Người đeo mặt nạ còn đang thao thao bất tuyệt.

Trần Mộc chỉ đành giữ nguyên sự lúng túng và nụ cười lễ phép, cho dù đối phương cũng không nhìn thấy mặt của hắn.

“Khách nhân có nghi vấn gì không?” Dường như nhận ra Trần Mộc không được tự nhiên, người đeo mặt nạ tha thiết hỏi.

“Đồ là đồ tốt.” Trần Mộc khẳng định gật đầu.

Dù sao thì cũng là do ta vẽ mà.

“Chỉ là hơi mắc.” Trần Mộc giả bộ tiếc hận nói: “Nếu không ngài xóa số lẻ đi được không?”

Người đeo mặt nạ lập tức đại hỉ, gặp được kẻ ngốc nhiều tiền rồi. Y không nhịn được kích động hỏi: “180 lượng, ngài thấy sao?”

Trần Mộc lắc đầu: “Như vậy đi, 80 lượng thì sao?”

Người đeo mặt nạ: “......”

Mẹ nó, cái này là xóa số lẻ hả?

Ngươi xóa số chẵn con mẹ nó rồi a?

Trần Mộc ngượng ngùng cười.

Hắn không nghĩ ra lý do để cự tuyệt nên mới làm vậy.

“80 lượng à.” Người đeo mặt nạ hỏi lại.

Lần này thì đến lượt Trần Mộc ngơ ngác.

Đây chính là Luyện Hình Thuật đó? Giá rẻ vậy sao?

Tổng cộng ta chỉ bán có 7 phần Luyện Hình Thuật thôi mà, không đến mức nát như vậy đi.

……

Sau nửa canh giờ, Trần Mộc buồn bực từ trong căn nhà rách nát bước ra.

Hắn chỉ phục chế có 7 phần Luyện Hình Thuật, nhưng mà có người lại phục chế 70 phần.

“Giới lão đầu, lão thật sự là tàn con mẹ nó nhẫn a.”

Loại chuyện này thì ngoài lão già tham tài kia ra thì hắn cũng không nghĩ ra người nào khác sẽ làm như vậy.

Cũng chỉ có lão ta mới có cơ hội, có thủ đoạn, có ý tưởng và có luôn năng lực hành động.

Chuyện này làm cho Trần Mộc cảm thấy rất buồn bực, hắn không nhận được phí bản quyền a.

Đi tìm Giới Giáp đòi tiền?

Nghĩ đến những cổ quan tài được bày biện trong đại sảnh thì Trần Mộc liền vội vàng lắc đầu.

Được rồi được rồi, còn sống không tốt sao.

Mục đích đi quỷ thị lần này đã xong, hắn đã thuận lợi mua được một quyển kiếm phổ thích hợp.

Chuyện đã làm xong rồi nhưng Trần Mộc cũng không vội quay về mà ở trong quỷ thị đi dạo.

Nhiều người nên quỷ thị rất náo nhiệt, bầu không khí thần bí thường ngày cũng đã biến mất.

Trần Mộc cũng có can đảm để đi dạo khắp nơi.

Nhìn kỹ thì trong chợ quỷ có bán đủ loại vật phẩm.

Thâm chí còn có người bán lương thực nữa.

Trần Mộc hiếu kỳ đi lên hỏi giá, một túi lúa mì trắng là 1 lượng bạc.

Lúc trước 1 túi 100 cân cũng chỉ có chưa tới 300 đồng.

Sau này liên tiếp tăng giá cũng chỉ cần có 500 đồng.

Bây giờ trực tiếp tăng lên 1 lượng bạc.

“Nếu không mình chuyển hết lúa mì trắng trong hầm ra đây bán đi?” Trần Mộc tâm động không thôi.

“Thôi thôi, thế đạo hỗn loạn, bạc thì làm sao mà quan trọng hơn lương thực chứ.” Trần Mộc chợt bỏ đi ý niệm này.

Lại đi dạo một vòng, thuận tiện mua thêm mấy quyển sách thuốc rồi chuẩn bị rời đi.

Lúc tới gần chỗ vận chuyển xe ngựa thì Trần Mộc còn chứng kiến có người bày bán phù triện.

“Quỷ thị bán phù triện? Có ý tứ a….”

Lá bùa màu vàng, trên bùa có những đường vân đỏ tươi như máu.

Bên cạnh còn dựng một tấm bảng viết rằng Trừ Tà Phù của Thanh Phong quán.

Thanh Phong quán?

Là chỗ đạo quán mà mình đã chép kinh văn trước đây sao?

Trước đây mình còn nghĩ gia nhập đạo quán để học võ nữa. Kết quả là bị Thành Ý đạo trưởng trực tiếp phủ định.

Trần Mộc không khỏi nhìn người chủ quán kia thêm mấy lần.

Đối phương cũng được phủ kín từ đầu đến chân, cũng không biết có phải là đạo sĩ trong Thanh Phong quán hay không.

Hắn chợt lắc đầu rồi ngồi lên xe ngựa rời đi.

Cho dù phải thì cũng chả có quan hệ gì với hắn.

Về nhà thành thật cày độ thuần thục không tốt sao.

…..

Sau đó, Trần Mộc ngẫu nhiên sẽ đi Bát Phương lâu nghe ngóng tín tức, thời gian khác thì suốt ngày trạch ở trong nhà.

Buổi sáng Luyện Hình Thuật Phi Hoàng Thạch, buổi chiều thì Phi Hoàng Thạch Luyện Hình Thuật. Thời gian nghỉ ngơi thì lại nghiên cứu sách thuốc.

Quy luật làm việc nghỉ ngơi của hắn còn khổ cực hơn dân đi làm 996 ở kiếp trước. (996= làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày 1 tuần.)

Nhưng mà Trần Mộc không hề cảm thấy buồn tẻ.

Vận động hợp lý sẽ kích thích cơ thể sản sinh ra endorphin, tạo ra cảm giác vui vẻ.

Nhìn xem độ thuần thục tăng lên từng ngày, Trần Mộc cảm thấy rất có thành tựu.

Buổi tối thì sử dụng tài nấu nướng đang càng ngày càng cao để khao bản thân, sống rất vui vẻ.

…….

Chạng vạng tối, trong trạch viện phía đông.

Trần Mộc đã xem chỗ như là phòng bếp, ăn cơm chỉ ăn ở đây.

Bàn tứ phương được đặt trong viện, cả cơ thể đang đắm chìm trong ánh chiều tà. Kẹp một miếng thịt heo nướng mật ong rồi cho vào miệng nhai, mặn ngọt vừa phải, hương vị đầy đặn kích thích vị giác.

Trần Mộc vui rạo rực gật đầu hưởng thụ: “Không hổ là ta. Tay nghề không thể nào chê được.”

Ở kiếp trước thì hắn đã muốn trở thành một mỹ thực gia rồi. Bây giờ thì tường xám độ thuần thục đã cho hắn cơ hội này.

Trần Mộc gọi tường xám ra.

Viết sách: 1495/10000/ nhị giai;

Vẽ tranh: 1365/10000/ nhị giai;

Ném mạnh: 2503/10000/ tam giai;

Hồng Chuẩn luyện hình thuật: 6134/10000/ nhị giai;

Trù nghệ: 4516/10000/ nhất giai;

Chế dược thuật: 6042/10000/ nhất giai;

Tụ Lý Kiếm: 359/10000/ nhất giai;

Công việc vẽ tranh đã bị ngừng trong bốn tháng rồi, Trần Mộc không còn đầu nhập tinh lực nữa, độ thuần thục của viết sách và vẽ tranh không hề thay đổi gì.

Hắn vẫn luyện tập ném mạnh, nhưng mà khi đến tam giai, dùng Phi Hoàng Thạch để luyện thì tiến độ cũng chậm lại một chút.

Cách tốt nhất là phải phối hợp nhiều loại ám khí với nhau.

Trần Mộc không có điều kiện đó.

Nếu Phi Hoàng Thạch còn có thể đề thăng độ thuần thục thì hắn cũng không có ý định chế tạo ra những ám khí kỳ lạ kia.

Trần Mộc rất quan tâm đế Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật vì nó có thể làm cho cơ thể của hắn thuế biến.

Bây giờ thì độ thuần thục của nó cũng đã hơn một nửa rồi, chỉ cần 2-3 tháng nữa là có thể đột phá lên tam giai, hoàn thành Dịch Cốt rồi.

Tiến độ của chế dược thuật tăng lên rất nhanh, chuyện này làm cho Trần Mộc cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hắn chẳng qua chỉ là xem thêm vài quyển sách thuốc mà thôi, vô thanh vô tức đã vượt qua 6000 rồi.

Nhất giai là cơ sở, nhị giai sẽ biến chất.

Hắn rất mong chờ vào nhị giai chế dược thuật, không biết sẽ có biến hóa đặc thù gì không.

Tụ Lý Kiếm chính là kiếm thuật mà hắn đã mua được từ quỷ thị.

Chiêu thức không phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn giản.

Hình dung một cách tổng quát chính là: giấu kiếm trong tay áo rồi bất thình lình cho kẻ địch một nhát trí mạng.

Trong bí tịch có ghi lại cách làm thế nào để giấu kiếm, làm thế nào để tập trung lực lượng xuất kiếm và từ góc độ nào để xuất kiếm vv…..

Trần Mộc luyện thử hai ngày mới nhập môn.

Sau đó có độ thuần thục trợ giúp, mỗi ngày hắn đều bớt thời gian để luyện tập kiếm thuật, điều này cũng làm cho tiến độ của nó nhanh chóng đề thăng.

Cày độ thuần thục cũng xem như có thành tựu, huyện Thanh Sơn cũng xem như bình tĩnh lại rồi, Trần Mộc cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Chỉ là có một việc làm cho hắn có chút đau đầu.

Thịt dự trữ không đủ ăn.

Trịnh Đồ đã đóng cửa rất lâu rồi.

Trần Mộc còn cố ý đi hỏi thăm nhưng Trịnh Đồ tỏ ý là ngay cả ông ta cũng không có mà ăn, quai hàm đều gầy rồi.

Ông ta còn muốn từ trong tay Trần Mộc mua một chút thịt hong khô về nướng nữa.

Trần Mộc đương nhiên là lắc đầu cự tuyệt.

Mỗi ngày hắn đều phải luyện công với cường độ cao, nên cần phải bổ sung rất nhiều protein.

Nếu như không phải nhờ vào những quả trứng gà mà 5 con gà mái cung cấp thì chút thịt còn dư lại kia đã sơm không có rồi.

Hơn nữa thịt không dễ tích trữ, trước đó mua cũng không được nhiều.

Bây giờ thì tồn kho đã báo nguy.

…..

21 tháng 5, phường An Nhạc Bát Phương lâu.

“Lý huyện thừa làm vậy thì chả khác nào tri huyện lão gia a?” Một người khách hàng nhổ vỏ hạt dưa ra rồi nói nhỏ.

“Tri huyện không còn, nha dịch trong huyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của Lý huyện thừa. Thủ thành tuần phòng binh đô thống lại là người của Lý gia, bây giờ chẳng qua cũng chỉ kém cái danh tri huyện mà thôi.” Một người ngồi bên cạnh giải thích.

“Hai đại gia tộc khác đáp ứng sao?” Người đầu tiên không hiểu hỏi.

“Làm gì có chuyện không đáp ứng. Đi đếm thử một chút đi, đừng nói là hai nhà, tính cả Vương Gia, Chu gia, Trịnh gia đã bị diệt môn, lục đại gia tộc đều toàn là thân thích cả đấy” Người bên cạnh bĩu môi nói.

“Ngươi nói cũng đúng.”

“Thế đạo hiện giờ thật là không yên ổn, gia tộc trăm năm nói không có liền không có. Haizzz…..” Lại có một tên đồng bạn chen miệng nói.

“Không phải sao, nếu như không nhờ Tả đại thiếu gia phát uy thì có lẽ Tả gia cũng không còn rồi.”

Trong góc vắng vẻ, Trần Mộc đang yên lặng nghe ngóng tin tức từ bốn phía.

“Xem ra huyện Thanh Sơn sẽ tạm thời yên ổn một thời gian.”

“Chỉ là bên ngoài huyện Thanh Sơn vẫn không yên ổn a.”

Trước khi đến đây thì hắn đã tạt qua nhà Trịnh Đồ rồi, nhưng vẫn là không có thịt bán.

Hắn chỉ có thể trông chờ vào người bán hàng rong trong chợ phía đông thôi. Chỗ đó ngẫu nhiên sẽ có thợ săn từ trong thôn trấn đến bán thịt rừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương