“Nhìn lầm, hóa ra còn là một vị cao thủ.” Gã tráng hán mặc áo đen đột nhiên cười to.

“Hai hổ tranh chấp tất có một bị thương. Chúng ta không thù không oán, sao không dừng tay lại rồi cứ như vậy rút lui.” Trần Mộc thu hồi nụ cười, bình tĩnh nói.

Gã tráng hán nhíu mày, dư quang liếc nhìn về phía Tiểu Đông Sơn cách đó không xa.

Vừa rồi Lục Cẩn liều chết bắn ra một mũi tên lệnh. Gã ta đang nghi ngờ đó là ám hiệu giữa Lục Cẩn và Thanh Phong quán.

“Không thể lưu lại chỗ này quá lâu.”

Nghĩ tới đây, gã tráng hán tiến lên hai bước: “Sau đó thì ngươi cũng sẽ chạy đi báo nha môn rồi cắn ngược ta một ngụm, chẳng phải là hậu hoạn vô cùng sao.”

Trần Mộc nghe ra sự do dự của đối phương, lúc này hắn biết phải tiếp tục thuyết phục: “Chúng ta không quen biết nhau, tại sao lại phải kết thù kết oán vô duyên vô cớ như vậy?”

“Sau này cho dù có người tìm đến ta để nghe ngóng tin tức của ngươi, thì tin tức mà ta có thể nói ra cũng chỉ là phương hướng mà ngươi đã rời đi.”

Trần Mộc tới gần hai bước rồi nhỏ giọng nói: “Qua cầu rồi thì ngươi sẽ có vô số con đường để lựa chọn. Tin tức mà ta đưa ra thậm chí còn sẽ lừa gạt đối phương.”

Gã tráng hán lập tức động lòng, cắm thanh đao bên tay trái vào trong vỏ đao, chỉ cầm thanh đao bên tay phải, cất bước nghiêng người chỉ vào Trần Mộc: “Quân tử nhất ngôn.”

Trần Mộc thở phào một hơi, có thể đánh phế và bắt được Lục bộ đầu, thực lực của gã tráng hán này rất mạnh. Có thể không đánh thì vẫn là không đánh tốt.

Hắn lập tức tiến lên, giơ tay phải lên thề với trời: “Khoái mã nhất tiên.”

“Ha ha, hảo.” Gã tráng hán đại hỉ.

Trên mặt Trần Mộc lộ ra vẻ tươi cười, ôm quyền chắp tay nói: “Sau này không gặp lại.”

“Vậy chúng ta xin từ biệt.” Gã tráng hán cười nói.

“Từ biệt.” Trần Mộc phụ họa cười nói.

“Vậy đi thôi.” Gã tráng hán làm bộ quay người.

“Mời ngài đi trước.” Trần Mộc khiêm tốn nói.

“Được, vậy ta đi trước.” Gã tráng hán cười tủm tỉm.

Xá Thân Trảm.

Đột nhiên, gã ta cất bước về phía trước nhưng tay lại ở sau lưng lại chợt vung đao. Cánh tay của gã giống như một đầu roi, đoản đao chính là một sợi roi.

Cự lực tác đồng vào chuôi đao, trải qua vỏ đao gia tốc.

Cọ.

Đoản đao vượt qua khoảng cách 4m một cách vô căn cứ giống như thuấn di vậy, bỗng nhiên xuất hiện bên phải Trần Mộc.

Keng.

Một thanh đoản kiếm xuất hiện ngăn lại quỹ đạo của thanh đoản đao.

Mũi kiếm vừa đúng lúc va phải lưỡi đao.

Tụ Lý Kiếm.

“Ha ha, ta biết mà. Ta vô tâm hại người nhưng người lại có ý hại ta.” Gã tráng hán gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Mộc.

“Người và Lục Cẩn là cùng một bọn a.” Gã tráng hán lộ ra vẻ đã hiểu.

“Ngươi hiểu lầm.....”

“Quả nhiên. Thế đạo hiểm ác, không có người nào tốt cả.” Gã tráng hán rống to, mặt mũi tràn đầy bi thương.

“Thế đạo chỉ cho ta ác ý, vậy ta liền trả lại đao nhọn.” Gã tráng hán điên cuồng rống to: “Sát sinh là vì hộ sinh. Trảm nghiệp không phải trảm người. A a a .....”

Phong Ma Trảm.

Đao quang cuồn cuộn như lưới bao phủ Trần Mộc.

“Tên ác đồ kia, vỡ vụn đi, vỡ thành cặn bã đi. Ha ha ha......”

Trần Mộc: “......”

Phốc.

Một đoàn sương mù màu đổ đột nhiên xuất hiện rồi nhào về phía gã tráng hán.

Con mắt, lỗ mũi, khoang miệng của gã tráng hán lập tức bị sương đỏ xâm nhập. Gã không kịp chuẩn bị, đao lưới đều suýt chút nữa tán loạn.

Nhưng gã tráng hán lại cố nén cơn xúc động xoa xoa đôi mắt. Hai tay thêm lực, đao quang lại lăng lệ thêm ba phần.

Cơ bắp trên hai chân của gã phát lực, không lùi mà còn tiến tới.

Không thèm quan tâm đến ánh mắt đang tiêu thất, gã nhắm mắt lại nhảy lên rồi ngang tàng lao tới chỗ Trần Mộc.

Nhưng mà trong lúc đang bay lên thì có một cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến. Đao võng trong nháy mắt bị đình trệ.

Ô.

Giống như đã được diễn luyện qua vô số lần, một viên Thiết Liên Tử đúng hẹn mà tới, giống như một con chim yến linh xảo xuyên qua một chút đao võng kia.

Cuốn theo khí kình hình xoắc ốc chui vào trong mắt phải và xuyên thẳng qua sọ não của gã tráng hán.

Phốc.

Trần Mộc hờ hững đứng ở trung tâm của cây cầu hình vòm.

Mặt không đổi sắc nhìn xem gã tráng hán đang ngửa người ra sau, nhìn xem thân thể của hắn xoay chuyển, nhìn hắn ngửa mặt ngã xuống đất rồi tắt thở.

Liềc nhìn đầu cầu, xác nhận rằng Lục Cẩn vẫn hôn mê bất tỉnh từ đầu đến giờ.

Trần Mộc liền quay người biến mất không một tiếng động.

Hắn không có ý định giết Lục Cẩn, nhưng cũng sẽ không đi cứu y.

Gã tráng hán kia nói cũng không sai.

Thế đạo hiểm ác.

Thiện tâm có khi không có thiện quả.

Hắn không muốn mình bị cuốn vào rắc rối.

Hơn nữa, cây cầu đá này là con đường phải trải qua khi đi hướng huyện Thanh Sơn.

Kiểu gì thì Lục Cẩn cũng sẽ bị người phát hiện ra thôi.

Sống hay chết thì phải xem vận khí của y.

.......

Nửa khắc đồng hồ sau, trên cầu đá.

Thành Ý cúi người kiểm tra thương thế của Lục Cẩn.

“Còn chưa chết.” Thành Ý buông lỏng một hơi, rồi chợt lắc đầu.: “Bất quá cũng đã bị phế rồi.”

Sau một hồi bị véo, Lục Cẩn từ từ tỉnh lại.

Nhìn thấy Thành Ý, trong mắt y lập tức hiện lên một tia sáng hy vọng, hơi thở mong manh nói: “Cứu ta......”

Thành Ý nhìn về phía Phong Nhẫm.

Lục Cẩn gian khổ chuyển dời ánh mắt, con ngươi không tự chủ được co rụt lại.

Thành Ý bình tĩnh nói: “Nếu như sư phụ còn tồn tại, ngươi không nắm chắc sẽ bắt được thầy trò bọn ta, thì làm sao ngươi sẽ giúp bọn ta giết người lấy tạng được?”

“Cho hắn ăn hai viên Ngũ Khí Đan.” Phong Nhẫm liếc nhìn Lục Cẩn rồi thản nhiên nói.

Trên mặt Lục Cẩn lập tức tràn đầy cảm kích.

Ngũ Khí Đan có thể được xưng là thần dược, có thể thôi phát khí huyết, gia tốc tu luyện. Còn có thể tăng cường tiềm lực sinh mệnh và làm cho vết thương khép lại.

Sư đồ hai người này còn cần mình.

Đúng, là tên thư sinh kia.

Bọn hắn cần tìm 5 người có mệnh cách đặc thù để luyện đan. Người thư sinh kia chính là thẻ đánh bạc của mình.

Gánh nặng trong lòng Lục Cẩn được giải khai.

“Lúc trước hắn đã liên tục phục dụng Ngũ Khí Đan, tiềm lực đã sắp hao hết. Lại ăn thêm 2 viên, không chừng sẽ trực tiếp bị ép khô. Dù cho có chữa khỏi thương thế thì cũng không thể sống được mấy ngày.” Thành Ý nhíu mày.

Lục Cẩn cứng đờ cả người.

Hao hết tiềm lực sinh mệnh, ép khô, sống không được mấy ngày.

Không phải Ngũ Khí Đan là bảo dược bổ sung tiềm lực sinh mệnh sao?

Lục Cẩn kinh hãi gần chết trừng hai sư đồ Phong Nhẫm.

“Phế vật lợi dụng đi.” Phong Nhẫm liếc qua Lục Cẩn một cái: “Đem tất cả tiềm lực sinh mệnh của hắn đều ép ra, sau đó lấy ngũ tạng để tế luyện Vô Tâm Linh.

“Vâng.” Thành Ý bừng tỉnh.

Lục Cẩn lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng.

........

“Sư phụ, có phải chúng ta đã bại lộ rồi không?” Thành Ý nhìn xem thi thể của gã tráng hán rồi lo lắng nói.

“Không bài trừ khả năng này.” Phong Nhẫm trầm tư.”

“Vậy...” Thành Ý có chút sốt ruột.

“Vấn đề không lớn.” Phong Nhẫm suy nghĩ một chút rồi nói: “Lục Cẩn biết cũng không nhiều.”

“Đúng vậy, mặc dù có người điều tra thì sự chú ý cũng nằm trên việc giết người luyện đan.” Thành Ý lập tức trấn định.

“Nhưng cũng không thể không đề phòng.” Phong Nhẫm trầm giọng nói: “Ngày mai con đi thông tri Lý Khánh, để cho y thúc giục lao công tăng thêm tốc độ kiến tạo tế đàn.”

“Được.” Thành Ý gật đầu.

Phong Nhẫm liếc nhìn Lục Cẩn nằm rạp trên mặt đất đang không ngừng ngọ nguậy muốn chạy trốn liền đạm mạc nói: “Mang theo hắn ta trở về đạo quán.”

“Vâng.” Thành Ý tiến lên nắm lấy đai lưng của Lục Cẩn rồi nhấc lên.

“5 người .... Người thứ năm ....” Lục Cẩn hơi thở mong manh, dùng hết toàn lực nói.

Thành Ý dừng bước, nhìn về phía Phong Nhẫm: “Sư phụ, năm vị nhân đỉnh đã tìm được 4 người, còn kém một vị cuối cùng.”

“Không cần phải quan tâm hắn ta, ta đã có nhân tuyển dự bị.” Phong Nhẫm cũng không hề quay đầu lại nói.

Lục Cẩn lập tức lâm vào tuyệt vọng.

.......

Mặt trời đã ngã về phía tây, Trần Mộc ngồi trên ghế trúc. Trước người có một cái nồi đất bằng gốm đen đang nằm trên lò lửa.

Đáy nồi bị ngọn lửa liếm láp, hơi nước trắng toát ùng ục từ mép nắp nồi bay lên.

Trần Mộc nhìn chằm chằm vào cái lò màu đỏ, thỉnh thoảng còn điều chỉnh hỏa thế lớn nhỏ.

“Tâm ta cũng lạnh rồi.”

Ngay tại một năm trước, hắn còn là một thằng làm công ăn lương nhát gan sợ phiền phức nhưng trong lòng còn thiện niệm.

Mặc dù hắn không thể làm được việc lớn nhưng cũng sẽ không gây hại cho ai.

Bây giờ thì hắn có thể dễ dàng kết thúc một sinh mạng mà trong lòng không có chút gợn sóng nào.

Nghĩ đến gã tráng hán kia Trần Mộc liền thở dài.

“Tại sao không thể bình yên vô sự, tại sao không thể làm người tốt chứ?”

“Nói chung là ép ta hạ sát thủ.”

“Chính những kẻ ác này đã làm cho trái tim ta ngày càng cứng rắn, ngày càng lạnh lẽo, ngày càng chán ghét cái thế đạo này.”

Trần Mộc mở nắp nồi đất ra, bỏ thịt cá đã được róc xương vào.

Một mùi thơm mê người xộc thẳng vào mũi.

“Ừm... Thơm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương