Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 27
Sau khi xảy ra chuyện của hai người Chu Lương Trịnh Hoàn thì Trần Mộc càng không muốn đi ra ngoài.
Hắn vẫn luôn trốn ở trong nhà cày độ thuần thục.
Ba ngày sau, Trần Mộc đang ăn cơm trưa thì bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng gõ chiêng.
Sau đó có người đang không ngừng gọi hàng.
Trần Mộc ngưng thần yên lặng lắng nghe.
Cuối cùng thì quan phủ cũng đứng ra khôi phục trật tự.
Dù là như thế thì hắn vẫn ở trong nhà trạch hai ngày mới đi ra ngoài.
…..
Trên đường phố ở khu chợ phía đông.
Cảnh tượng phồn vinh ngày thường đã không còn.
Người đi thưa thớt, cửa hàng hai bên đường đều tơi tả, bị tai họa không nhẹ.
Khi đi trên đường còn thỉnh thoảng nghe được những tiếng kêu khóc từ trong con hẻm nhỏ truyền ra.
Không đi được bao xa thì hắn liền gặp được hai đội ngũ đang phá phát tang đưa tang.
Đây vẫn là người có tiền phát tang.
Ở bãi tha ma bên ngoài thành không biết còn có bao nhiêu cái chiếu rách đang bọc lấy thi thể.
Hắn còn định đi tìm Trịnh Đồ mua một chút thịt tươi, nhưng từ xa liền thấy đối phương đóng chặt cửa hàng rồi.
Thế là hắn quay đầu đi Bát Phương lâu ở phường An Nhạc.
Cửa số bàn ghế đều là đồ mới, chắc là cũng bị người thừa dịp hỗn loạn vào đánh cướp phá hoại.
Trong đại sảnh ngược lại thì có không ít người đang uống trà nói chuyện.
Không chỉ có Trần Mộc tới đây để sưu tập tin tức.
Hắn vẫn nhưng thường lệ mua một bình trà và một dĩa hạt dưa rồi ngồi trong một góc vắng vẻ, nghe nghệ nhân thuyết thư kể lại tiền căn hậu quả của mấy ngày trước.
Hội quân Hôi Cân công phá cửa thành….
Ngải Sơn đạo phỉ nhân lúc cháy nhà đi hôi của….
Phản đồ ở nội thành ra mở cửa thành….
Gia tộc quyền thế bị diệt cả nhà……
Từng cái tin tức kình bạo nghe đến Trần Mộc nhức đầu.
Huyện lệnh mất tích? Là chạy trốn hay là chết rồi?
Tả đại thiếu gia đại phát thân uy chém chết nhị đương gia của Ngải Sơn đạo phỉ.
Đây mà là hoàn khố tử đệ gầy yếu trong ấn tượng của hắn sao?
Khả năng cao lại là một tên giả heo ăn thịt hổ rồi.
“Hội quân đạo phỉ có thể công thành lần nữa hay không?” Trần Mộc quan tâm nhất là vấn đề này.
Đáng tiếc là trong trà lâu mỗi người đều nói một kiểu, nghe một hồi mà hắn cũng không nghe ra kết luận gì.
“Bỏ đi, vẫn là thành thật trạch ở nhà đi.”
Trần Mộc đứng dậy rời đi, không có ý định nghe tiếp.
Khi đi tới cửa thì thấy một thanh niên áo trắng đang đi vào.
“Tả gia đại thiếu gia - Tả Thắng?” Trần Mộc suýt chút nữa là hoài nghi ánh mắt của mình.
Vẫn là khuôn mặt đó, ngoại hình thì cũng vẫn cao gầy như vậy.
Nhưng cơ thể hiện giờ của hắn đã trải qua hai lần thuế biến, cảm quan siêu việt người bình thường.
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được cơ thể cường kiện được giấy dưới lớp áo bào rộng lớn của đối phương.
Quả nhiên là giả heo ăn hổ a, cái thân thể này mà là hoàn khố gầy yếu, lừa gạt quỷ đi thôi.
Đối phương cũng chú ý tới Trần Mộc, y cười gật đầu ra hiệu.
Trần Mộc vội vàng gật đầu đáp lễ.
Trong lòng không khỏi nói thầm. Mình và vị công tử nhà họ Tả này cũng không có giao tình gì a? Tại sao mỗi lần gặp mặt đều phải khách khí như vậy?
Không chờ đối phương đáp lời, Trần Mộc nở nụ cười xấu hổ rồi nhanh chân rời đi.
Hắn cũng không muốn cùng cái thể loại giả heo ăn hổ này có bất kỳ quan hệ gì.
……
“Công tử, ngài biết người này à?” Tên thư đồng ở sau lưng Tả Thắng hiếu kỳ hỏi.
Công tử của gã có tính cách rất quái gở, có thể để cho công tử ôn hòa đối đãi người cũng không nhiều.
“Xem như quen biết đi.” Tả Thắng chú ý tới thân hình của Trần Mộc đang nhanh chóng biến mất liền cười khẽ.
Đó là bộ pháp của Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.
Như vậy tính thì bọn hắn còn là sư huynh đệ nha.
Nhưng vị lão sư hờ của y lại rất tham tài, những sư huynh đệ mà lão ta thu nhận chắc cũng không ít.
Nhưng mà nếu mà về đệ tử thì chắc là chỉ có vị này mới được tính là chân truyền của Thịnh sư phụ.
Nghĩ đến quyển 《 Chân · Hồng Chuẩn luyện hình thuật 》đã được bán đầy đường trong quỷ thị thì vẻ mặt của Tả Thắng lại trở nên cổ quái.
“Họa công của hắn không tệ, ha ha.”
………
Chợ phía tây, Thiên Nhất Trai.
Trần Mộc đứng trước cửa nhòm trái ngó phải, hắn luôn cảm thấy không thích hợp.
Đây không phải là tiệm đồ cổ của Giới Giáp sao?
Trong đại sảnh bày đầy quan tài là chuyện như thế nào?
Trần Mộc đi vào bên trong dò xét một phen.
Vừa vặn gặp được Giới Giáp đang bình chân như vại ngồi trên quầy hàng.
Thật đúng là lão già này?
Trần Mộc nhìn xem Giới Giáp với vẻ mặt bội phục.
Nếu mà bàn về kiếm tiền thì lão già này thật sự là rất tàn nhẫn.
Lúc này mới có mấy ngày a.
Một tiệm đồ cổ rất tốt lại bị đổi thành tiệm quan tài?
Không tầm thường, không tầm thường a.
“Có việc?” Giới Giáp mặt không thay đổi ngồi ở phía sau quầy.
“Ta muốn đi quỷ thị.” Trần Mộc nói thẳng.
Trần Mộc đã giao thiệp với Giới Giáp lâu rồi nên biết rõ lão ta, ngoài tiền ra thì lão già này chả có kiên nhẫn với bất cứ chuyện gì khác.
Có chuyện gì thì vẫn là nói ra một cách thống khoái mới tốt.
“Hai mươi lượng.” Con mắt của Giới Giáp hơi chuyển động, lão chăm chú nhìn vào ống tay áo của Trần Mộc, chỗ đó là nơi để túi tiền của hắn.
Trần Mộc lại tỏ vẻ giễu cợt nhìn xem Giới Giáp: “Có thể là ngươi không biết rõ lắm về mối quan hệ của ta và Tả đại thiếu gia rồi, bọn ta là sư huynh đệ đấy, mới vừa rồi bọn ta còn ở Bát Phương lâu trò chuyện nữa.”
“Cũng đúng dịp là cuộc trò chuyện của bọn ta là về quỷ thị.”
“Ngươi nói thử xem y có biết về giá vé vào quỷ thị hay không?”
“Nếu như không phải là không muốn để cho người khác biết ta đi quỷ thị thì ta mới không tìm đến ngươi?”
Trần Mộc thản nhiên nói: “Ngươi có thể nói ra giá lại rồi.”
Con mắt của Giới Giáp quay vòng vòng rồi chợt lóe lên một vẻ thất vọng: “Hai lượng.”
Trần Mộc: “......”
Mẹ nhà nó, lão già này ăn nhiều vậy sao?
“Nhìn ta giống như là kẻ ngốc nhiều tiền lắm sao?” Trần Mộc không nhịn được bèn hỏi.
Giới Giáp không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt lườm Trần Mộc một mắt.
Trần Mộc lập tức cảm thấy buồn bực.
…..
Đại Lương.
Ngày 23 tháng 4 năm 639.
Trần Mộc phủ kín từ đầu đến chân rồi một mình leo lên xe ngựa đến quỷ thị.
Quỷ thị này lại khác xa tưởng tượng của hắn.
Hắn vốn cho rằng quỷ thị sẽ tiêu điều giống như trong nội thành đông tây.
Nhưng lưu lượng khách ở nơi này lại tăng lên rất nhiều, so với lần trước còn nhiều người hơn.
Cho dù đã giảm nhỏ tiếng trò chuyện rồi nhưng toàn bộ quỷ thị vẫn trở nên ầm ĩ ồn ào.
Nếu như không phải mỗi người đều phủ kín từ đầu đến chân thì Trần Mộc còn cho rằng mình đã đi tới một phiên chợ nào đó nữa.
Trần Mộc lặng yên không lên tiếng bước đi trên con đường làng hoang tàn, lặng lẽ quan sát những quầy hàng dọc hai bên đường.
So với dĩ vãng thì quỷ thị lần này có nhiều người bán ngọc thạch đồ cổ hơn.
Huyện Thanh Sơn bị loạn quân phá thành, bị Ngải Sơn đạo phỉ cướp bóc, chết rất nhiều người, cũng làm giàu cho rất nhiều người.
Nếu như không phải hắn có một chút thủ đoạn thì không chừng người xuất hiện ở đây sẽ là Chu Lương Trịnh Hoàn rồi.
Trần Mộc không đi dạo nữa mà bước thẳng đến một căn nhà đổ nát.
“Khách nhân muốn mua hay là bán?” Một người đeo mặt nạ hòa thượng mập đang ngồi sau bàn tứ phương bình tĩnh hỏi.
“Mua bí tịch.” Trần Mộc ngồi xuống đối diện y rồi trả lời.
“Có yêu cầu đặc thù gì không?” Người đeo mặt nạ hỏi tiếp.
Trần Mộc trong lòng hơi động: “Có Luyện Hình Thuật không?”
“Khách nhân muốn mua Luyện Hình Thuật sao?” Âm thanh của người đeo mặt nạ trở nên cao hơn.
“Thật có à?” Trần Mộc kinh ngạc nhìn về phía cái tủ gỗ sau lưng của đối phương.
Mặc dù Luyện Hình Thuật có thể làm cho người ta thuế biến nhưng cũng có khác biệt.
Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật chủ yếu thiên về tốc độ nên không có ưu thế ở phương diện lực lượng.
Nếu như có những bộ Luyện Hình Khác bổ sung thì hắn có thể thuế biến toàn phương diện rồi.
“Khách nhân thật sự là rất may mắn.” Người đeo mặt nạ quay người từ sau lưng lấy ra một bức họa.
“Gần đây vừa mới thu được một phần Luyện Hình Thuật rất trân quý. Họa công trong tranh rất tinh xảo, ghi chú kỹ càng, rất dễ dàng liền có thể học được.” Người đeo mặt nạ nóng bỏng trải ⅓ bức họa ra rồi nói: “Mời khách nhân xem.”
Trong bức họa là những người tí hon được vẽ sinh động như thật.
Bên phải có những dòng chữ rất nhỏ.
Bên trái thì có một hàng chứ lớn phiêu dật —- 《 Chân · Hồng Chuẩn luyện hình thuật 》.
Trần Mộc: “.......”
“Không cần 1000 lượng, cũng không cần 500 lượng, chỉ cần 180 lượng. Ngài mua thì sẽ không bị thiệt, mua sẽ không bị lừa, tuyệt đối là vật siêu giá trị.”
Trần Mộc: “......”
Ha ha……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook