ Quỷ Chú, Trần Mộc liền biết được phương pháp thao tác được viết trong Thiên Sơn Kinh.
Khói đen chui ra khỏi túi rồi bao trùm cái tảng đá to bằng đầu người vừa rồi.
Phốc.
Cả làn khói đen và tảng đá đều đồng thời biến mất.
Trong không gian tối đen như mực lập tức có thêm một tảng đá to bằng đầu người.
“Thì ra dời núi là dời như vậy.” (Bàn Sơn = dời núi.)
Con người giấy nhỏ không nâng nổi tảng đá, nhưng chỉ cần dùng khói đen bao trùm là có thể cất tảng đá vào trong Ngũ Quỷ Đại.
Lúc trước hắn bị gã mặt tròn đạo nhân lừa gạt, cho rằng dời núi chỉ đơn thuần dựa vào con người giấy.
Nhưng Ngũ Quỷ Bàn Sơn bí thuật chưa bao giờ dựa vào âm hồn người giấy, mà là túi dạ dày của Hồng Hồ.
Người giấy chỉ là sợi dây kết nối, túi dạ dày mới là căn bản.
Hắn nắm cái túi rồi lung lay một chút, vậy mà không hề cảm thấy nặng chút nào.
Trần Mộc lập tức hứng thú.
Trong lúc nhất thời có khói đen bao trùm toàn bộ khối đá, bên cạnh khối đá có môt gương mặt tràn đầy hưng phấn, nhìn giống như tràng cảnh tà ma đang làm loạn vậy.
........
Chạng vạng tối, bên ngoài nhà gỗ, trước bàn tứ phương.
Giới Giáp giống như là đồng hồ báo thức vậy, luôn luôn đến đúng giờ.
“Làm gì?” Giới Giáp liếc mắt nhìn nhưng tảng đá được chất thành đống ở cách đó không xa rồi hỏi.
Không phải đã nói là rời khỏi huyện Thanh Sơn rồi sao?
Chất nhiều đá như vậy định xây nhà hả?
Cuộc hộ tống này không thể thất bại a?
Khóe miệng Trần Mộc khẽ giật giật.
Chẳng lẽ hắn phải nói là do mình chơi quá cao hứng nên dùng túi trữ vật mang hết cái đống đá này về sao?
“Dùng để luyện công?” Trần Mộc nghiêm túc nói.
Giới Giáp nghi ngờ nhìn xem Trần Mộc.
Lão ta quen biết với Trần Mộc cũng gần một năm rồi. Trần Mộc biết võ công gì lão ta cũng đều biết. Làm gì có môn võ công nào cần dùng đá để luyện?
Hơn nữa, luyện công?
“Vết thương của ngươi khỏi rồi?” Giới Giáp bất động thanh sắc hỏi.
“Khỏi rồi, chừng 7-8 ngày nữa là có thể xuất phát.” Thấy Giới Giáp không hỏi tiếp về vấn đề tảng đá, Trần Mộc buông lỏng một hơi.
Trong lòng thì lại có chút tung tăng.
Cuộc sống của hắn ở huyện Thanh Sơn này thực sự không hề an ổn chút nào. Giống như luôn có một cảm giác nguy cơ đang đuổi theo sau lưng hắn vậy.
“Không phải nói là tháng 3 mới đi sao? Sớm hơn một tháng, có chút không dễ làm.” Giới Giáp nhíu mày.
“Là chưa đả thông những đường dây then chốt sao?” Trần Mộc lo lắng hỏi.
“Then chốt? Cái gì then chốt?” Giới Giáp thản nhiên nói: “Là do ta không rảnh.”
Trần Mộc: “......”
Ý gì?
“Nhiệm vụ của ta đã xếp lịch tới tháng sau.” Giới Giáp bình tĩnh nói.
Trần Mộc: “.....”
Ngành sát thủ này hot như vậy sao?
Nói tới ta đều nghĩ ..... Ừhm, chuyện này không thể nghĩ, quá nguy hiểm.
“Vậy thì chờ thêm một tháng nữa.” Trần Mộc bất đắc dĩ nói: “Ăn cơm đi.”
Giới Giáp bình tĩnh gật đầu rồi bước đến trước bàn, ngồi xuống.
“Không phải muốn làm giò pha lê sao?” Giới Giáp liếc nhìn món chân hươu nướng than rồi nghi hoặc hỏi.
“Không mua được lợn rừng.” Trần Mộc ra vẻ bình tĩnh.
Chẳng lẽ phải nói cho Giới Giáp là do mình đã gây ra những chuyện ngu xuẩn đó sao?
Trước đó hắn hưng phấn quá mức nên dùng Ngũ Quỷ Đại chứa thi thể của nhị sư huynh rồi chạy thẳng về nhà.
Lúc nửa đường còn đang dương dương tự đắc khen cái túi dùng tốt, nói là sau này khi mua thức ăn sẽ không cần giỏ, đi du lịch cũng không cần cái vali nữa.
Kết quả, sau khi nhìn lại thì ngay cả một cọng lông cũng không còn.
Ngũ Quỷ Đại nó ăn thịt a.
......
Bầu trời đầy sao, trời tối người yên.
Một ánh nến từ trong cửa sổ rọi ra ngoài.
Trần Mộc vuốt vuốt Ngũ Quỷ Đại, ngồi ở trước bàn âm thầm suy nghĩ.
Cuối cùng thì hắn đã bình tĩnh lại.
“Cơ thể đang dần dần bình phục, có thể tiếp tục tu luyện Luyện Hình Thuật rồi.”
Đây là căn bản, là môn đứng đầu danh sách trong việc cày kinh nghiệm.
Hôm nay hắn đã thử một chút, giảm cường độ xuống thì việc tu luyện Luyện Hình Thuật là không thành vấn đề.
“Tụ Lý Kiếm còn cách tam giai đỉnh phong quá xa, có thể tạm thời bỏ qua.”
Trần Mộc nhìn chằm chằm tường xám rồi lên kế hoạch.
“Thiết Liên Tử cách tam giai đỉnh phong gần nhất, nên cày nó lên đỉnh trước.”
Trần Mộc do dự nhìn xem Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú vừa đột phá lên nhị giai.
Hắn đã thử nghiệm rồi, ở nhất giai thì chỉ cần niệm chú là có thể tăng thêm độ thuần thục.
Nhưng tiến vào nhị giai thì cần triệu hoán âm hồn người giấy mới có thể tăng thêm độ thuần thục.
Chuyện này cũng không phải là chuyện khó khăn gì với hắn, nhưng lại khá là nặng ví.
Mở đóng Ngũ Quỷ Đại cần năng lượng a.
Thỉnh thoảng hắn cũng phải cho Ngũ Quỷ Đại ăn chút thịt.
“Lại có thêm một miệng ăn.” Trần Mộc cảm khái.
“Luyện Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú trước.”
So sánh với việc tu luyện ném mạnh Thiết Liên Tử lên tam giai, thì chuyện tu luyện Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú vào nhị giai thì dễ hơn nhiều.
“Lão đánh cá lại phải xuất hiện rồi.”
Tiếc là lần này không thể làm ăn kinh doanh.
.....
Huyện Thanh Sơn, thành nam, bờ sông Bạch Lãng.
Trần Mộc phát hiện ra rằng khi có Ngũ Quỷ Đại thì việc bắt cá trở nên dễ dàng hơn.
Sau khi đã thả xong mồi dẫn dụ lũ cá tụ tập rồi thì chỉ cần dùng mồi say choáng hết lũ cá đang bơi.
Trước đó hắn còn phải dùng lưới để vớt cá lên, nhưng bây giờ thì....
Trần Mộc nhỏ giọng niệm chú, một đoàn hắc khí to bằng đầu người nhanh chóng chui vào trong nước.
Những con cá đang ngửa cái bụng trắng phau lên trên mặt nước bỗng chốc biến mất không thấy nữa.
“4 mét, dường như diện tích này đã là cực hạn của Ngũ Quỷ Đại.” Trần Mộc điều khiển làn khói đến ở trên mặt nước bay đi bay lại.
Lấy hắn là trung tâm, những thứ trong phạm vi 4m hăn đều có thể tùy ý nắm bắt. Nhưng khi vượt qua khoảng cách này thì không được.
“Hình như khoảng cách này tương đương với không gian trong Ngũ Quỷ Đại.”
Trong Ngũ Quỷ Đại có một đống cá chất cao cở nửa người.
Bọn chúng giống như đã rơi vào trong lưu sa, nhưng cũng giống như rơi vào trong bùn lầy. Chúng từ từ trầm xuống rồi biến mất luôn.
“Vậy thì làm sao mà đựng được thức ăn được.” Trần Mộc nhíu mày.
Trong Tích Cốc Hoàn của hắn có cả thịt, hơn nữa hắn còn làm không ít thịt khô, nếu như cất hết vào Ngũ Quỷ Đại thì chẳng khác nào bánh bao thịt đánh chó, để cho cái túi này ăn vụng hết sao?
Trần Mộc nhíu mày quan sát, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Một con cá ở dưới đáy cùng bị lấy ra.
Cẩn thận quan sát thì sẽ thấy một nửa của con cá đã bị cắt mất, chỗ bị cắt vuông vức như gương, giống như bị một thanh đao tuyệt thế chém vào.
Trần Mộc như có điều suy nghĩ.
Hắn lập tức lấy tất cả cá ra khỏi Ngũ Quỷ Đại. Sau đó đặt nửa con cá lên trên một tảng đá to bằng cái thớt bên bờ sông rồi cùng nhau bỏ vào trong túi.
Kết quả là con cá trên tảng đá vẫn bình yên vô sự.
“Chỉ cần không tiếp xúc được với thịt thì sẽ không bị ăn sạch.” Trần Mộc cười hắc hắc.
Hắn lập tức bỏ cá vào rồi rời đi.
Trước tiên Trần Mộc đi tới phiên chợ để mua một cái lều, sau đó đi tìm thợ mộc mua nhựa cây, cuối cùng là đem nhựa cây và cái lều bỏ hết vào trong Ngũ Quỷ Đại, cho Ngũ Quỷ Đại dán một vòng giấy dán tường.
“Lần này để ta xem ngươi ăn vụng thịt của ta bằng cách nào?” Trần Mộc giơ Ngũ Quỷ Đại lên rồi cười ha hả.
Ngũ Quỷ Đại: “....”
......
Năm ngày sau, trước nhà gỗ.
“Ngài hài lòng chứ?” một gã hán tử hơn 40 tuổi cười nói: “Nếu như không hài lòng thì chúng tôi có thể sửa lại.”
Bên cạnh ông ta là một chàng thanh niên hơn 20 tuổi đang thất thần.
Sau lưng bọn họ có một quả trứng khổng lồ cao 5m.
“Không tệ.” Trần Mộc thống khoái trả tiền rồi đuổi hai người này đi.
Trần Mộc quan sát cái kệ hàng hình quả trứng trước mắt này rồi hài lòng gật đầu.
Từ trên xuống dưới của quả trứng đều có những tấm ván gỗ bắt ngang. Ở giữa của những tấm ván gỗ lại bị chia thành những ngăn chứa đồ.
Nhìn tổng thể thì giống như một cái tổ ong vậy.
.....
Trời tối người yên, Trần Mộc không có đốt đèn mà sờ soạng đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi nhảy lên nóc nhà để kiểm tra và xác định rằng không có người ở xung quanh thì hắn lập tức niệm Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú.
Quả trứng khổng lồ biến mất không thấy đâu nữa.
Trong Ngũ Quỷ Đại.
Một cái giá gỗ xuất hiện làm cho không gian Ngũ Quỷ Đại trông hơi chật chội.
“Có cái lều vải chống nước ngăn lại rồi thì sẽ không bị ăn trộm thịt nữa.”
“Có cái giá gỗ này rồi thì sẽ không cần phải lo lắng đồ vật sẽ chồng chất trên mặt đất.”
Trần Mộc lập tức hài lòng gật đầu.
Vất vả lắm mới có được một cái túi trữ vật, nên dù thế nào thì cũng phải tận dụng khoảng không gian trong túi một cách tối đa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook