Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 29
Chạng vạng tối.
Trần Mộc xách theo hai con cá về nhà.
Hắn ở chợ phía đông vừa đúng lúc gặp được một vị ngư dân, thật vất vả mới cướp được hai con cá này với giá 140 đồng.
Sau đó có một vị quản gia của một gia đình giàu có xuất hiện, mua cả sọt đi rồi.
Hắn cũng muốn mua nhiều mấy con nhưng không mua được.
“Hai con cá cũng không đủ a.”
Trần Mộc buồn rầu.
Đống thịt khô ở trong hầm đã bị hắn ăn hết rồi.
Mỗi ngày hắn chỉ có thể dựa vào trứng gà để bổ sung protein.
Luyện Hình Thuật tiêu hao rất lớn, nếu chỉ dựa vào trứng gà không có cách nào có thể chèo chống được.
“Phải nghĩ biện pháp kiếm chút thịt ăn mới được.”
……
Phía sau núi Trần Gia Thôn.
Trong rừng rậm tản ra hương vị nhàn nhạt của những cành lá mục nát.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của những tán cây rồi rọi xuống mặt đất tạo thành những luồng sáng loang lổ.
Những giọt nước trong suốt từ trên lá xanh nhỏ xuống, rơi vào một vũng nước lớn cỡ bàn tay.
Phốc phốc.
Một bàn chân to lớn giẫm vào vũng nước làm cho hỗn hợp bùn đất và nước lập tức văng ra bốn phía.
Trần Mộc đánh giá đường đi xung quanh một chút rồi vung đao chém vào những cành lá chặn đường, sau đó tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Hắn ở sau núi Trần Gia Thôn này từ sáng từ trưa là vì đi săn, bổ sung một ít thịt.
Thiếu dinh dưỡng khiến cho số lần tu luyện kỹ năng mỗi ngày đang bắt đầu hạ xuống.
“Tiếc là không tìm được con mồi nào.”
Những thợ săn có kinh nghiệm phong phú sẽ biết cách phân biệt đường đi của thú, còn biết đại khái phạm vi hoạt động của con mồi.
Hắn nghĩ là chỉ cần vào núi chẳng mấy chốc là sẽ gặp được con mồi, tiếc rằng hắn không phải nhân vật chính, cho nên chỉ có thể ở trong núi lung tung tìm kiếm.
“Nếu mà gặp được một con lợn rừng thì tốt biết bao.”
Với kỹ năng ném mạnh tam giai hiện giờ của hắn cộng thêm Thiết Liên Tử có đường vân thì việc phóng trúng lợn rừng là việc dễ như trở bàn tay.
Chạng vạng tối, Trần Mộc xách theo hai con chim không biết tên có kích thước to bằng quả đấm trở lại ngôi nhà thợ săn. Hắn không cam lòng nhỏ lông rồi sơ chế thịt chim.
Sau khi bận rộn một hồi, ngoạm có vài ngoạm là ăn sạch sẽ.
Nếu như không nhờ lương khô mang theo thì có lẽ hắn còn phải chịu đói nữa.
“Ta không tin. Ngày mai tiếp tục.”
……
Hai ngày sau.
Trần Mộc cõng một giỏ Thiên Tu Thảo, tay xách theo hai con thỏ rừng rời khỏi Trần Gia Thôn.
Hắn nhận mệnh.
Số con mồi mà hắn săn được trong hai ngày này còn không đủ cho hắn ăn.
Hai con thỏ rừng trong tay này là mua của một thợ săn trong thôn.
“Bất cứ chuyện gì cũng đều không hề đơn giản a.”
Trần Mộc uể oải nghĩ.
“Nếu không tìm một người thợ săn rồi đi theo người đó học hai tháng.”
Hắn có độ thuần thục nên không sợ học kỹ năng mới.
Nhưng hai tháng đủ để hắn đem Luyện Hình Thuật cày đến Dịch Cốt rồi.
Trần Mộc có chút do dự.
Trên đường hắn đi ngang qua một dòng sông nhỏ.
Lúc đi trên cầu, hắn thấy bên bờ sông có một ông lão đang câu cá nên lập tức chạy qua.
Vốn định mua một chút cá nhưng ông lão lại chả câu được con nào.
Một ông lão ngồi câu cá tại sao lại không có cá chứ?
Câu không được thì ném một bình thuốc nổ a.
Trần Mộc thất vọng rời đi.
Dọc đường đi, Trần Mộc đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.
“Câu không được cá, không chỉ có thể đặt boom nổ cái mà còn có thể dùng thuốc bắt cá a.”
Hắn có kỹ năng chế dược thuật a.
Chỉ suy nghĩ một lúc hắn liền có một phương pháp mơ hồ.
Trần Mộc hứng thú bừng bừng chạy về nhà.
Hơn nửa tháng qua, kỹ năng chế dược thuật của hắn đã có hơn 8000 độ thuần thục.
Khẽ cắn môi, hắn quyết tâm dành đa số thời gian để cày chế dược thuật, đột phá đến nhị giai cũng sẽ nhanh thôi.
Kỹ năng nhị giai sẽ phát sinh chất biến.
Phương án mơ hồ kia của hắn không chừng có thể được.
Cũng chỉ có 3-5 ngày mà thôi, hắn chờ nổi.
……
Kế tiếp lại đến khâu quen thuộc.
Trần Mộc đóng cửa ở nhà, đem mấy chục quyển y thư xem từ đầu đến đuôi.
Giữa chừng hắn có đi ra ngoài một chuyến, cố ý tiêu năm lượng bạc nhờ Giới Giáp mua thêm mấy quyển sách y học mới nữa.
5 ngày sau, Trần Mộc khép lại quyển y thư cuối cùng. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảm ngộ.
Tính chất của các loại dược liệu, làm thế nào để tăng cường dược tính, làm thế nào suy yếu dược tính, phối hợp ra sao để sinh ra công năng mới.
Thậm chí ngay cả bí dược của Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật mà hắn đều có thể nhìn ra một chút manh mối.
“Lần này thật sự thành công rồi.”
…..
Hai ngày sau, Trần Mộc cõng theo một cái giỏ trúc lớn, ôm một bình rượu đi tới bờ sông Bạch Lãng. Quen cửa quen nẻo đi tới một khu vực nước sâu.
Hai ngày qua hắn đều ở chỗ này thả một chút mồi ngon để hấp dẫn càng nhiều cá tới chỗ này kiếm ăn.
Mở bình rượu vẫn luôn bị hắn ôm trong ngực ra, đổ mồi say được đặc chế từ rượu, dược liệu và lúa mì trắng đun sôi vào trong sông.
Mồi say này chính là bí dược mà hắn dùng chế dược thuật nhị giai làm ra. Nó có thể làm cá bị say ngay lập tức mà lại không chết.
Con người ăn trúng cũng sẽ không có tác dụng phụ.
Sau một khắc đồng hồ, khúc sông ở khu vực này nổi lên một tầng cá nằm ngửa bụng lên trời.
“Ha ha, vớt thôi.”
Trần Mộc quơ quơ cây gậy dài bọc theo lưới đã được chuẩn bị từ sớm, thẳng đén khi giỏ trúc lớn không chứa nổi thì mới dừng lại.
Trên mặt sông vẫn còn không ít cá, con nào con nấy đang loạng choạng như đang say rượu vậy.
“Biết vậy thì mình đã làm thêm một cái giỏ trúc rồi.” Trần Mộc tiếc hận nghĩ.
Cũng may là những con cá này sẽ không bị chết, một lát sau là có thể tung tăng bơi lội như thường.
Trần Mộc thu hồi đồ vật, niêm phong miệng của giỏ trúc lại rồi hừng hừng quay về thành.
……
Phường Bình An, Trần Gia.
Thẳng đến lúc này thì Trần Mộc mới phát hiện ra là mình đã quên một chuyện.
Nhiều cá như vậy thì hắn phải làm sao để bảo tồn đây?
Cho dù là muốn nuôi thì hắn cũng phải có bể cá mới được a.
Hơn nữa đường từ bờ sông quay về thành cũng không phải là ngắn, cá trong giỏ đã chết hơn một nửa rồi.
Nếu không nhanh chóng xử lý thì chẳng mấy chốc nửa sẽ tanh hôi hư thối hết.
“Thất sách thất sách, cân nhắc không chu toàn a.”
Không kịp suy nghĩ nhiều, Trần Mộc lập tức lấy cái vại gạo ra rồi đổ toàn bộ cá sống vào trong đó nuôi.
Cá chết thì lập tức cạo vẩy mổ bụng, tẩm ướp gia vị rồi châm lửa hun khói. Hắn đem những con cá chết đều đi hun khói hết, dùng cách này có thể bảo tồn cá trong thời gian dài.
Sau một hồi bận rộn thì cũng xử lý xong mọi việc.
“Cũng không biết là có được hay không.”
Đây là lần đầu tiên mà hắn làm thịt cá hun khói nên trong lòng không chắc chắn lắm.
…….
Ngày thứ hai, Trần Mộc ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc của cá ướp muối liền uể oải.
“Thất bại rồi.”
Hắn đã rất cố gắng rồi.
Đáng tiếc là trù nghệ vẫn chỉ là nhất giai, không có cách nào cung cấp trợ giúp về việc hun khói cá.
“Cũng may là còn có chút cá sống.”
Bên cạnh vại gạo có thêm một cái vại nước, trong hai cái vại này đều chứa đầy cá sống.
“Còn phải mua thêm mấy cái vại nước nữa.”
Trước mắt thì việc hun khói cá là không thể nào thực hiện được rồi.
Cách tốt nhất là mua thêm vại nước để vào trong đó nuôi trước.
“Vậy những con cá thối này làm sao bây giờ? Ném đi sao?” Trần Mộc nhìn xem trên giá gỗ trên đầy cá hun khói bán thành phẩm.
“Không biết ở chợ phía đông có người mua hay không?”
Mặc dù mùi hôi một chút, nhưng dù sao cũng đều đã ướp qua gia vị, cũng không phải bị hư hoàn toàn.
Thậm chí nếu như đặt ở nơi có đủ sức gió thì rất nhanh liền có thể hong khô, biến thành cá muối khô chân chính.
Đáng tiếc là hoàn cảnh ở nhà Trần Mộc không có điều kiện này.
……
Một con đường bán hàng rong ở chợ phía đông.
Trần Mộc đội mũ vàng rộng, trên người mặc một bộ quần cũ màu nâu, trên mặt cũng bị một cái khăn che khuất.
Mu bàn tay, cổ và làn da đều bị hắn dung dược thủy bôi thành màu nâu.
Nhìn vào thì giống như một ông lão đánh cá dầm mưa dãi nắng.
Hắn tìm một nơi râm mát hẻo lánh, mở cái sọt cá ra rồi hét to: “Cá ướp muối hun khói, 30 đồng một con, tới trước được trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook