Quần áo, ngân lượng, sách, dược liệu, các loại chai lọ, một đống loạn thất bát tao đồ vật được để lên trên bàn.

Cho dù có một đống bạc nhỏ và ngân phiếu cũng không thể làm cho hắn hoàn hồn được.

Hai mắt Trần Mộc nhìn chằm chằm cái túi da màu đỏ trong hộp gỗ.

“Đã sớm nên nghĩ tới.”

Có âm hồn quái, có pháp khí thì đương nhiên là cũng có tu tiên vấn đạo.

Chỉ là cái túi này có chút quỷ dị, không quá phù hợp với túi trữ vật, tu di giới trong tưởng tượng của hắn.

“Mình sớm muộn cũng sẽ đi xem dáng dấp của tiên nhân ra làm sao.”

Trần Mộc nhanh chóng bình phục lại nỗi lòng, thu tầm mắt lại.

Đóng nắp hộp lại rồi cất giữ cẩn thận, đây là một món bảo bối, không thể làm mất được.

Nhưng mà bây giờ hắn không dám dùng thử, dù sao nó cũng biết hút máu, khá nguy hiểm.

“Xem những chiến lợi phẩm khác trước đã.” Trần Mộc mang bao tay da dê vào. Cẩn thận đặt hết đống chai lọ qua bên cạnh, hắn sợ trong đó có thuốc độc.

Ngân lượng, ngân phiếu và những tài vật khác thì đặt chung một chỗ.

Đếm một chút, chừng 433 lượng.

“Tiền của phi nghĩa.” Trần Mộc vui cười hớn hở.

Ném bộ quần áo vào trong chậu gỗ, hắn định lát nữa đi ra ngoài thiêu hủy.

Trần Mộc đặt mấy quyển sách ở trước người quan sát, hắn vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với sách vở.

Giết người rớt bí tịch, đây không phải là tiêu chuẩn thấp nhất trong tiểu thuyết sao?

“Nếu mà lại có một quyển Luyện Hình Thuật liền tốt.”

Nghĩ như vậy, Trần Mộc liền cầm quyển trên cùng lên.

《 Liên Hoa Bảo Điển 》.

“Bảo điển a.” Trần Mộc không kịp chờ đợi lật trang sách ra xem.

Chỉ xem một trang hắn liền mặt không đổi sắc khép quyển sách lại.

Sau đó lại tiếp tục xem những quyển sách khác.

《 Phẩm Hoa Truyện 》, 《 Yêu Hồ Truyện 》......

“Dùng bảo bối trữ vật để giấu sách 18+ ..... Nhân tài a.”

Ném hêt mấy cuốn sách này vào trong giỏ trúc, Trần Mộc tiện tay cầm một cái quyển trục màu vàng cuối cùng lên rồi giật ra.

Nếu như đây mà là một bức họa xinh đẹp thì......

Dù vẽ không tốt thì ta cũng phải xem.

Vừa mới mở ra liền thấy những chữ viết lít nha lít nhít đập vào trong tầm mắt.

Trần Mộc vội vàng nhìn về phía tiêu đề: 《 Thiên Sơn Kinh · Ngũ Quỷ Bàn Sơn 》.

Đây là .... ra vật phẩm rồi.

......

“Thì ra thứ này gọi là Ngũ Quỷ Đại.” Trần Mộc cẩn thận lật xem quyển trục.

Toàn bộ nội dung trong này đều có liên quan đến cái túi da đỏ kia.

Phần mở đầu là một đoạn kinh văn chừng 200-300 chữ.

Nội dung tối nghĩa khó hiểu, câu sau không liền với câu trước. Chữ nào hắn cũng biết, nhưng khi kết hợp lại thì thành một đoạn code.

Những nội dung còn lại đều là giải thích phương pháp chế tác Ngũ Quỷ Đại.

Tài liệu luyện chế cũng tương đối kỳ lạ. Chủ tài là dạ dày của một loài cóc.

Loài cóc này có tên là Hồng Hồ, nó lớn chừng cỡ bàn tay nhưng trong bụng lại có càn khôn, có thể chứa đựng rất nhiều thứ.

Năm con người tí hon kia thì càng quỷ dị hơn, là dùng âm hồn quái cải tạo mà thành. Thủ pháp chế tác phức tạp lại rất khó hiểu.

Ví dụ như sau khi Ngũ Quỷ Đại sơ bộ thành hình liền cần phải phơi nắng trong 72 ngày, phơi trăng 36 ngày, còn phải đặt trên một đỉnh núi mát mẻ không có trăng và cũng không có sao trong mười tám ngày.

Khi chế tác thành công thì có thể sử dụng câu kinh văn mở đầu để thao túng Ngũ Quỷ Đại, có thể phát động chiêu thức kỳ ảo Ngũ Quỷ Bàn Sơn, còn có thể điều động Ngũ Quỷ đi vận chuyển, đi ngăn cản hoặc là giết địch.

Ngũ Quỷ Đại được tế luyện ở núi sâu rừng già, có danh xưng năng bàn sơn nhi hành. (có thể dời núi mà đi)

Đến nỗi việc làm thế nào để tế luyện, chỉ cần đút huyết nhục sinh linh cho cái túi là được.

“Không chỉ hút máu .... Mà còn ăn thịt?”

Họa phong càng ngày càng kỳ quái.

Đến nỗi khi nào túi đại thành thì trong kinh văn không nói. Trần Mộc đoán chắc là đang lừa gạt.

“Đồ là đồ tốt, nhưng phải sử dụng những kinh văn kia như thế nào đây?”

Thứ này căn bản chính là viết bừa hơn 300 văn tự a.

“Chắc chắn là một loại ám ngữ.” Trần Mộc không cam lòng nghĩ.

Muốn biết nội dung chân chính thì phải sắp xếp đúng trình tự, hoặc phải theo một quy luật nào đó.

“Thật rắc rối.” Trần Mộc nhíu mày: “Khả năng lớn là bí mật này được truyền bằng miệng.”

......

Liên tiếp ba ngày, dù là ăn cơm hay là đi ngủ thì Trần Mộc đều đang nghĩ về đoạn kinh văn cổ quái kia.

Tiếc là không thu hoạch được gì.

“Thôi, từ từ nghĩ vậy.” Trần Mộc nghĩ thông rồi.

Hắn có bản hack độ thuần thục, chỉ cần không lãng thì thực lực chắc chắn sẽ không ngừng đề cao. Sơn muộn gì cũng có thể tiếp xúc được sức mạnh siêu nhiên.

Ngũ Quỷ Bàn Sơn cũng sẽ không phải là duy nhất.

Trầm mê kinh văn trong mấy ngày nay đã làm ảnh hưởng đến tiến độ cày chế dược thuật.

Lúc này Trần Mộc đã thu hồi quyển trục, cùng với Ngũ Quỷ Đại bổ vào trong hộp gỗ rồi giấu kỹ.

Chỉ là hắn đã sao chép hết 200-300 chữ kinh văn kia.

Vào những lúc rảnh rỗi đều sẽ nhìn xem, coi như là rèn luyện não bộ.

....

5 ngày sau.

Trần Mộc đưa một viên thuốc lớn bằng quả bóng bàn cho Giới Giáp.

“Nếm thử.”

“Thứ gì.” Giới Giáp tiến lên trước rồi ngửi thử.

Mùi thơm ngọt nhàn nhạt xen lẫn với mùi thuốc bay vào khoang mũi.

“Tích Cốc đan.” Trần Mộc trịnh trọng nói.

Giới Giáp mặt không biểu tình nhìn xem Trần Mộc không nói lời nào.

“Thực ra chỉ là cơm nắm tăng thêm một chút thuốc bổ nào thôi, chống đói.” Trần Mộc nhún vai cười nói.

Giới Giáp gật đầu.

Sau khi nghiên cứu hơn nửa tháng, dựa vào chế dược thuật vừa mới bước vào tam giai, Trần Mộc cuối cùng cũng làm ra lương khô phiên bản cổ đại.

Giới Giáp quan sát một hồi liền hiếu kỳ cắn thử. Lão ta vẫn rất công nhận trù nghệ của Trần Mộc.

Vị mặn ngọt ngon miệng làm cho mí mắt của lão nhấc lên một chút.

“Không tệ.”

“Đợi lát nữa tặng cho ngươi một ít.”

“Có việc?” Giới Giáp thản nhiên nói.

Chiêu này lão ta quen rồi. Chỉ cần có việc nhờ đến lão hỗ trợ là tên thư sinh này sẽ ân cần như vậy.

“Xem cái này đi.” Trần Mộc lơ đễnh ném cho Giới Giáp một cái bình sứ.

Giới Giáp trong lòng khẽ động mở bình sứ ra, một hương vị quen thuộc tỏa ra.

“Người thật sự có thể bắt chước được rồi?” Khuôn mặt của Giới Giáp có chút động dung.

Vật này là bí dược mà Chu Y Các lũng đoạn, cũng không phải là không có người thử bắt chước qua, nhưng chưa từng có người thành công.

“Có chút phiền phức, cũng may thành công.” Trần Mộc vui cười hớn hở.

Chu Y Các đã thêm vào một ít dược vật để mã hóa viên đan dược này. Chế dược sư bình thường sẽ không phát hiện được.

Trong lúc đột phá tam gia chế dược thuật thì khứu giác và vị giác của Trần Mộc cũng được tăng cường, nhờ đó mà hắn mới phát hiện được sơ hở.

Chu Y Các bỏ thêm hai loại dược liệu vô dụng vào để tạo ra mùi của một loại dược liệu trân quý khác. Cho dù có kiểm tra như thế nào cũng không ra được. Nhờ cách này, không biết đã lừa biết bao nhiêu người muốn phỏng chế.

“Một bình mười viên, cho ngươi một bình 8 lượng, giúp ta bán, có làm hay không?” Trần Mộc dụ dỗ nói.

Giới Giáp có thực lực, có đường dây, không sợ người khác ngấp nghé.

Trần Mộc chỉ việc chế tác, còn lại tất cả phong ba liền quăng hết lên người Giới Giáp, ngồi mát ăn bát vàng.

“Hai lượng.” Giới Giáp bất động thanh sắc mặc cả.

Các thành viên nội bộ của Chu Y Các cũng chỉ mua được một bình 8 lượng.

Đặt trong quỷ thị thì ít nhất cũng là 12 lượng.

Vì kiếm tiền, Giới Giáp hung ác ép giá một phen.

“Ít quá, ít nhất cũng 7 lượng rưỡi.” Trần Mộc vẻ mặt không đành nhưng trong lòng lại vui nở hoa.

Tam Dương Lục Quân Hoàn nhìn thì phức tạp nhưng chỉ phức tạp ở khâu công nghệ, mà nguyên liệu thì không đắt.

Phí chế tác một bình cùng lắm là khoảng 1-2 lượng bạc, chế tác nhiều thì chi phí còn có thể giảm xuống một nửa.

Sau khi hai người kỳ kèo một hồi, cuối cùng cũng định 6 lượng một bình.

Sau khi đạt thành giao dịch, hai người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mỉm cười.

Một già một trẻ giống như là hai con hồ ly vừa mới trộm được gà.

......

Phiên chợ ở khu tập thể.

Trần Mộc đầu đội mũ vảnh rộng, xuất hiện với một thân phận khác, cõng giỏ trúc tìm được Lưu lão đầu.

“Đã chuẩn bị đủ dược liệu cho ngươi rồi, ta phải tốn không ít công phu đấy.” Lưu lão đầu đưa cho Trần Mộc một cái bao.

Trần Mộc không nói lời nào, mở cái bao ra rồi lấy túi tiền ra, nhưng hắn vẫn lần lượt kiểm tra theo thói quen.

Hắn bị Giới Giáp hố sợ rồi.

Nửa ngày sau, Trần Mộc đứng lên rồi ném cho Lưu lão đầu một cái túi: “Cảm tạ.”

Có số dược liệu này rồi thì hắn không chỉ kiếm được tiền, mà tốc độ khôi phục của hắn cũng sẽ tăng lên.

Lưu lão đầu ước lượng cái túi một chút liền lập tức ý cười đầy mặt.

Trần Mộc gật gật đầu, ném cái bao vào trong giỏ trúc, cõng lên rồi bước đi.

Vừa đi chưa được hai bước thì có mấy tên nha dịch đang khiêng một cái cáng cứu thương từ bên cạnh đi qua. Đi bên cạnh còn có một người quen của hắn, vị Lục bộ đầu kia.

Từ sau khi huyện Thanh Sơn biến thiên, Trần Mộc cũng không còn đi vẽ lệnh truy nã giúp nha môn nữa. Hắn cũng đã lâu không gặp vị Lục bộ đầu này.

Khi chú ý tới mảnh vải xám loang lổ vết máu trên thi thể bị che kín, Trần Mộc nhíu mày.

Lại là bị dã thú tập kích sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương