Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 26
Hỗn loạn tới một cách vội vàng mà không kịp chuẩn bị.
Buổi tối nào đó trong tháng 4, lúc Trần Mộc đang ngủ ngon lành.
Những kêu thảm thiết truyền đến.
Trần Mộc lập tức giật mình tỉnh giấc.
Cẩn thận nghe ngóng, những tiếng kêu rên loáng thoáng đã cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn vội vàng mặc một bộ y phục rồi nhảy lên nóc nhà.
Chỉ thấy khắp nơi trong nội thành đều bị cháy, tiếng chém giết, kêu rên thảm thiết liên tục vang lên.
Loạn quân công thành?
Hắn cũng không dám ra ngoài chạy loạn.
Trong thời buổi hỗn loạn này chỉ cần không cẩn thận liền có khả năng bỏ mệnh.
Hắn chỉ đành ngồi trên nóc nhà cảnh giác động tĩnh bốn phía.
Cũng may tặc phỉ không càn quét nơi ở của bình dân trước. Chủ yếu là chạy qua nội thành giàu có để cướp bóc.
Đa số vụ hỏa hoạn đều tập trung ở khu trung tâm nội thành.
Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm động tĩnh xung quanh, thẳng đến khi trời sáng thì tiếng la giết mới dần dần biến mất.
Kèm theo tiếng ngựa chạy rít rào, nội thành của huyện Thanh Sơn trở nên bình tĩnh trong chốc lát.
Chờ đến khi mặt trời mọc thì tiếng kêu khóc liên tiếp vang lên.
Một đêm hỗn loạn, không biết đã có bao nhiêu người thiệt mạng.
Trần Mộc đóng chặt cửa lớn, quyết tâm ở nhà không đi ra ngoài.
Tặc phỉ chỉ vừa mới rời đi thôi, hỗn loạn vẫn còn chưa kết thúc.
“May mắn là mấy ngày trước đã trữ hàng một nhóm lương thực.”
Theo giá lương thực không ngừng tăng lên và tin tức về loạn quân cũng không ngừng truyền đến thì hắn liền có dự cảm chẳng lành, nên quyết định trữ hàng lương thực và dược liệu.
Bây giờ trong tay hắn đã có lương nên trong lòng không hoảng hốt.
Hắn dùng gậy gỗ phong kín hết toàn bộ đại môn rồi yên tĩnh núp ở trong nhà cày độ thuần thục.
“Chờ thôi, chờ khi nào triệt để bình tĩnh lại thì mình mới ra ngoài tìm kiếm.”
…..
Chạng vạng tối của hai ngày sau.
Trần Mộc kết thúc một ngày tu luyện, ăn cơm rồi đi nghỉ ngơi. Nhưng lỗ tai vẫn cứ nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Hỗn loạn vẫn như cũ chưa hoàn toàn đi qua.
Lúc nửa đêm hắn vẫn còn có thể nghe được một vài tiếng kêu thảm thiết.
“Cũng không biết là binh sĩ ở huyện nha đang làm gì?”
Hai ngày trôi qua rồi, nhưng quan phủ vẫn không ra mặt bình định hỗn loạn, khôi phục trật tự.
“Sẽ không phải là bị nhóm tặc phỉ này giết đến giải tán rồi chứ?”
Vừa mới nghĩ như vậy thì hắn liền lập tức từ bỏ.
Với võ công hiện giờ của hắn, gặp phải cường nhân đánh không lại cũng có thể bỏ chạy được.
Chỉ khi nào chuyện hắn biết võ công bị bại lộ thì có lẽ sẽ làm cho người khác hiếu kỳ, điều tra, rồi cuối cùng làm dẫn đến phiền phức.
“Cẩu mới có thể sống lâu một chút.”
Thế giới này nước vẫn rất sâu a.
……
Phường An Nhạc, chợ phía đông.
Đại môn của Diệu Họa Phường rộng mở.
Thư họa giấy mực trong cửa hàng đều nằm la liệt khắp nơi.
Quầy hàng cũng bị lật tung cả lên.
Trên tường còn có một vài vết máu.
Hai người Chu Lương Trịnh Hoàn từ trong cửa hàng đi ra với vẻ mặt xúi quẩy.
“Hạ thủ thật là sạch sẽ, một đồng tiền cũng không để lại cho hai anh em chúng ta.” Chu Lương oán hận nói.
“Những cửa hàng có tiền gần đây đều bị người ta đoạt hết rồi, vào phường Thắng Nghiệp tìm những nhà giàu có trong đó xem thử đi.” Trịnh Hoàn không cam lòng nói.
“Cửa nhà của những gia đình giàu có đó đã bị phá vỡ từ sớm, chắc là bị cướp sạch hết rồi.” Chu Lương bất đắc dĩ nói: “Nếu có nhà nào chưa bị phá cửa thì với sức của hai anh em ta cũng vào không được a.”
“Không được thì đi tìm mấy cái tiểu hộ, góp gió thành bão, cũng không thể quay về tay không a.” Trịnh Hoàn cắn răng nói.
Tặc phỉ công phá huyện thành, trật tự trong nội thành hỗn loạn.
Đối với những gã lưu manh trong bang phái như bọn hắn mà nói thì đây là một hồi thao thiết thịnh yến.
Những dục vọng ẩn sâu trong lòng đã được giải phóng một cách triệt để.
Cướp bóc đốt giết không việc gì không dám làm.
“Những tiểu môn tiểu hộ đó thì có bao nhiêu tiền chứ.” Con người của Chu Lương xoay chuyển rồi cười hắc hắc: “Ngươi quên Trần Mộc rồi sao?”
Con mắt của Trịnh Hoàn cũng sáng lên: “Một bức họa 20 lượng bạc, đây mới chính là dê béo a.”
“Tiếc là khi Nghiêm lão đầu mất tích thì gia sản của lão ta cũng bị chia cắt sạch sẽ rồi. Nếu không thì…..” Chu Lương tiếc hận nói.
“Đi đi đi, trước tiên đi bắt tên tiểu tử này lại rồi tính tiếp.” Trịnh Hoàn liên tục thúc giục: “Tiểu tử kia kiếm tiền mà cũng chỉ biết ăn thịt, căn bản là không biết cách xài tiền. Như thế nào cũng phải có mấy trăm lượng a.”
“Vậy thì chúng ta sẽ dạy cho hắn cách tiêu tiền.”
Hai người đặt tay lên thanh đoản kiếm bên hông rồi tiến vào con hẻm nhỏ với vẻ mặt hưng phấn.
Hai ngày hỗn loạn này bọn hắn cũng đã làm những việc giết người cướp của, hơn nữa còn không phải một lần, tròng mắt của hai người đều hiện ra tơ máu, sự tham lam đã chiếm cứ bộ não.
…….
Phường Bình An, trước cửa Trần gia.
Hai người nhìn vào trong để dò xét.
“Còn phong kín cả cửa ra vào nữa chứ.”
“Phong kín cửa thì có tác dụng quái gì, mấy trăm lượng bạc này một hạt bụi cũng đừng hòng chạy.”
“Giẫm bả vai ta leo tường vào đi.”
Trịnh Hoàn cúi người đứng vững, Chu Lương đạp lên bả vai y rồi leo tường vào nhà.
Chu Lương đứng trên vách tường rồi nhìn vào trạch viện với vẻ mặt hưng phấn thì thấy được một bóng người đang chổng ngược trên tảng đá.
Đối phương cởi trần, cơ bắp đầy đặn, huyết khí bành trướng.
Tay trái của hắn chắp sau lưng, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải tạo một hình chữ bát (八) đang giang rộng. Đối phương chỉ dựa vào hai ngón tay mà có thể dựng ngược giữa không trung.
Trái tim của Chu Lương không khỏi nhảy nhanh vài nhịp, nhìn về phía khuôn mặt của người đang dựng ngược kia.
Đây… Đây mà là tên thư sinh gầy yếu sao?
Y lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Đường cong cơ bắp rõ ràng trên cơ thể của tên thư sinh này thì gầy yếu ở đâu ra?
Trần Mộc kinh ngạc nhìn xem bóng người đang ở trên vách tường.
Chu Lương.
Hắn chợt xoay người trên không rồi đứng vững vàng trên tảng đá. Nhìn chằm chằm vào gương mặt hết sức kinh ngạc trên vách tường, Trần Mộc lộ ra một nụ cười toát ra 2 hàm răng trắng tinh: “Bị ngươi phát hiện rồi a….”
Sưu.
Không chờ Chu Lương phản ứng thì Trần Mộc đã biến mất ngay lập tức.
Sau một khắc liền đột nhiên xuất hiện ở trên vách tường. Tay phải của hắn đang bóp chặt cái cổ của Chu Lương.
Lực lượng khổng lồ làm cho đối phương không có chút sức phản kháng nào, hắn bóp cổ của y rồi nhảy xuống như đang xách một con gà.
Lúc này Trịnh Hoàn đang ngồi xổm ở dưới vách tường chợt cảm thấy hoa mắt, sau đó liền không còn thấy Chu Lương đâu nữa.
Y vô thức quay đầu nhìn lại thì thấy một người để mình trần đang giơ Chu Lương lên giữa không trung.
Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Chu Lương, hai chân của y còn đang không ngừng đá lung tung thì Trịnh Hoàn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Phốc.
Một đóa huyết hoa nổ tung ở tại đầu gối của gã.
Tiếng kêu thảm thiết từ trong cổ họng phát ra, cái cổ cũng bị một bàn tay nắm chặt
Sưu.
Một tiếng kêu ngắn ngủi lóe lên rồi chợt biến mất.
Trong con ngõ nhỏ đã không còn một bóng người nào, khôi phục lại vẻ yên tĩnh thường ngày.
….
Dưới bóng đêm, Trần Mộc đang khiêng hai tấm chiếu rơm chạy nhảy.
Hai lần lột xác đã cung cấp cho thể phách của hắn lực lượng rất cường đại.
Chiêu thức Đằng Dược trong Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật đã được hắn phát huy đến cực hạn.
Hai người được hắn khiêng trên vai đã không còn phát ra chút âm thanh nào.
Vẫn là tòa nhà hoang đó, Trần Mộc đã quen với việc đào hố chôn người rồi.
Sau đó nhanh chóng thanh lý vết tích trong hiện trường, lóe lên vài lần rồi biến mất không thấy gì nữa.
…..
Phường Bình An, Trần gia, trong căn trạch viện nằm ở phía đông.
Trên bàn tứ phương có điểm một ngọn đèn dầu.
Dưới ánh đèn ảm đạm có một đống đồ vật hỗn tạp được đặt trên bàn.
Tiền đồng, bạc vụn, đoản kiếm, thạch hôi phấn, thuốc mê, Kim Dương Hoàn…….
Những vật phẩm đều là đồ mà hắn vơ vét trên thân của hai người Chu Lương Trịnh Hoàn.
Trần Mộc sờ lấy ngực mình, cảm nhận được trái tim mình vẫn đang đập không ngừng rồi ảo não nói: “Lại không thể không hạ tử thủ.”
“Đều do cái xã hội đáng chết này.”
“Làm một người tốt giống như ta không được sao?”
Trần Mộc thở dài một hơi, cẩn thận kiểm tra tiền đồng ngân lượng trên bàn.
Tiền đồng thì bỏ chung với tiền đồng, ngân lượng bỏ chung với ngân lượng, thuốc mê và thạch hôi phấn thì ném đi, toàn là phế phẩm.
Kim Dương Hoàn? Thứ đồ gì? Ném đi ném đi.
Cuối cùng hắn cầm hai thanh đoản kiếm trên bàn lên quan sát.
Chuôi kiếm và vỏ kiếm đều được làm bằng gỗ màu nâu, lưỡi kiếm được làm bằng đồng có hình bầu dục, độ dài từ khuỷu tay đến đầu ngón tay.
Khi rút kiếm ra khỏi vỏ thì trên thân kiếm vẫn còn mang theo vết máu.
“Hai người này quả nhiên là đáng chết.”
Trong hai ngày hỗn loạn, không biết đã có bao nhiêu vong hồn vô tội chết dưới hai thanh kiếm này.
Tìm một mảnh vải lau chùi sạch sẽ đoản kiếm: “Sau này ta chỉ dùng các ngươi để trừ ác, hi vọng có thể chuộc tội cho các ngươi.”
Trần Mộc nghĩ sau trận hỗn loạn này qua đi thì sẽ lại đi vào quỷ thị, đi kiếm một quyển bí tịch về kiếm thuật để luyện thử.
Không thể uổng phí hai thanh đoản kiếm này được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook