Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 45
“Chuyện này có gì đó quái lại.” Trần Mộc đi đến bên đường, ngồi xổm trước một gian hàng đan tre nứa. Thuận tay cầm một cái rổ được bện bằng trúc lên, khóe mắt liếc qua vị Lục bộ đầu đang đến gần.
“Thủ lĩnh, đây là dã thú gì, sao lại chuyên đi móc ngũ tạng vậy?” Một tên nha dịch lùi lại sau lưng Lục bộ đầu, nhỏ giọng hỏi.
“Sói hoang.” Lục bộ đầu thản nhiên nói.
“Nhưng mà vết thương này nhìn vào thì không giống như là bị sói cắn a.” Tên nha dịch nghi ngờ.
Lục bộ đầu lườm hắn ta một cái: “Trở về rồi nói.”
Tên nha dịch lập tức rụt cổ lại, không dám hỏi nhiều nữa.
Thấy nhóm người này đi Trần Mộc liền đứng lên, trả tiên mua một cái giỏ trúc rồi tiếp tục tiến về phía trước giống như không có chuyện gì xảy ra.
“Mùi máu tươi, mùi thuốc, vị Lục bộ đầu này lại bị thương?” Trần Mộc nghi hoặc.
Hắn cẩn thận nghĩ lại liền không khỏi lắc đầu: “Không đúng, các thành phần của dược vật giống như là xuân dược dùng để tăng sự hưng phấn.”
Chế dược thuật tam giai đã cường hóa khứu giác của hắn, chỉ nhờ một mùi thuốc nhàn nhạt mà hắn liền phát hiện ra manh mối.
“Thôi, không quan tâm nữa.”
Vị Lục bộ đầu này cũng không phải là người tốt lành gì.
........
Sáng sớm, Trần Mộc thần thanh khí sảng rời giường.
“Đã rất lâu rồi không cảm thấy thoải mái như vậy.” Trần Mộc duỗi người một cái.
Kể từ khi bị thương, mỗi ngày rời giường hắn đều cảm thấy đầu não ảm đạm.
Hôm nay xem như là nhìn thấy ánh rạng đông rồi.
Hắn phỏng chế Tam Dương Lục Quân Hoàn không chỉ vì kiếm tiền, mà vì chữa thương nữa.
Hắn không cần cân nhắc về chi tiêu nữa, có thể gia tăng thêm lượng thuốc.
Gần đây hắn còn suy nghĩ về dược thiện phụ trợ khôi phục thương thế.
Trần Mộc dùng nồi đất để nấu cháo thảo dược, hắn nằm trên ghế vừa đợi vừa lấy Ngũ Quỷ Chú ra xem.
Nửa ngày, Trần Mộc thở dài: “Vẫn là không được a.”
Hắn đã thay đổi thứ tự của các văn tự, nhưng càng đổi thì càng loạn.
Lại đọc từng chữ từng chữ một nhưng vẫn không có kết quả.
Đang định thu hồi lại thì đột nhiên có một linh cảm thoáng qua.
Trần Mộc vô thức điều ra tường xám.
Viết: 1666/10000/ nhị giai;
Bức hoạ: 1533/10000/ nhị giai;
Ném mạnh: 7597/10000/ tam giai;
Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật: 4009/10000/ tam giai;
Trù nghệ: 806/10000/ nhị giai;
Chế dược thuật: 626/10000/ tam giai;
Tụ Lý Kiếm: 816/10000/ tam giai;
Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú: 1/10000/ nhất giai;
“Lên bảng rồi!”
Lúc này, hắn mặc niệm kinh văn một lần nữa.
Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú: 2/10000/ nhất giai;
Một tia cảm ngộ nho nhỏ hiện lên trong đầu.
Hắn có cảm giác ngữ tốc ở câu đầu tiên dường như phải nhanh hơn một chút, lúc phát âm chữ thứ năm phải càng nặng một chút. Hắn muốn như vậy, sau đó cứ làm như vậy.
Vốn đang đọc một đoạn kinh văn có thể làm cho người ta cãi nhau đến đau sốc hông thì đột nhiên lại trở nên trót lọt giống như vậy.
“Thì ra bí mật nằm ở ngữ tốc và thay đổi giọng nói nặng nhẹ.”
Trần Mộc vội vàng ăn xong điểm tâm liền lập tức cắm đầu niệm kinh.
........
Minh nguyệt trên không.
Trên Tiểu Đông Sơn thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu của những con côn trùng.
Tổ sư điện trong Thanh Phong quán hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh trăng chiếu rọi trên cửa sổ rồi xuyên thấu vào trong vách tường.
Một hàng chữ viết phiêu dật giống như phi tiên kinh văn đang được khắc trên mặt tường.
Chỉ là chẳng biết tại sao những chữ viết duyên dáng ngày xưa bây giờ lại trở nên uốn lượn như trường xà, tạo ra một cảm giác quỷ dị.
Thành Ý ngồi trên bồ đoàn, hai mắt không nháy nhìn chằm chằm kinh văn.
Một người mặc áo đen che mặt đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào.
“Thứ mà ngươi muốn ở chỗ này, thứ ta muốn đâu.” Nói xong liền đặt một cái hòm thuốc bằng đồng trên mặt đất.
“Lục bộ đầu, muốn có thu hoạch thì phải có đủ kiên nhẫn.” Thành Ý cũng không quay đầu lại mà bình tĩnh nói.
Lục bộ đầu dò xét tứ phía, xác định không có người mới thả lỏng một hơi.
Lông mày của y nhăn lại, lời nói mang theo vẻ châm chọc: “Đây chính là đạo lý mà ngươi đã ngộ ra lúc phản bội Phong Nhẫm sao?”
“Phản bội? Tại sao lại nói như vậy, sư phụ chỉ là đi bế quan mà thôi.” Thành Ý thản nhiên nói.
“Mau đưa Ngũ Khí Đan cho ta.” Lục bộ đầu đột nhiên trở nên táo bạo nói.
“Vẫn là ăn ít một chút đi, ngươi xem, tính tình của ngươi càng ngày càng nóng nảy rồi.” Thành Ý đứng lên, bình tĩnh nhìn Lục bộ đầu rồi nói.
Lục bộ đầu hít sâu một hơi, đè nỗi phiền não trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Ta biết rồi.”
Thành Ý cười cười, từ trong tay áo lấy ra một viên sáp lớn bằng trái bóng ping pong.
Lục bộ đầu không kịp chờ đợi đoạt lấy ngay.
“Người mà ta kêu ngươi tìm đã tìm được chưa?” Thành Ý hỏi.
“Đã tìm được 4 người rồi, còn thiếu 1 người cuối cùng.” Lục bộ đầu cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, y khẽ nhíu mày giải thích: “Ta ở trong hộ tịch đã tìm được người phù hợp với yêu cầu của ngươi. Nhưng mà hành tung của người này không xác định, cần một chút thời gian mới có thể tìm ra.”
“Tốt, phải nhanh một chút.” Thành Ý thản nhiên nói: “Bọn hắn chính là dược tài tốt nhất để luyện đan.”
“Đỉnh cấp Ngũ Khí Đan thật sự có thể làm cho người ta luyện ra phách lực sao?” Lục bộ đầu không khỏi hỏi.
“Chẳng lẽ thực lực gần đây của ngươi tăng lên không nhanh sao?” Thành Ý cười hỏi lại, sau đó cúi người mở cái rương đồng ra.
Một mùi máu tươi tỏa ra, trong rương vậy mà lại chứa ngũ tạng của con người.
Ánh mắt của Lục bộ đầu lộ ra vẻ hưng phấn.
Y tự hỏi mình chăm chỉ khổ luyện suốt 20 năm mà cũng chỉ mới bắt đầu Dịch Tủy. Nhưng gần đây phục dụng phổ thông Ngũ Khí Đan, chỉ tu hành một tháng mà còn nhanh hơn dĩ vãng một năm.
Nếu như là đỉnh cấp Ngũ Khí Đan thì.....
“Tốt, ta sẽ nhanh chóng tìm được người cho ngươi.” Lục bộ đầu hạ quyết tâm.
Y vốn đã quen với chuyện sinh tử, mấy tên quỷ chết oan trong đại lao còn đếm không hết, chẳng qua chỉ là mấy cái mạng người mà thôi.
“Những người kia xử lý thế nào, cũng giống như trước đây móc hết ngũ tạng ra luyện đan sao?” Lục bộ đầu mang theo vẻ cuồng nhiệt mà bản thân hắn cũng không phát hiện được.
“Không không không, bọn hắn rất đặc biệt, phải đặc thù đối đãi.” Thành Ý thản nhiên nói.
Lại đơn giản trò chuyện một hồi thì Lục bộ đầu liền xoay người nhảy ra cửa sổ rời đi.
Thành Ý lẳng lặng nhìn đối phương rời đi: “Vậy mà lại tin chuyện dùng nội tạng của con người để luyện đan? Thật sự là một thằng ngu.”
“Ếch ngồi đáy giếng, Y chỉ là bị Ngũ Khí Đan mê hoặc mà thôi.” Một lão đạo sĩ có mái tóc trắng được cắt tỉa cẩn thận, sắc mặt hồng thuận không chút nếp nhăn đột nhiên xuất hiện trong tổ sư điện.
“Sư phụ, con đi tế luyện Vô Tâm Linh trước.” Thành Ý xách theo cái rương đồng nói.
Cái gọi là ngũ tạng luyện đan chẳng qua chỉ là lừa gạt Lục bộ đầu. Tác dụng chân chính là dùng để tế luyện pháp khí Vô Tâm Linh.
“Đi đi.” Phong Nhẫm gật đầu.
Đưa mắt nhìn Thành Ý rời đi, Phong Nhẫm đứng trước cửa sổ thấp giọng nói: “Hy vọng tới kịp.....”
........
Trần Mộc trầm mê trong việc cày độ thuần thụcục không thể tự kiềm chế.
Chỉ cần có thời gian là hắn liền thấp giọng niệm kinh.
Theo độ thuần thục càng ngày càng tăng thì sự hiểu biết của hắn về kinh văn cũng càng ngày càng cao.
Nội dung trong kinh văn không hề có chút ý nghĩa nào, thứ có ý nghĩa chính là cách phát âm chữ viết.
Nếu như đọc đoạn kinh văn giống như mã code này theo một loại ngữ tốc ngữ âm đặc thù liền sẽ tạo ra một cách phát âm khác.
Giống như là dùng tiếng Trung phiên âm cho từ đơn tiếng Anh ở kiếp trước.
Nhìn thấy độ thuần thục đang tăng lên một cách chóng mặt nên Trần Mộc mới tỏ ra điên rồ như vậy.
Ban ngày niệm, buổi tối niệm, ngay cả lúc ngủ cũng đều đang suy nghĩ.
....
Nửa tháng sau.
Phía tây Tiểu Đông Sơn, trong một khu rừng quen thuộc.
Một con hắc trư to lớn té xỉu trên mặt đất.
Trần Mộc điều ra tường xám.
Ngũ Quỷ Bàn Sơn chú: 1/10000/ nhị giai.
Trần Mộc lấy Ngũ Quỷ Đại ra để dưới mặt đất rồi hít sâu một hơi.
Một loại chú ngữ trầm thấp nhanh chóng từ trong miệng hắn phát ra.
Rõ ràng là chỉ có một người nói chuyện, nhưng nghe lại giống như là có ngàn người đang cùng lúc xì xào bàn tán.
Một đoàn hắc khí từ Ngũ Quỷ Đại bốc lên rồi hội tụ giữa không trung, sau đó nén lại.
Một con người giấy tái nhợt xuất hiện.
Con người giấy nhỏ có đường vân đầy người , sau lưng còn mang theo một chữ “Đông”.
“Thành.” Trần Mộc nhìn xem người giấy với vẻ mặt mới lạ.
Một loại cảm giác quái dị xuất hiện, hắn dường như có thêm một cánh tay vô căn cứ.
“Thì ra trước đây gã đạo sĩ mặt tròn là như vậy khống chế người giấy.”
Trong lòng suy nghĩ để cho người giấy cử động.
Quả nhiên con người giấy kia liền đang ung dung phiêu động ở giữa không trung giống như suy nghĩ của hắn.
Nghĩ đến đoạn giới thiệu trong Ngũ Quỷ Bàn Sơn, Trần Mộc liền khống chế người giấy chui vào trong cơ thể của con hắc trư.
“Lên.”
........
Con hắc trư không hề nhúc nhích tí nào.
“Nặng quá vậy.” Trần Mộc hiểu rõ.
Hắn không chế người giấy bay ra ngoài, đổi thành một tảng đá có thể làm cho người khác nhức đầu.
Con người giấy nhỏ tung bay đến bên dưới hòn đá, hai tay và đầu của nó chĩa thẳng vào tảng đá.
Trần Mộc hét lớn một tiếng: “Bay.”
.......
Tảng đá cũng không nhúc nhích tí nào.
Trần Mộc: “.....”
Hắn đột nhiên có một dự cảm bất tường.
Một khắc đồng hồ sau.
Trần Mộc nhìn xem con người giấy nhỏ đang ung dung nhấc một chiếc lá bồng bềnh trên đỉnh đầu, hắn không đành lòng nhắm mắt lại.
Mẹ khiếp, chỉ có vậy mà dám kêu là Ngũ Quỷ Bàn Sơn?
Ngu Công Dời Núi thì có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook