Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 12
Huyện Thanh Son thái bình đã lâu rồi.
Vụ án Vương gia bị diệt môn có ảnh hướng quá lớn.
Trong mấy tháng này, đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận chuyện này.
Chính là nhờ chuyện này mà Trần Mộc được mọi người biết tới.
Biết được hắn có một kỹ năng hội họa tinh diệu, vẽ chân dung giống y như người thật, cho nên mới bị tặc nhân lợi dụng để cố lộng huyền hư, ngụy trang thành tà ma làm loạn.
Tiếp đó thì chả hiểu tại sao mà hắn làm ăn khá khẩm hơn rồi.
Giống như là bọn họ đã thương lượng với nhau hết rồi, cứ cách mấy ngày là có người tìm tới để hắn đi vẽ tranh. Ừm, vẽ di ảnh…..
Trần Mộc đau nhưng cũng sướng.
Lúc đầu thì hắn muốn vẽ chân dung cho những nàng ca cơ xinh đẹp. Nhưng bây giờ thì … Không phải là lão già thì cũng là bà lão.
Còn cầu xin hắn vẽ đẹp một chút nữa chứ, hắn chỉ có thể che giấu lương tâm mà sử dụng ra tà thuật photoshop ở thời cổ đại.
Chuyện làm ăn cũng càng ngày càng tốt, khoảng cách cái mục tiêu những nàng ca cơ xinh đẹp cũng ngày càng gần.
Đếm được hơn một trăm lượng bạch ngân trong cái hũ sành, Trần Mộc vừa thỏa mãn lại vừa tiếc nuối.
Mặc dù không xinh đẹp, nhưng mấy ông lão bà lão kia thật sự rất giàu có. Ra tay thì xa xỉ, không có người nào trả thấp hơn mười lượng bạc.
Chẳng trách Nghiêm lão đầu muốn chèn ép mình, hội họa sư cao cấp kiếm tiền rất nhanh a.
“Tới lúc tìm địa phương học võ rồi.”
Từ đầu tới giờ Trần Mộc chưa từng quên cái vụ một bước 5-6m của Lục bộ đầu. Dù rằng không có vụ án diệt môn Vương gia, bất kể là vì hứng thú hay là vì bảo vệ an toàn cho bản thân thì học võ là chuyện bắt buộc.
……..
Trước tiên hắn đi tìm hiểu những võ quán ở hai thành phố đông tây rồi cuối cùng cho ra kết luận nửa buồn nửa vui.
Võ quán thật sự có dạy tập võ, học khoảng 2 3 năm thì ba năm người không tới gần được.
Nhưng loại công phu này chắc chắn không đối phó được với Lục bộ đầu.
Nói một cách cụ thể thì thứ mà những võ quán này dạy giống như việc rèn luyện cơ bắp phối hợp tán đả trong mấy phòng tập thể thao ở kiếp trước thôi.
Cái mà Lục bộ đầu luyện mới giống nội công trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể đi tới đi lui.
“Xem ra phải đi tìm Lục bộ đầu hỏi một chút mới được.” Trần Mộc suy nghĩ.
Trong số những người mà hắn đã vẽ chân dung thì phụ thân của tri huyện huyện Thanh Sơn là người có địa vị cao nhất. Hắn còn đáp ứng là hai ngày nữa sẽ đi vẽ một bức chân dung cho một vị trưởng bối của huyện úy.
Những mối quan hệ này tuy nhỏ nhưng lại có thể đề cao khả năng Lục bộ đầu nói thật cho hắn biết.
Hắn cũng không định học võ công gia truyền của Lục bộ đầu, mà chỉ muốn đối phương chỉ cho hắn một con đường sáng.
Chọn dùm hắn một vị lão sư đáng tin cậy trong số võ quán ở huyện Thanh Sơn này, để hắn có thể học được võ công chân chính.
……
“Trần công tử muốn học võ?” Lục bộ đầu kinh ngạc nhìn Trần Mộc.
Y cũng biết chuyện họa tác của Trần Mộc đã vang dội trong vòng tròn của những lão đầu lão thái thái kia. Có nghề nghiệp tốt như vậy rồi thì tại sao lại đi chịu khổ học võ a.
“Chủ yếu là vì phòng thân.” Trần Mộc nói thật.
Lục bộ đầu hiểu, y đã nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên y mới Trần Mộc tới huyện nha.
Nếu không phải y ra tay thì Trần Mộc đã bị hai tên luu manh đi dọa dẫm cướp đoạt một cách trắng trợn rồi.
“Ở hai thành đông tây đều có võ quán, Trần công tử tìm một nhà có danh tiếng rồi học nửa năm một năm là đủ để phòng thân rồi.” Lục bộ đầu đề nghị.
Trần Mộc cười hắc hắc nói: “Ta muốn học võ công chân chính.”
Lục bộ đầu hiểu: “Xem ra Trần công tử muốn học Luyện Hình Thuật.”
Luyện Hình Thuật? Đó là thứ gì? Mặc kệ là cái gì, chỉ cần gật đầu là được rồi.
Lục bộ đầu chần chờ trong chốc lát rồi nói: “Quán chủ của võ quán cũng biết Luyện Hình Thuật, chẳng qua không phải dòng chính đều sẽ không truyền thụ, nếu Trần công tử muốn học Luyện Hình Thuật thì đi võ quán cũng chỉ lãng phí thời gian.”
Trần Mộc hung hăng gật đầu.
Cho nên hắn mới nghĩ đi tìm Lục bộ đầu, chỉ vì muốn chọn một con đường tắt để học được công phu chân chính.
“Thật ra ta có một cách, nhưng mà phải tốn chút tiền.” Lục bộ đầu suy nghĩ một chút rồi nói.
“Chỉ cần là đồ thật thì ta không ngại dùng tiền.” Trần Mộc sốt ruột nói.
“Vậy thì đi theo ta.” Lục bộ đầu hiểu rõ gật đầu. Y mang theo Trần Mộc rời khỏi huyện nha.
Phường Thắng Nghiệp ở thành tây.
Trần Mộc đi theo Lục bộ đầu rẻ trái ngoặt phải mới tới được bên ngoài của một nhà dân.
“Người này họ Thịnh tên Hồng, vốn là một nha dịch khoái ban trong nha môn, bởi vì tuổi già nên về hưu.”
“Người này không con không cái, không quan tâm đến việc công phu của bản thân bị truyền ra ngoài, chỉ cần đưa tiền thì y sẽ dạy.”
“Những đại gia tộc trong thành đều đã từng dùng tiền mời y hỗ trợ huấn luyện hộ viện.”
Trần Mộc lập tức yên tâm.
………
“Hắn chính là người muốn học võ sao?” Thịnh Hồng soi mói Trần Mộc: “Đầu tiên ta nói trước, ta chỉ phụ trách dạy, còn học được hay không thì ta mặc kệ.”
Trần Mộc lập tức trợn tròn mắt.
Thằng này muốn lừa tiền của mình a.
“Quy củ ở chỗ của ta chính là như vậy.” Thịnh Hoành mặt không thay đổi nói.
Trần Mộc quay đầu nhìn Lục bộ đầu, khi thấy đối phương gật đầu thì Trần Mộc lập tức hơi luống cuống.
“Có học hay không?” Thịnh Hoành thản nhiên nói.
Trần Mộc suy nghĩ nửa ngày rồi căn răng nói: “Học.”
“Ngày mai mang theo 100 lượng bạc đến đây, ta chỉ dạy bảy ngày.” Thịnh Hoành nói xong liền khoát tay tiễn khách.
Sắc mặt Trần Mộc lập tức trở nên khó coi.
100 lượng bạc mà chỉ dạy có bảy ngày, hơn nữa còn chỉ dạy thôi mà không quan tâm ngươi có học được hay không, sự quyết tâm của hắn cũng bắt đầu giao động.
……….
“Môn võ này của ta tên là Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật, tốc độ cực nhanh. Khi luyện thành thì có thể chạy nhanh hơn khoái mã.” Thịnh Hoàng bình tĩnh giới thiệu võ học của y, rõ ràng đây không phải là lần đâu tiên mà y làm như vậy.
“Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật có ba chiêu thức chủ yếu là Phủ Trùng, Tật Trì và Đằng Dược, kèm theo đó một một bộ hô hấp pháp và bí dược.
“Trong bảy ngày này ta sẽ dạy tất cả những thứ này cho ngươi, có học được hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi.”
Trần Mộc chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Buổi chiều, khi hắn rời khỏi nhà của Thịnh Hoành, trong đầu có đủ loại bộ pháp chiêu thức, còn có một bộ hô hấp pháp rất phức tạp.
Nhiều tri thức như vậy mà cũng chỉ là một thức Đằng Dược trong Hồng Chuẩn Luyện Hình Pháp thôi. Đằng sau còn có hai thức Tật Trì và Phủ Trùng nữa.
Học trong vòng bảy ngày? Trần Mộc vừa nghĩ tới đây thì bắt đầu chán nản.
Có phải là mình đã bị người ta gạt rồi không?
Liên tiếp sáu ngày, Trần Mộc đi sớm về trễ, đâm đầu vào trong cái hố Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật, khổ luyện theo sự hướng dẫn của Thịnh Hoành.
Hôm nay là ngày thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng.
“Ta đã nói hết tất cả mọi thứ về Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật cho ngươi. Ngày cuối cùng rồi, có gì không biết thì cứ hỏi đi. Không nhớ kỹ mà luyện sai thì đừng có trách ta.” Thịnh Hoành ngồi dưới bóng cây uống trà.
Mình còn có gì không biết sao?
Mình có biết cái đếch gì đâu nhỉ?
Để cho một tấm chiếu mới như hắn, học trong vòng sáu ngày là có thể trở thành một thiên tài võ học, nằm mơ đi?
Nhưng cũng chả còn cách nào khác, tiền thì cũng giao rồi, hắn còn có thể làm thế nào bây giờ.
Chỉ đành bắt đầu lại từ đầu thôi, hắn thỉnh giáo từng chút một, rồi để cho Thịnh Hoành từ mình làm mẫu.
Hắn cũng chả trông mong gì vào gã ta, chỉ là muốn nhớ kỹ một chút, quay về có cái để mà luyện.
Lúc hoàng hôn, Trần Mộc rời khỏi nhà Thịnh Hoành với vẻ mặt tức giận.
100 lượng bạc này quá thiệt thòi.
Khổ học bảy ngày, chỉ xem náo nhiệt, một chiêu đều không nhập môn a.
…….
Nhà Thịnh Hoành, Thịnh Hoành tiện tay ném cái túi tiền cho Lục bộ đầu.
“50 của ngươi, thu đi.”
Lục bộ đầu nhét vào trong ống tay áo một cách tự nhiên rồi nói: “Ngươi chắc chắn là hắn sẽ quay lại đây chứ?”
“Ta đã nói hết mọi thứ về Hồng Chuẩn Luyện Hình thuật cho hắn biết rồi. Thử hỏi trong cả cái huyện Thanh Sơn này có võ quán nào làm được như vậy không?”
“Chỉ cần hắn thật sự muốn học thì hắn nhất định sẽ quay trở lại.” Thịnh Hoành tràn đầy tự tin.
“Tên thư sinh này am hiểu vẽ tranh, là người có thể kiếm được tiền. Ngươi phải nắm cho chắc, đừng để cái cây rụng tiền này chạy đi.” Lục bộ đầu giao phó.
“Luyện Hình Thuật cũng không phải dễ học như vậy. Hắn trốn không thoát lòng bàn tay của ta đâu.” Thịnh Hoành nói một cách thản nhiên, đây không phải là lần đầu tiên y dạy học, cho nên y biết rất rõ cách để dẫn đạo học đồ.
Chỉ cần có thể để cho bọn họ nếm được chút ngon ngọt, để cho bọn hắn nhìn thấy một chút tiến bộ thì bọn hắn sẽ muốn ngừng mà không được, càng luyện sẽ càng nghiện. Cùng cùng sẽ dốc hết toàn bộ gia tài vào túi y.
Đây cũng không phải lần đầu mà y làm như vậy.
Y lườm Lục bộ đầu một cái rồi nói: “Yên tâm đi, không thiếu được phần của ngươi đâu.”
Lục bộ đầu lập tức hài lòng gật đầu, nhìn thấy Trần Mộc tiêu hết mảnh bạc này đến mảnh bạc kia, trong lòng gã đã thèm nhỏ dãi.
Gã còn đang định nghĩ cách dẫn dụ đối phương đi đánh bạc, ai dè đối phương lại muốn học Luyện Hình Thuật, đúng dịp rơi thẳng vào cái bẫy của gã.
Hơn nữa cái này cũng không thể nói là cạm bẫy. Lấy tiền học võ, một người muốn đánh và một người muốn bị đánh, ai cũng không thể nói được gì.
Hơn nữa còn có thể moi tiền ra một cách quang minh chính đại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook